Mục lục
Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên trán vẫn còn lưu lại cảm giác khi đầu ngón tay của Hoắc Nguy Lâu nhẹ lướt qua, tim Bạc Nhược U đập hơi nhanh, khuôn mặt cũng có chút nóng bừng. Nàng nhanh chóng cúi đầu, không một tiếng động mà khẽ lắc đầu, rồi lại tìm giấy sao chép lại mấy câu có thể ghép nối.

Tay cầm bút trở nên hơi cứng đờ, tâm trí cũng không tập trung được. Thấy nàng như vậy, Hoắc Nguy Lâu có chút bất đắc dĩ, quay người lại thì đụng phải ánh mắt của Phúc công công đang trừng to nhìn y. Hoắc Nguy Lâu khẽ nhướng mày, dường như không hiểu vì sao ông ta lại nhìn y như vậy.

Thấy Bạc Nhược U im lặng, Hoắc Nguy Lâu liền đi về thư phòng, nơi y có công văn cần xem qua. Không thể lúc nào cũng đứng ngắm nhìn Bạc Nhược U được. Phúc công công cũng theo y bước vào, rồi ngay lập tức âm dương quái khí nói:

"Hầu gia càng ngày càng không biết kiềm chế rồi đấy, người trong phòng này chỉ sợ đều nhìn ra hết rồi."

Phúc công công hạ giọng thấp xuống để tránh bị gian ngoài nghe được, nhưng Hoắc Nguy Lâu vẫn nghênh ngang đi đến sau bàn ngồi xuống, thản nhiên đáp:

"Mọi người trong phòng đều nhìn ra rồi sao? Ta thấy chưa chắc."

Hoắc Nguy Lâu có ý nói bóng gió, Phúc công công hừ nhẹ, nói:

"Hầu gia hiện tại xem như đã nghĩ thông suốt rồi sao? Vậy ngài có dự tính gì?"

Hoắc Nguy Lâu liếc ông một cái, ánh mắt nhanh như gió nhìn ra ngoài, dường như sợ ông nói nhiều bị Bạc Nhược U nghe thấy. Phúc công công lại bĩu môi, giọng mang theo trào phúng:

"Cũng không biết ai nói nhịn một chút là xong. Giờ đây, vụ án vốn đã có Ninh Kiêu phụ trách, mỗi ngày ngài chỉ cần hỏi qua vài câu là được. Nhưng ngài lại vì vụ án này mà đến cả buổi nghị sự với bệ hạ cũng dám lỡ hẹn. Hôm nay còn đi ra ngoài một ngày, tính ra đã hai ngày một đêm chưa từng chợp mắt. Dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra chân tướng thực sự."

Hoắc Nguy Lâu vốn không có tâm trí để xem công văn, thấy Phúc công công ép hỏi chặt chẽ, mặc dù không trả lời, nhưng trong lòng lại nghĩ: Dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được, sao kẻ ngốc ngoài kia lại không nhận ra?

Hoắc Nguy Lâu đưa tay xoa mi tâm, nói:

"Trước đây đúng là muốn cho qua."

Y nắm quyền nhiều năm, ngồi ở vị trí cao, không thể nói là tuyệt tình, nhưng thất tình lục dục tầm thường thật sự không ảnh hưởng gì đến y. Năm đó buông tay binh quyền Bắc Cảnh tuy không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng qua được. Trên đời này, chuyện không như ý vốn chiếm đa số. Trọng trách trên vai y vốn không nhẹ, nên chẳng cần vì những ý nghĩ vụn vặt mà phân tán tâm tư.

Nhưng lần này, quả thực khó mà buông tay.

Thấy ánh mắt sáng quắc của Phúc công công, Hoắc Nguy Lâu cũng nhìn thẳng ông, nói:

"Chớ có nói bậy trước mặt nàng. Ta thấy nàng ngốc nghếch vô cùng, trì độn, ngươi cũng biết rõ những việc bên cạnh ta. Nếu đã có quyết định, cần phải bàn bạc kỹ càng, không thể chỉ qua vài câu là rõ ràng. Trước mắt ta chỉ có thể bảo hộ, che chở cho nàng."

