Trình Uẩn Chi đặt bút xuống, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lương thẩm sợ đến lắp bắp, không biết phải nói thế nào cho rõ:
"Tiểu thư tự mình núp vào trong ngăn tủ, ngài mau đi xem, nô tì cũng không biết làm sao, tiểu thư giống như đã biến thành một người khác vậy."
Trình Uẩn Chi vội vàng đứng lên đi ra ngoài, trái tim đập liên hồi, trong lòng không khỏi lo lắng dự cảm trước đây sẽ trở thành sự thật. Hai người một trước một sau tiến tới khuê phòng của Bạc Nhược U. Trình Uẩn Chi vừa bước vào cửa đã đối diện với ánh mắt nghi hoặc của nàng.
Bạc Nhược U đang ngồi xổm trên mặt đất, thu dọn bát canh hạt sen bị đổ, thấy Trình Uẩn Chi đến, sắc mặt nàng lộ vẻ khó hiểu, hỏi: "Có chuyện gì vậy, nghĩa phụ?"
Ánh mắt nàng lại chuyển qua phía sau, nhìn thấy Lương thẩm đầu đầy mồ hôi chạy vào, ánh mắt càng thêm ngờ vực:
"Canh hạt sen này là Lương thẩm đưa tới ư? Đổ rồi cũng không sao, không cần phải sốt ruột, để con dọn là được."
Nói xong, nàng nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt đất, động tác thuần thục nhanh nhẹn. Lương thẩm đứng ngây người, lắp bắp: "Tiểu thư... không phải mới vừa rồi..."
Trình Uẩn Chi quan sát Bạc Nhược U từ đầu đến chân, rồi quay sang nhìn Lương thẩm. Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của ông, Lương thẩm chỉ biết cúi đầu, khó khăn nói: "Lão gia, vừa nãy nô tì thật sự nhìn thấy tiểu thư núp trong ngăn tủ."
"Hả?"
Bạc Nhược U nghe thấy càng thêm nghi hoặc: "Ngăn tủ gì cơ?"
Lương thẩm nhìn Bạc Nhược U đang an nhiên khỏe mạnh trước mắt, đột nhiên cảm thấy mình như người nằm mộng, hoảng sợ cà lăm: "Nô tì... vừa nãy đến đưa canh cho tiểu thư, phát hiện người trốn trong ngăn tủ..."
Bạc Nhược U nhíu mày, kinh ngạc nhìn qua phía cửa tủ, thấy nó đang đóng chặt, càng không hiểu ra sao: "Sau khi ta trở về phòng đã đi nằm nghỉ, đêm qua ngủ không ngon, vừa rồi mới chợp mắt, sau đó bị đánh thức, tỉnh dậy thấy cửa phòng hé mở, canh hạt sen đổ trên mặt đất."
Nàng nói rồi, bước tới gần Lương thẩm, hơi lo lắng nhìn bà: "Lương thẩm có phải không khỏe trong người hay không?"
Sắc mặt Lương thẩm trắng bệch, đang muốn giải thích với Bạc Nhược U thì Trình Uẩn Chi chợt lên tiếng: "Bà ấy nói vào phòng nghe thấy động tĩnh trong ngăn tủ, bị giật mình nên mới làm đổ canh. Con cũng biết, lần trước con đã gặp chuyện, kẻ gian lúc đó nấp trong ngăn tủ rồi bắt con đi. Chắc bà ấy nhớ chuyện cũ nên mới trông gà hóa cuốc."
Lương thẩm liếc nhìn Trình Uẩn Chi, ánh mắt ông thoáng chút cảnh cáo, bà đành nuốt lời, cúi đầu xin lỗi: "... Đích thực là nô tì quá hoảng hốt rồi..."
Bạc Nhược U nhíu mày, lòng sinh nghi vấn, nếu là do chuyện cũ khiến Lương thẩm sợ hãi, vậy bà hẳn phải nghi ngờ có kẻ gian nấp trong tủ, chứ sao lại tưởng nàng trốn trong đó?
