Hôm ấy, nàng vẫn không nhận ra Hoắc Nguy Lâu. Ba người dùng xong bữa trưa, Hoắc Nguy Lâu cùng Bạc Nhược U làm bạn với nàng đi cắt vài cành tịch mai để cắm bình. Đến lúc hoàng hôn dần lặn về phía Tây, Hoắc Nguy Lâu cùng Bạc Nhược U mới rời phủ công chúa.
Lên xe ngựa, Hoắc Nguy Lâu bảo xa phu đưa về Hầu phủ, Bạc Nhược U lại lên tiếng: "Chậm đã." Nàng nắm chặt tay Hoắc Nguy Lâu, nói: "Hầu gia, ngày mai chúng ta ra khỏi thành đi xem thế nào đi."
Vẻ mặt Hoắc Nguy Lâu thoáng trở nên trầm trọng. Bạc Nhược U thấy nét mặt của y, liền thở dài. Nàng cũng sợ hãi, bằng không đã chẳng đợi đến sau sinh nhật y mới quyết định. Tuy vậy, nàng không muốn trì hoãn đến năm sau; vụ án một ngày chưa phá, cả năm cũng chẳng thể an tâm.
Hoắc Nguy Lâu trầm ngâm một lát, nói: "Hiện tại đi Minh gia?"
Bạc Nhược U đáp phải, Hoắc Nguy Lâu gõ gõ thành xe, xa phu lập tức quay đầu ngựa.
Bạc Nhược U đã quyết định từ trước, vì lo liệu sinh nhật cho y mà nàng mới nói với Minh Quy Lan ba ngày sau sẽ có câu trả lời chắc chắn. Hoắc Nguy Lâu hiểu rõ điều này, chỉ im lặng ngồi trong buồng xe, nắm chặt tay Bạc Nhược U không buông.
Khi đến Minh phủ, báo ra lý do, Minh Quy Lan nhanh chóng ra đón. Thấy hai người bọn họ cùng đến, Minh Quy Lan lập tức hiểu rõ, sau một hồi thương nghị và xác định thời gian, Hoắc Nguy Lâu mới đưa Bạc Nhược U hồi phủ.
Trên đường về, Hoắc Nguy Lâu giữ nét mặt nghiêm nghị không nói gì. Bạc Nhược U nghiêng đầu nhìn y, nhớ lại thời điểm Hoắc Nguy Lâu mới đến Thanh Châu, lạnh lùng dọa người biết bao. Khi ấy, nàng đối với y vô cùng kiêng dè, không ngờ hôm nay lại có thể thân thiết như hiện giờ. Dù vẻ ngoài Hoắc Nguy Lâu vẫn lạnh lùng, xa cách, nhưng nàng đã không còn cảm thấy sợ hãi.
Hoắc Nguy Lâu thấy nàng cứ nhìn mình như vậy, cuối cùng không nhịn được, nét mặt dần dịu lại, dù trong mắt vẫn không giấu được lo lắng. Thuở thiếu niên y chinh chiến nơi sa trường, sau này đảm đương Trực Sử Ti, cả kinh thành đều biết y là người thiết huyết vô tình. Đã bao năm y chưa từng do dự, thiếu quyết đoán như bây giờ.
Y quấn năm ngón tay với nàng, nhẹ giọng dặn dò: "Ngày mai mặc ấm hơn chút, có Quy Lan đi cùng, cũng không cần quá lo lắng."
Câu nói này chẳng rõ là động viên ai. Bạc Nhược U mỉm cười đáp lại, thấy y còn căng thẳng hơn mình, nàng lại cảm thấy thoải mái hơn. Xe ngựa từ từ lăn bánh, Bạc Nhược U cùng Hoắc Nguy Lâu bàn về vụ án, bàn về công vụ, y dần trở lại dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh.
Khi về đến nhà, nàng cùng Trình Uẩn Chi dùng bữa tối, sau đó vào thư phòng xem sách thuốc cùng ông. Cuối cùng nàng chỉ nói với Trình Uẩn Chi: "Nghĩa phụ, ngày mai con muốn ra khỏi thành, đến chỗ phát hiện thi hài của đệ đệ năm đó xem lại."