Phúc công công nghe vậy, đáy mắt hơi sáng, dù sao đã nhiều ngày không thấy Hoắc Nguy Lâu bộc lộ tâm tư rõ ràng như thế. Mà y đã nói ra được lời này, thì nhất định sẽ quyết tâm đến cùng.

"Lão nô biết mà, Tiểu Nhược quả là khác biệt. Hầu gia sinh lòng, lão nô chỉ có mừng, sao có thể nói bậy trước mặt Tiểu Nhược chứ?"

Phúc công công xúc động đến rơi lệ:

"Hôn sự của Hầu gia là đại sự, không thể qua loa. Lão nô cũng hiểu rõ."

Nói xong, vẻ mặt vui mừng của Phúc công công nhìn Hoắc Nguy Lâu, như thể tâm nguyện đã hoàn thành. Hoắc Nguy Lâu nhìn ông mà có chút bất đắc dĩ. Lúc này, ý cười của Phúc công công chợt nhạt đi, ông nhìn ra ngoài:

"Có điều, tâm tư của Tiểu Nhược ra sao? Lão nô thấy nàng đối với Hầu gia, không có ý thân cận. Tuy nói không đến mức sợ hãi Hầu gia, nhưng cũng chẳng có ý gì với Hầu gia."

Lời này thực sự chọc vào chỗ đau của Hoắc Nguy Lâu. Nghĩ đến thái độ của Bạc Nhược U mấy ngày nay, Hoắc Nguy Lâu lại cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Y không kiên nhẫn nói:

"Được rồi, việc này không cần ngươi lo. Ta tự có cách."

Phúc công công chẳng mấy tin tưởng, hỏi lại:

"Hầu gia có cách gì? Chuyện của Lâm gia trước không nói, nếu Tiểu Nhược có chủ kiến về hôn sự của mình thì sao đây?"

"Nàng có chủ kiến thì sao?" Hoắc Nguy Lâu cười lạnh:

"Chỉ cần muốn, chuyện từ có thành không, rất đơn giản."

Phúc công công nghe mà thở dài:

"Xem kìa, Hầu gia ngài thật đáng sợ. Chuyện này... chuyện nam nữ đâu phải cứ cứng rắn là xong."

Hoắc Nguy Lâu rên một tiếng:

"Còn cần ngươi dạy sao?"

Phúc công công cũng không chắc chắn, nhớ đến còn có một Lâm thị, bèn hỏi:

"Hầu gia trước đây nói muốn cầu tứ hôn cho Lâm Chiêu và Bạc gia đại tiểu thư, bây giờ còn muốn nữa không?"

Hoắc Nguy Lâu nghe vậy, lại nhớ đến Bạc đại tiểu thư hôm nay gặp:

"Cần gì tứ hôn? Tự dưng lại đi nâng đỡ bọn họ. Bọn họ đã định hôn, với tính tình của nàng, dù biết chân tướng năm đó, cũng sẽ không nhỏ nhen tranh giành hôn sự này."

Dừng một chút, đuôi mắt y khẽ hất lên:

"Huống hồ, ta đã hỏi nàng, nàng căn bản không để Lâm Chiêu vào mắt."

Phúc công công nhìn Hoắc Nguy Lâu đầy ngạc nhiên, nếu Hoắc Nguy Lâu là một con khỉ nhỏ, vào lúc này phía sau y nhất định đã vểnh cái đuôi đến tận trời. Ông cảm thấy ngứa răng, nhớ lại dáng vẻ nghiêm nghị của Hoắc Nguy Lâu trước đó, không nhịn được mà nói:

"Nhưng theo lão nô thấy, Tiểu Nhược hiện giờ cũng chẳng để Hầu gia vào mắt đâu..."