Thấy sắc mặt Lương thẩm trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, Bạc Nhược U không hỏi thêm gì. Nàng mới khỏi bệnh, sáng sớm ra khỏi thành nên cũng thấy mệt, trong lòng còn có chút bồn chồn khó hiểu, chẳng muốn suy nghĩ nhiều.
Trình Uẩn Chi chỉ vào đống hỗn độn trên mặt đất: "Dọn dẹp sạch sẽ, trong nhà không có chuyện gì thì tốt rồi."
Lương thẩm tiến lên dọn dẹp, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc về phía cửa tủ. Khi nãy bà bỏ chạy, cửa tủ vẫn mở, giờ đã đóng chặt lại từ lúc nào.
Trình Uẩn Chi nói tiếp: "Có lẽ trong nhà có chuột, cẩn thận kiểm tra một chút."
Lương thẩm vâng dạ rồi lui ra, Trình Uẩn Chi nhìn sắc mặt Bạc Nhược U, nói: "Tiểu Nhược, sắc mặt con không tốt, đưa tay ra đây."
Hai cha con đi tới trường tháp gần cửa Tây ngồi xuống, Bạc Nhược U chìa tay để Trình Uẩn Chi bắt mạch, tay còn lại xoa xoa thái dương: "Con cũng không biết có phải mới nằm mơ hay không, cả người mệt mỏi, còn có chút khiếp đảm khó hiểu. Có lẽ đêm qua không ngủ ngon, nghĩa phụ không cần lo lắng, bệnh thương hàn hẳn là đã khỏi rồi."
Trình Uẩn Chi xem mạch xong, gật đầu: "Mạch tượng đúng là đã khỏi bệnh thương hàn, nhưng gần đây con lo nghĩ nhiều, có dấu hiệu âm hư hỏa vượng, khí huyết hao tổn. Ta sẽ kê cho con ít thuốc bổ dưỡng, gần đây rảnh rỗi, con cứ ở nhà dưỡng bệnh."
Bạc Nhược U ngoan ngoãn đáp ứng, Trình Uẩn Chi kê xong phương thuốc, cũng không vội sắc thuốc, bảo Lương thẩm đi chuẩn bị bữa tối. Trời đã vào hoàng hôn, Bạc Nhược U không ngủ tiếp, cùng Trình Uẩn Chi dùng xong bữa rồi uống thuốc, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Đến canh hai, Trình Uẩn Chi gọi Lương thẩm vào thư phòng. Vừa vào cửa, Lương thẩm lập tức nước mắt giàn giụa: "Lão gia, nô tì không hề nói dối, nô tì nghĩ kỹ rồi, nô tì không nhìn lầm."
Sắc mặt Trình Uẩn Chi trở nên tối tăm chưa từng có: "Nói rõ từng chi tiết, buổi chiều ngươi thấy gì?"
"Hồi lão gia, khi ấy nô tì gõ cửa, không nghe thấy tiếng đáp, liền đẩy cửa vào. Tiểu thư nói nàng nằm nghỉ trên nhuyễn tháp, nhưng nhuyễn tháp trống không, mắt nô tì nhìn rõ, sao có thể lầm được? Ban đầu nô tì tưởng tiểu thư không có trong phòng, nhưng rồi nghe tiếng động trong ngăn tủ --"
"Nô tì tiến tới gần tủ, càng tới gần thì tiếng động càng rõ. Nô tì kéo cửa tủ ra thì thấy tiểu thư núp bên trong, cả người run rẩy, trên người đắp tấm chăn mỏng, che kín cả khuôn mặt, còn nhẹ nhàng nức nở. Nô tì định kéo chăn xuống nhưng tiểu thư không chịu, càng khóc lớn. Nô tì sợ hãi, không dám ép buộc, nên chạy đi tìm lão gia."