Trình Uẩn Chi dĩ nhiên lo lắng, nhưng nghe Bạc Nhược U nói có Hoắc Nguy Lâu đi cùng, ông mới yên tâm.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Nguy Lâu đến đón nàng ra khỏi thành, Minh Quy Lan đã chờ ở cửa thành. Đoàn người hội ngộ rồi cùng đi đến bờ sông Lạc Hà ngoài thành.
Trời đã âm u nhiều ngày, vừa ra khỏi thành, tuyết bắt đầu rơi, gió lạnh thét gào. Đoàn người ăn mặc đơn giản, trước tiên đi đến vị trí ngôi miếu đổ nát năm đó.
Bờ sông Lạc Hà hiện giờ vô cùng nhộn nhịp, so với năm xưa còn sầm uất hơn. Ngôi miếu đổ nát năm đó nằm ở sườn núi sâu trong rừng, nay đã được quý tộc trong thành mua lại, xây dựng thành khu trồng cây cảnh. Xe ngựa dừng lại bên đường, Minh Quy Lan chỉ vào sườn núi xa xa: "Năm ấy, ngôi miếu đổ nát nằm ở đó. Từ miếu đến chợ đèn hoa dưới chân núi chỉ cách một nén nhang. Khi ấy, thuyền hoa, thuyền lâu náo nhiệt ở sát bên bờ sông, chợ đèn hoa chỉ là một con phố dài, giờ đã thay đổi rất nhiều."
Bạc Nhược U nhìn về hướng bờ sông xa xa. Dọc bờ sông, tửu quán, làng trà san sát nối tiếp nhau. Nhiều thuyền lâu cập bến, dù chưa đến giữa trưa, tiếng nhạc tiếng ca đã vang lên; có thể tưởng tượng đến chiều sẽ còn náo nhiệt hơn.
Minh Quy Lan lại chỉ tay về hướng xa xa nơi hẻo lánh: "Nơi đó có một tòa nhà cũ, bề ngoài nhìn còn khá nhưng bên trong đã hoang phế. Ta đã cho người chỉnh sửa sao cho cũ nát hơn, đặt vài tượng Phật hư hại, bày trí bên trong giống như ngôi miếu đổ nát năm ấy. Chỉ là đã qua nhiều năm, trí nhớ không còn rõ ràng, chỉ có thể làm lại một khuôn mẫu đại khái."
Bạc Nhược U lấy lại bình tĩnh, đáp: "Không sao, giờ cứ đi thôi."
Xe ngựa của Minh Quy Lan dẫn đường phía trước, xe chở Hoắc Nguy Lâu và Bạc Nhược U đi sau. Gió lạnh len qua khe rèm xe khiến tay Bạc Nhược U lạnh buốt. Càng đến gần tòa nhà Minh Quy Lan mua lại, lòng nàng càng dâng lên cảm giác hồi hộp.
Hoắc Nguy Lâu thấy vậy, định nắm tay nàng sưởi ấm, nhưng nàng khẽ rút tay ra khỏi tay y: "Chờ một lát nữa cứ để ta tự vào trước, bất luận có chuyện gì xảy ra, Hầu gia cũng chớ để ý đến ta."
Lúc này nàng không cần Hoắc Nguy Lâu động viên. Trong lòng nàng, Bạc Lan Chu bốn tuổi mãi mãi dừng lại trong đêm tối dài đằng đẵng kia. Bây giờ, nàng cũng phải trở về nơi tuyệt vọng và tràn ngập hoảng sợ ấy, nàng cần phải đối mặt với sự sợ hãi, phải cảm nhận lại cảm giác bất lực, cô độc đó.
Lúc xe ngựa dừng lại, sắc mặt Bạc Nhược U đông lạnh, căng thẳng không thể ức chế khiến sống lưng nàng trở nên cứng đờ. Nàng không để Hoắc Nguy Lâu dìu mà tự mình bước xuống xe, đứng nhìn sân viện nửa cũ xưa trước mặt, hít sâu một hơi rồi sải bước tiến vào.