Trước khi Hoắc Nguy Lâu biến sắc, Phúc công công đã chạy vụt ra ngoài như một làn khói.

Bạc Nhược U viết đầy hai tờ giấy, sắc mặt nghiêm túc, chuyên chú nhìn về hướng thư phòng. Thấy Phúc công công cẩn thận từng bước đi ra từ thư phòng, vừa bước vừa mang theo vẻ mặt kinh ngạc, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong đó ẩn chứa hai phần vui sướng âm thầm. Nàng khẽ nhướng mày, vừa lúc ấy, Phúc công công cũng nhìn thấy nàng.

Phúc công công vốn đối đãi với nàng rất thân thiết, hiện giờ biết được tâm tư của Hoắc Nguy Lâu, ánh mắt nhìn nàng cũng khác hẳn mọi khi.

"Tiểu Nhược, con viết xong hết rồi sao?"

Giờ này bóng đêm đã sâu, khuôn mặt Bạc Nhược U lộ vẻ mệt mỏi, nàng khẽ gật đầu. Phúc công công bước đến gần, dịu dàng nói:

"Được rồi, Lục đại tài tử chỉ sợ một lúc nữa mới đến phủ, con chỉ cần hồi bẩm lại với Hầu gia là ổn."

Bạc Nhược U nhẹ giọng đáp ứng. Phúc công công nhìn nàng, dường như muốn nói điều gì đó nhưng rốt cuộc không nói thêm gì mà rời đi.

Bạc Nhược U hơi khó hiểu, không biết Phúc công công làm sao. Khi nàng tiến vào bên trong, thấy sắc mặt Hoắc Nguy Lâu đen như đáy nồi, nghe được tiếng bước chân của nàng, y ngước mắt nhìn lên, sắc mặt dường như càng thêm trầm xuống.

Nàng thoáng có chút luống cuống, không hiểu vì sao Hoắc Nguy Lâu lại tức giận. Nếu y đang bực mình, Phúc công công ắt hẳn đã nhắc nhở nàng trước đó.

Nàng do dự một chút, gần như muốn xoay người ra ngoài.

"Đứng đó làm gì?" Hoắc Nguy Lâu tức giận hỏi.

Vừa rồi lời của Phúc công công như chọt trúng nỗi đau của y. Y vẫn luôn nghĩ rằng tâm tư Bạc Nhược U thuần khiết, người nàng cũng ngây thơ hồn nhiên, chưa bao giờ suy nghĩ đến việc nếu nàng thực sự không đặt y vào mắt, thì sẽ ra sao?

Mặc dù bên ngoài có vẻ lão luyện, nhưng chỉ có Hoắc Nguy Lâu tự mình biết rõ trong lòng y tự phụ đến mức nào. Khi cái tự phụ ấy đặt lên người Bạc Nhược U, nó đã trở thành niềm tin rằng ngoài y ra, nàng sẽ chẳng để ai khác vào mắt. Vậy mà sao nàng có thể không nhìn thấy y chứ?

Y càng nghĩ, ánh mắt càng sắc lạnh, khiến Bạc Nhược U khi đến gần bàn dài cũng dừng lại, không dám tiến thêm bước nào.

"Hầu gia --" Bạc Nhược U hơi do dự, Hoắc Nguy Lâu nhàn nhạt đáp:

"Nói."

Bạc Nhược U nuốt nhẹ, rồi mới lên tiếng:

"Lục Văn Hạc nói dối rất nhiều chỗ. Hắn nói chỉ gặp Ngụy Linh hai lần, nhưng từ thư Ngụy Linh viết, hiển nhiên không phải chỉ có thế. Hắn còn nói sau lần gặp đầu tiên, đã từ chối thỉnh cầu của Ngụy Linh, nói rằng biết rõ địa vị của nàng với mình cách biệt, cũng không muốn có gì tiếp tục. Hắn bảo đã nhìn ra lòng ngưỡng mộ của nàng nên dứt khoát chấm dứt. Nhưng trong thư của Ngụy Linh lại không hề như vậy --"

Sắc mặt Hoắc Nguy Lâu khẽ dịu xuống, y vẫy tay:

"Mang cho ta xem một chút."