Trình Uẩn Chi im lặng thật lâu không nói. Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vào, rõ ràng là trong phòng, nhưng ông lại thấy mình như đang đứng giữa trời băng đất tuyết, lạnh lẽo bủa vây, khiến ông dù đã từng trải qua bao sóng gió cũng thấy vài phần sợ hãi.
Lương thẩm không bệnh, người có bệnh là Bạc Nhược U.
Ông siết chặt ngón tay trong ống tay áo, hô hấp nhất thời khó khăn. Lương thẩm vừa sợ hãi vừa nôn nóng: "Lão gia, nô tì không nhìn lầm. Tiểu thư lúc ấy không giống nàng, nhưng sau lại giải thích như vậy? Nàng sợ lão gia lo lắng, không muốn ngài biết chăng? Dù sao nô tì đã bẩm báo với lão gia rồi."
Ngập ngừng, Lương thẩm chần chừ nói: "Nếu không phải như vậy... thì có khi nào tiểu thư... dính phải thứ gì không sạch sẽ không? Dù gì hôm nay tiểu thư theo lão gia đến nghĩa trang ngoài thành."
Trình Uẩn Chi nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt thoáng chốc lạnh lùng, ông nghiêm giọng nói: "Việc này ngươi chỉ coi như không biết, không được nhắc lại trước mặt tiểu thư."
Lương thẩm run sợ mà đáp ứng. Trình Uẩn Chi thở dài, dặn dò: "Đi xem tiểu thư đã nghỉ ngơi chưa, đợi lát nữa Hầu gia đến thì mời ngài vào thư phòng."
Lương thẩm tất nhiên vâng lời, đến trước khuê phòng Bạc Nhược U, thấy trong phòng đèn vẫn sáng, nàng đã nằm trên giường nhỏ. Thấy bà tới, Bạc Nhược U buồn ngủ nói: "Nếu Hầu gia đến, nhớ đánh thức ta dậy. Ta muốn ngủ một lát."
Lương thẩm nhìn Bạc Nhược U, bỗng nhiên cảm thấy vừa sợ hãi vừa thương xót, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư cứ yên tâm ngủ, lát nữa nếu Hầu gia tới, nô tì sẽ gọi."
Bạc Nhược U nhắm mắt lại, Lương thẩm tắt bớt hai ngọn đèn xa, chỉ chừa lại một ngọn trong góc, rồi rón rén đóng cửa đi ra.
Bạc Nhược U vừa nhắm mắt đã thấy bồn chồn không yên, tựa như ý thức bị hút ra một cách vô thức, không giống cảm giác an lành khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Nàng không nhịn được đưa tay xoa thái dương, nhưng vừa xoa, lòng bàn tay lại thấy đau nhói.
Nàng ngạc nhiên, vì từ buổi chiều lòng bàn tay đã bắt đầu hơi nhức, ban đầu chỉ là chút đau nhỏ, nàng tinh thần bất an nên không để ý. Giờ lại càng đau hơn, nàng giơ tay trước ánh đèn xem xét, bỗng phát hiện trên lòng bàn tay trắng muốt có một chấm đỏ như đầu kim, giống như có thứ gì đâm vào, rất sâu.
Bạc Nhược U cố chịu đựng khó chịu trong người, lấy một cây kim thêu hoa, đi tới bên đèn, cẩn thận chích vào điểm máu. Nàng hiểu biết y lý, đã quen việc khám nghiệm tử thi, chút đau này cũng không đáng gì.
Khi nàng gắp được mảnh vụn ra khỏi vết thương, đôi mày vốn đang nhíu lại càng siết chặt hơn. Đó là một mảnh giằm gỗ, vốn không nên xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Nàng nhìn mảnh giằm một lúc, ánh mắt dời về phía chiếc tủ gỗ hoàng hoa lê chạm khắc hoa văn, đứng cách nàng bảy, tám bước.