Hoắc Nguy Lâu cách nàng mấy trượng, chậm rãi đi theo phía sau.
Trong sân tuyết phủ loang lổ, cỏ dại rậm rạp. Cửa sổ nhà chính hư hỏng, đổ nát, những làn gió lạnh luồn qua khe cửa tối tăm thổi vào vù vù. Bạc Nhược U chậm rãi tiến tới trước cửa, ánh mắt thoáng nhìn thấy pho tượng Phật xiêu vẹo bên trong.
Bệ tượng Phật sụp đổ, sơn son trên thân tượng đã loang lổ, nền đất phủ đầy bụi bặm, trên xà nhà mạng nhện kết thành lưới. Bốn phía còn treo màn che màu vàng đã hư hỏng, ố màu bẩn thỉu. Bạc Nhược U thoáng nghe thấy tiếng xột xoạt vọng ra từ chỗ tối - có lẽ là chuột.
Minh Quy Lan thật sự đã dụng tâm.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ngoài cảm giác hồi hộp, trong đầu Bạc Nhược U chẳng gợi lên được nhiều ký ức. Nàng cất bước vào trong, ánh mắt lướt khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên chiếc tủ thấp ở cửa phía Tây.
Chiếc tủ cao ngang eo, cửa tủ đóng chặt, trên nó là vài tấm màn che cũ nát bị gió lạnh thổi tung, chao đảo. Bạc Nhược U từ từ nín thở.
Ngày ấy cũng lạnh giá như hôm nay, trời còn u ám hơn hiện tại. Ngoài cửa sổ gió lạnh rít gào, một đôi tỷ đệ nhỏ bé, bốn, năm tuổi bị ném xuống nền đất lạnh lẽo như hàng hóa.
Bọn họ bị hạ thuốc mê liều nhẹ, hung thủ thấy bọn họ mê man liền lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn để trói chặt tay chân. Trước đó vài tháng, một nam đồng lớn hơn hai tuổi đã may mắn trốn thoát khỏi nơi này vì sơ suất của kẻ ác.
Dây trói siết chặt, hung thủ cười mỉa mai rồi xoay người bỏ đi.
Nền đất lạnh thấu xương, lạnh đến mức hai tỷ đệ trong cơn mê man cũng phải tỉnh lại. Đệ đệ bốn tuổi vốn thể trạng yếu, lại nhát gan, liền kìm nén tiếng khóc nỉ non. Tỷ tỷ dù sợ hãi nhưng bản năng cầu sinh khiến nàng cố gắng nghĩ cách trốn thoát.
Ánh mắt Bạc Nhược U dừng lại trên mảnh ngói vỡ cùng bụi bặm tích tụ trên nền đất.
Đúng, mái ngói... Tỷ tỷ cuộn người, mò mẫm tìm mảnh ngói để cắt đứt dây thừng trói cả hai. Cửa đã bị khóa, bên ngoài là bóng tối u ám, trong tiếng gió rét gào thét tựa hồ ẩn chứa những thứ đáng sợ. Chỉ cần bước ra, có lẽ bọn họ sẽ bị bóng tối cắn nuốt.
Nhưng họ không còn cách nào khác, kẻ ác sẽ quay lại, họ buộc phải trốn thoát.
Đệ đệ càng lúc càng sợ hãi, tỷ tỷ cũng không kìm được bật khóc. Đúng lúc đó, tiếng lục lạc kỳ quái vang lên, âm thanh réo rắt du dương, nhưng trong đêm đông giá rét ấy lại trở nên đáng sợ khôn cùng. Tiếng lục lạc càng lúc càng gần, sợ hãi ngập đầu làm họ chẳng thể bước đi, chỉ dám nhìn về chiếc tủ thấp trong góc qua ánh sáng mờ mờ ngoài song cửa sổ.