Chữ "ta" thốt ra vô thức, đến khi Bạc Nhược U bước tới bên cạnh thì y mới nhận ra. Hoắc Nguy Lâu cầm lấy hai trang giấy, thấy trên đó chi chít những nét chữ nhỏ nhắn theo thể tiểu Khải, nhưng đa phần chỉ là câu đơn, không thành đoạn văn. Bạc Nhược U liền nói:

"Có lẽ Hầu gia xem không hiểu rõ, dân nữ viết hơi lộn xộn --"

Hoắc Nguy Lâu "ồ" một tiếng, ngả người tựa vào ghế, nói:

"Vậy nàng nói đi."

Y cầm tờ giấy nhưng không buông tay, Bạc Nhược U không nhịn được phải lại gần hơn chút.

"Tất cả những câu chữ này đều là sao chép lại từ các phần có thể ghép nối. Một số chỗ có thể chưa chính xác lắm, nhưng dân nữ đã soát lại, phần lớn từ ngữ xuất hiện đều hợp lý."

Hoắc Nguy Lâu gật đầu, Bạc Nhược U chỉ vào giấy giải thích:

"Như vừa rồi dân nữ nói, Ngụy Linh dùng từ rất khiêm nhường. Ngoài biệt hiệu, nàng thường dùng hai chữ "tiên sinh" để gọi Lục Văn Hạc. Lời lẽ rất nhu thuận, nhiều chỗ còn bày tỏ mong ngóng gặp lại, diễn tả nỗi nhớ nhung và tình cảm tha thiết với hắn. Những từ ngữ này đều ám muội, mang ý tứ phục tùng, giống như nàng hoàn toàn bị hắn khống chế. Có đoạn nàng còn viết rằng nguyện hiến thân cho hắn."

"Nếu Lục Văn Hạc thực sự nghiêm túc cự tuyệt thỉnh cầu của Ngụy Linh, sao nàng vẫn gọi hắn là "tiên sinh"? Lục Tụ cũng nói tính tình Ngụy Linh vốn hoạt bát, thích thi từ, lại xuất thân cao quý, sao đối với Lục Văn lại hèn mọn đến vậy? Thêm nữa, Ngụy Linh từ nhỏ được giáo dục cẩn thận, nhưng trong thư có không ít chữ hàm ý ám muội --"

Hoắc Nguy Lâu khẽ nhíu mày:

"Chỗ nào?"

Bạc Nhược U lập tức cúi người chỉ ra:

"Những câu này dùng từ "hợp hoan", rồi "Vu Sơn"."

Nàng chỉ từng chữ, lúc vô tình lại tiến gần Hoắc Nguy Lâu hơn, tiếp tục nói:

"Còn đây là từ "hồng chúc". Lẽ nào nàng muốn thành thân với Lục Văn Hạc? Nhưng tại sao lại viết là "đảo kiêu hồng chúc" (*)? Có chút kỳ quái..."

(*) Đảo kiêu hồng chúc: Cụm từ này hàm ý nữ trên nam dưới. Hồng chúc là nến đỏ.

Bạc Nhược U ngơ ngác, chưa hiểu hết ý nghĩa, nhưng Hoắc Nguy Lâu trong thoáng chốc sắc mặt đã thay đổi. Y nhìn Bạc Nhược U, thấy vòng eo mềm mại, dung nhan xinh đẹp, đôi môi khẽ mở, hương thơm thanh thoát lan tỏa khiến y bất giác đặt tờ giấy xuống bàn.

"Mấy thứ này vậy là đủ rồi."

Bạc Nhược U đứng thẳng, lùi lại hai bước:

"Lục Văn Hạc và Ngụy Linh gặp nhau không chỉ hai lần. Sau đó nàng đến thư quán Sùng Văn nhiều lần, chắc hẳn trong thời gian đó đã lén lút gặp hắn. Tuy nhiên, vào ngày xảy ra vụ án, nàng không gặp được hắn, nên mới đến tiệm bán tranh chữ."

Hoắc Nguy Lâu liếc mắt nhìn Bạc Nhược U, thấy nàng không hề hay biết gì, y trầm mặc. Ngụy Linh chỉ sợ không chỉ là lén lút gặp riêng Lục Văn Hạc.

Dù còn nhiều trang giấy chưa chép xong, nhưng hôm nay đã đủ để xác nhận Lục Văn Hạc nói dối. Canh giờ lúc này đã qua nửa giờ Tí, bóng đêm yên ắng, Bạc Nhược U đang do dự có nên cáo từ rời phủ, Lục Văn Hạc đã bị Ninh Kiêu bắt về.

Hoắc Nguy Lâu định tiếp tục thẩm vấn ở phòng bên cạnh. Khi Bạc Nhược U định đi theo, không hiểu sao y lại ngăn không cho nàng đi cùng. Không còn cách nào, nàng chỉ đành chờ trong phòng.

So với lần trước yên ổn chờ trong phòng, hôm nay Lục Văn Hạc có thể nói là cực kỳ chật vật. Khi hắn bị đẩy vào phòng, Hoắc Nguy Lâu ngồi ở chủ vị, thong thả uống trà, thấy hắn bị đưa đến, lông mày y cũng chẳng thèm nhấc lên dù chỉ một chút.

Lục Văn Hạc lộ vẻ kiêng dè, khẽ vung tay áo, định chắp tay hành lễ, nhưng ngay lập tức bị Ninh Kiêu đá vào khuỷu chân, khiến hắn quỵ ngã xuống đất. Ninh Kiêu lạnh lùng nói:

"Có thể đứng hành lễ trước mặt Hầu gia chưa có mấy ai, ngươi nghĩ mình là thứ gì?"

Lục Văn Hạc lộ vẻ thống khổ, sắc mặt dần đỏ lên. Dù hắn không có chức quan, nhưng vốn là người đọc sách, lại từng thi đỗ cử nhân, triều đình luôn đối đãi lễ độ với văn nhân sĩ tử. Hắn xưa nay không cần quỳ, nhưng hôm nay, tình cảnh đã khác biệt hẳn.

"Bái... bái kiến Hầu gia." Lục Văn Hạc thấp thỏm mở miệng.

Thế nhưng, Hoắc Nguy Lâu vẫn không nhìn hắn, đôi mắt nhàn nhạt dừng trên chén trà trong tay, không hề để lộ cảm xúc. Càng không biểu hiện gì, Lục Văn Hạc càng cảm thấy một áp lực vô hình như tấm lưới khổng lồ bao phủ, bức bách hắn đến hít thở không thông, mồ hôi lạnh chẳng mấy chốc đã ướt đẫm.

Ninh Kiêu hỏi: "Ngươi biết tại sao tối nay ngươi bị bắt tới đây không?"

Lục Văn Hạc hoảng hốt lắc đầu, "Tại hạ không biết, nên nói lần trước đã nói cả rồi, tại hạ không dám có nửa câu dối trá."

Lúc này, Hoắc Nguy Lâu mới ngước mắt lên. Đôi mắt đen kịt ánh lên hàn quang sắc bén, y giơ tay ra hiệu, Phúc công công lập tức tiến tới, ném những mảnh giấy vụn Ngụy Linh từng viết đến trước mặt hắn.

Trang giấy dù đã bị xé vụn, nhưng chữ viết vẫn rõ ràng. Lục Văn Hạc liếc qua đã nhận ra nét chữ của Ngụy Linh, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.