Trán Bạc Nhược U đổ mồ hôi lạnh, cảnh tượng đêm đông giá rét mười hai năm trước cùng khung cảnh hiện tại đan xen vào nhau, khiến nàng như rơi vào cơn ảo mộng. Trong sân, Hoắc Nguy Lâu và Minh Quy Lan đứng chờ ở xa, nhưng nàng vẫn có cảm giác như bị ánh mắt hung thủ từ đêm hôm đó nhìn chằm chằm sau lưng.
Nàng vô thức bước về phía chiếc tủ thấp trước mặt.
Tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong căn nhà cũ nát, chiếc tủ thấp tựa như nơi trú ẩn an toàn duy nhất. Nỗi sợ dâng trào, nàng đi càng lúc càng nhanh, khi tới gần chiếc tủ, nàng mở cửa tủ ra.
Bên trong chia làm hai tầng, nhỏ hẹp hơn nàng tưởng tượng rất nhiều. Thái dương nàng giật thình thịch, bỗng nhiên không nhớ ra được bước tiếp theo phải làm gì để trốn. Từ phía sau, gió lạnh thổi vào làm màn che kêu xột xoạt, tựa như bước chân của hung thủ đang tiến lại gần. Bạc Nhược U thở dốc, cả người mất hết sức lực, trước mắt dần tối sầm. Trong cơn run rẩy không thể kiểm soát, nàng mềm nhũn ngã xuống.
Cảm giác sợ hãi trong giấc mộng hiện rõ mồn một trước mắt nàng, tựa hồ có ai đó nói gì bên tai, nàng cố gắng lắng nghe, phát hiện đó là tiếng khóc của hài tử. Tiếng khóc nỉ non như dao cùn cứa vào trái tim nàng. Tiếng khóc mỗi lúc một rõ hơn, như thể vang lên từ trong chiếc tủ trước mặt. Bạc Nhược U kinh hãi, đóng cửa tủ lại, muốn rời khỏi nơi này, nhưng không thể đứng dậy. Đúng lúc đó, trong cơn ác mộng, một loạt tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Một đôi tay nắm lấy nàng.
Nỗi sợ tử vong bùng phát sức mạnh, nàng liều mạng giãy giụa, nhưng mắt càng lúc càng tối. Đột nhiên, trong tay nàng chạm phải một vật cứng, nàng cắn răng, dồn sức đâm mạnh thứ đó vào kẻ trước mặt...
"Tiểu Nhược! Tiểu Nhược!"
Trong bóng tối mịt mù, một tiếng gọi xa xôi giúp nàng tỉnh lại. Bạc Nhược U từ cơn lạnh lẽo vô tận mở mắt ra, bắt gặp ánh nhìn đầy lo lắng của Hoắc Nguy Lâu.
Nàng được ôm vào trong xe ngựa, khắp người như vừa được vớt ra từ nước lạnh, đầu ngón tay vẫn run rẩy không kìm được, đôi mắt sâu thẳm vô hồn, như thể thần hồn đã rời đi, chỉ còn lại một thân xác trống rỗng.
"Tiểu Nhược, tỉnh lại, mau tỉnh lại..."
"Rốt cuộc nàng đã tỉnh chưa? Ta cần một câu trả lời chắc chắn!"
"Không thể chần chừ thêm, mau trở về thành..."
Giọng Hoắc Nguy Lâu lúc xa lúc gần, thần trí của Bạc Nhược U cũng như ngọn đèn yếu ớt chập chờn, lúc sáng lúc tối. Hoắc Nguy Lâu ôm nàng vào lòng, đôi tay từng cầm cung trăm cân chẳng hề run rẩy, giờ đây lại khẽ bất ổn khi giữ nàng trong tay.
"... Thương..."
Ngay lúc Hoắc Nguy Lâu sốt ruột đến lòng dạ như bốc lửa, giọng nàng khàn khàn yếu ớt vang lên. Y vội cúi xuống nhìn, thấy Bạc Nhược U run run nhấc tay phải, trong đáy mắt trống rỗng lấp lánh một tia sáng yếu ớt, nàng cố gắng nói:
"Hung thủ từng bị thương... trên người... chắc chắn có vết thương..."