"Chuyện này... Đây là cái gì? Là ai viết ra?"

Thấy hắn còn giả vờ giả vịt, Hoắc Nguy Lâu bỗng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Giờ nào rồi?"

Phúc công công đáp: "Hầu gia, đã sang giờ Sửu."

Hoắc Nguy Lâu khẽ gật đầu, "Bản Hầu mệt mỏi rồi, mang hắn vào lao thẩm vấn đi."

Phúc công công lập tức đáp lời: "Được, cách hừng đông còn ba canh giờ, trước hừng đông, chắc chắn có thể vạch trần toàn bộ chân tướng."

Lục Văn Hạc nhất thời chưa phản ứng kịp, đã thấy Phúc công công khoát tay ra hiệu cho Ninh Kiêu, lập tức Ninh Kiêu cùng hai Tú Y Sứ tiến lên bắt hắn. Hắn bị xách lên từ hai bên, lúc này mới đột nhiên ý thức được, vào lao nghĩa là phải chịu đại hình hầu hạ.

Ai ai trong thiên hạ chẳng biết đến thủ đoạn nghiêm hình của Tú Y Sứ chứ?!

Sắc mặt Lục Văn Hạc biến đổi kịch liệt, run giọng cầu xin: "Hầu gia, ngài muốn hỏi gì, cứ hỏi tại hạ, tại hạ không dám che giấu."

Hoắc Nguy Lâu vẫn không nói một lời, Lục Văn Hạc bị khống chế kéo ra phía cửa.

Thấy mình sắp bị đưa đi, trong lòng Lục Văn Hạc biết rằng nếu không mở miệng thì thực sự sẽ không còn cơ hội, liền cố sức ngẩng đầu hét lên:

"Hầu gia! Tại hạ quả thực có quen biết với Nhị tiểu thư Bá phủ, chúng ta... chúng ta là lưỡng tình tương duyệt."

Nghe lời hắn nói, động tác của hai Tú Y Sứ thoáng ngừng lại. Hoắc Nguy Lâu nhàn nhạt nhìn hắn, như thể đang nhìn một vật chết:

"Bản Hầu hiếm thấy kẻ nào không biết sống chết như ngươi."

Nói xong, y xua tay, dứt khoát không định nghe thêm một lời.

Lục Văn Hạc lại bị kéo ra ngoài, thấy mình sắp qua khỏi cửa, hắn liều mạng giãy giụa, hét lên:

"Hầu gia! Tiểu nhân khai hết, tiểu nhân xin khai... Ngụy Linh là kẻ ngu xuẩn, là ta... là ta dụ dỗ nàng..."

Hoắc Nguy Lâu lười nhác nhấc ngón tay ra hiệu, Tú Y Sứ lập tức thả hắn ra. Lục Văn Hạc quay người quỳ trên đất, bò lết vài bước, vừa khóc vừa nói:

"Lần đầu gặp mặt quả thực là ở hội văn tại Trung Nghĩa Bá phủ. Ngụy Linh thích thi từ của tại hạ, nổi lên tâm ý kết giao. Ta thấy nàng là tiểu thư Bá phủ, nên... nên không từ chối. Sau đó nàng nói muốn mời ta làm Tây Tịch, nhưng không thể nào, một là ta có danh bên ngoài, không thể thật sự làm phu tử, hai là quý phủ họ sao có thể để một nam tử trẻ tuổi vào phủ làm giáo tập? Ta biết không thể, nên đã từ chối nàng."

"Nhưng nàng lại cho rằng ta có chí hướng cao xa, không màng danh lợi, vì thế càng thêm tán thưởng ta."

Lục Văn Hạc kinh hoàng liếc nhìn Hoắc Nguy Lâu, thấy y không giận dữ, mới tiếp tục nói:

"Mặc dù ta từ chối việc giáo tập, nhưng không muốn bỏ qua cơ hội. Ta vốn sinh ra gia cảnh nghèo khó, phải dựa vào nhà Lục Tế Tửu chu cấp qua ngày. Ta... nếu ta có xuất thân tốt, sao lại lâm vào cảnh này? Nếu thế, dù nàng là tiểu thư Bá phủ, ta cũng đâu thua kém. Vì vậy, ta hẹn nàng gặp tại quán rượu Lương Ký trên phố Phúc Thuận ở Đông thành."

"Quán rượu Lương Ký?" Hoắc Nguy Lâu nhíu mày. Dù thấy tên quán nghe lạ tai, nhưng Phúc Thuận phố lại gần thư quán Sùng Văn.

Lục Văn Hạc gật đầu: "Đó là của hồi môn của mẫu thân ta. Những năm qua chỉ còn lại cửa hàng nhỏ này. Chỗ đó buôn bán ế ẩm, nhưng phía sau có khu nhà nhỏ, ta có thư phòng ở đó..."

Lời tiếp theo dường như khiến hắn chần chừ, nhưng nghĩ đến nếu không khai sẽ phải vào lao chịu khổ, hắn hít sâu rồi nói tiếp:

"Khi ta đến nơi hẹn, đã nói rõ thân phận của ta và nàng cách biệt, yêu cầu nàng không được báo cho bất kỳ ai biết. Sau đó, nàng quả thực giữ đúng lời hẹn mà đến. Hai lần đầu, ta chỉ cùng nàng trò chuyện về tranh vẽ, chọn những từ ngữ khó hiểu để nàng thấy ta rất tài giỏi, từ đó dần trở nên ngoan ngoãn nghe lời ta. Nàng vốn được chiều chuộng từ nhỏ, khó chịu thiệt thòi, nhưng tính tình đơn thuần, ta liền dùng cách muốn nâng cao phải đè ép xuống trước, khiến nàng phải thuận theo ta."

"Nâng cao phải đè ép xuống là như thế nào?" Hoắc Nguy Lâu hỏi.

Mặt Lục Văn Hạc lúc trắng lúc xanh: "Là... là trước hết vạch ra những khuyết điểm của nàng, khiến nàng tự thấy xấu hổ, rồi sau đó ta chỉ điểm vài điều và khen ngợi, như vậy nàng càng thêm tôn kính ta. Từ đó, ta bảo nàng làm gì, nàng đều đồng ý."

Phương pháp này giống như dao cắt vào tâm khảm, ép buộc Ngụy Linh từ bỏ sự kiêu hãnh của quý nữ thế gia, khiến nàng mù quáng thần phục hắn, thủ đoạn tinh vi, thật sự còn tàn nhẫn hơn cả một nhát dao, nhưng Lục Văn Hạc lại kể một cách nhẹ nhàng.

Hoắc Nguy Lâu lạnh giọng nói: "Vậy ngươi đã dụ dỗ nàng, còn để nàng đọc dâm từ diễm khúc, rồi chiếm đoạt nàng?"

Lục Văn Hạc kinh hãi ngẩng đầu: "Ta không có... Ta chỉ là... chỉ là cùng nàng thân cận đôi ba lần. Nếu thực sự viên phòng, sẽ gặp phiền phức vô tận... ta..."

Đến đây, việc Ngụy Linh nhiều lần đến thư quán Sùng Văn một mình đã có lời giải thích. Mọi người luôn chú ý đến thư quán, không ai để ý đến quán rượu ế ẩm gần đó.

Hoắc Nguy Lâu lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: "Ngươi từng thấy trên người nàng có nốt chu sa?"

Lục Văn Hạc thoáng giật mình, hai mắt hiện lên vẻ chột dạ: "Nốt chu sa? Nó ở ngay trên ngực nàng, đẹp lắm... rất xinh đẹp... Ta còn... còn vẽ một bức, nàng là nữ tử đầu tiên mà ta vẽ..."

Hoắc Nguy Lâu nhíu chặt mày: "Ngươi đã vẽ thân thể trần trụi của nàng?"

Lục Văn Hạc co rúm, run rẩy không thể nói ra lời. Nước dãi tràn ra khóe môi, rồi hắn đổ gục trên mặt đất, Phúc công công thấy thế liền nói:

"Hầu gia, sợ là hắn mắc phải chứng giật kinh phong rồi."

Hoắc Nguy Lâu tức giận xua tay: "Tìm người đáng tin đến trị liệu, đồng thời phái người đi lục soát quán rượu Lương Ký và nhà của Lục Văn Hạc."

Ninh Kiêu dẫn người đến quán rượu Lương Ký, Phúc công công hỏi: "Có mời Minh công tử không?"

Hoắc Nguy Lâu không đáp, chỉ gật đầu. Phúc công công hơi ngần ngại, "Giờ đã khuya, Minh công tử e là có chút bất tiện..."

Nhưng vào lúc này, ngoài đường khó tìm được đại phu tốt. Hoắc Nguy Lâu không vì chút bất tiện của Minh Quy Lan mà lỡ việc, y nghiêm giọng nói:

"Hắn là đại nam nhân, chút bất tiện không đáng kể. Gọi hắn đến. Lục Văn Hạc từng vẽ tranh, nếu vừa vặn bị hung thủ nhìn thấy, đó có thể là nguyên do khiến hung thủ chọn Ngụy Linh làm mục tiêu. Kết quả thẩm vấn càng nhanh càng tốt."

Phúc công công đành lên tiếng đáp ứng rồi đi sắp xếp. Hai Tú Y Sứ đưa Lục Văn Hạc qua phòng bên cạnh canh giữ. Hoắc Nguy Lâu ngồi một lát, cảm thấy bên người vắng vẻ, nhớ ra Bạc Nhược U còn đang ở chính sảnh, y liền đứng dậy đi đến đó.

Trong chính sảnh, Bạc Nhược U đang sắp xếp lại giấy tờ của vụ án. Thấy Hoắc Nguy Lâu trở về, đáy mắt nàng khẽ sáng lên:

"Hầu gia đã thẩm vấn xong? Có tra ra được điều gì không?"

Hoắc Nguy Lâu tiến đến bên cạnh nàng: "Gần như đúng như dự liệu của chúng ta. Lục Văn Hạc quả thực tìm người viết thay, hắn cùng Ngụy Linh lén gặp mặt nhiều lần, địa điểm là ở quán rượu của mẫu thân hắn tại phố Phúc Thuận."

Bạc Nhược U sắp xếp gọn gàng mấy tờ giấy viết xong, định dùng làm vật chứng. Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu vô tình thoáng thấy dòng chữ "đảo kiêu hồng chúc" trên đó, y khẽ nhướng mày, cuốn tờ giấy lại rồi đốt ngay bên ngọn nến.

Bạc Nhược U kinh ngạc, nhìn thoáng qua, đúng lúc thấy bốn chữ ấy đang bị thiêu rụi.

"Đảo kiêu hồng --"

Còn chưa nói hết câu, Hoắc Nguy Lâu đã gõ nhẹ lên đỉnh đầu nàng: "Biết ý nghĩa là gì không mà đọc lên?"

Bạc Nhược U xoa xoa đầu, nói: "Dân nữ tất nhiên không biết, chẳng lẽ Hầu gia biết?"

Một tờ giấy nhanh chóng hóa thành tro tàn. Hoắc Nguy Lâu từ trên cao nhìn xuống nàng, không nói một lời, xoay người đi về hướng thư phòng. Bạc Nhược U đứng yên, trong lòng bỗng tuôn ra vô số nghi vấn.

Bỗng nhiên, khi bóng y sắp khuất xa, Hoắc Nguy Lâu xoay người lại, căn dặn:

"Không được hỏi người khác đó là ý gì."

Bạc Nhược U hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu nghe lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK