"Hầu gia, sinh thần của Trịnh đại tiểu thư là giờ Mão một khắc ngày mùng bảy tháng hai năm Kiến Hòa năm mười lăm."
Trong tay Hạ Thành cầm một tờ giấy. Bên viết đầy thời gian năm âm giờ âm mà Liễu đạo trưởng tính toán ra. So sánh xong, cau mày lắc đầu.
"Không có ngày mùng bảy tháng hai. Gần nhất cũng là qua nửa giờ Dần ngày mùng năm tháng hai."
"Nếu An Khánh hầu phủ báo sinh thần là giả thì sao?"
Hoắc Nguy Lâu lạnh lùng nói.
Hạ Thành hơi thay đổi sắc mặt.
"Chuyện này... Đây chính là tội khi quân. Mà năm âm giờ âm lại là điềm xấu. Lúc trước đại phu nhân được quý phi nương nương coi trọng, đồng ý định thân từ bé, cũng không phải bởi vì đại phu nhân là cát tinh của nhị điện hạ...
Hạ Thành càng nói trong lòng càng thêm run sợ.
Chẳng trách mấy vị chủ nhân của quý phủ đều có điều che giấu. Bọn họ sợ liên lụy tới chuyện này, nên mới nói năng thận trọng. Hung thủ cũng đã dùng bốn chữ này ghi lại trên giấy mới có thể khiến bọn họ mắc mưu!
Nếu chỉ là tranh giành tước vị, tính ra cũng là chuyện bình thường. Nhưng bây giờ lại liên quan tới hôn sự giữa Trịnh Vân Nghê cùng nhị điện hạ. Hạ Thành càng lúc càng hoảng sợ, nhìn qua Hoắc Nguy Lâu. Không biết Hoắc Nguy Lâu sẽ xử lý chuyện này ra sao.
Sắc mặt Phúc công công cũng có chút khó coi.
"An Khánh hầu phủ muốn bảo vệ hôn sự này. Rất có khả năng năm đó báo sinh thần giả. Quý phi nương nương rất coi trọng những thứ này, hầu gia, có nên đưa tin trở lại kinh thành hỏi ý tứ trong cung một chút hay không? Tháng ba là đại hôn, còn là thánh thượng hạ chỉ tứ hôn..."
Thánh thượng tứ hôn, lại còn là nhị hoàng tử được sủng ái nhất. Dù là ai, vào thời khắc này đều phải cẩn thận một chút. Chẳng may thật sự tra ra chuyện không nên tra, An Khánh hầu phủ mất mặt là chuyện nhỏ, hoàng thất bị người chê trách mới là đại họa.
Hoắc Nguy Lâu lại vuốt ve nhẫn ngọc màu đen trên ngón tay cái.
"Không cần."
Phúc công công muốn nói lại thôi, Hoắc Nguy Lâu nói.
"Đây là án mạng, ba mạng người không phải chuyện nhỏ. Bây giờ mặc dù suy đoán sinh thần Trịnh Vân Nghê là giả, cũng không có chứng cứ thực tế, mà bản thân cô ta có liên quan đến hung án hay không còn chưa biết được, lúc này báo cho kinh thành để làm gì."
Phúc công công méo miệng nói.
"Ngài cũng biết thánh thượng sủng ái nhị điện hạ. Tuy nói hiện tại nhị điện hạ cũng kính trọng ngài, nhưng chuyện này báo sớm một tiếng có phải ổn thỏa hơn một chút hay không..."
Phúc công công nói mấy câu ẩn chứa ý tứ sâu xa, Hoắc Nguy Lâu cười nhạt một tiếng.
"Tra được hung thủ, rồi đưa cùng với sổ con vào kinh. Nếu An Khánh hầu phủ thật sự giấu diếm nhiều chuyện âm u như vậy, hôn sự của Triệu Hi, không làm cũng được."
Triệu Hi chính là tên húy của nhị hoàng tử. Hoắc Nguy Lâu gọi một cách thuận miệng không hề e dè như vậy. Hạ Thành nghe thấy mà run rẩy, mới bắt đầu cảm kích Hoắc Nguy Lâu đích thân đến giám sát vụ án này. Nếu như không có Hoắc Nguy Lâu, chỉ bằng bản thân hắn, đừng nói đám người Trịnh Văn Yến cản trở hắn. Dù thật sự tra được tới chỗ này, hắn cũng không dám đánh cược cái mũ ô sa của mình mà tiếp tục tra đến cuối cùng.
"Nhưng hoàng thượng đã tứ hôn..."
Phúc công công lại lầm bầm một câu, tựa hồ rất phát sầu vì Hoắc Nguy Lâu. Nhưng thấy biểu cảm tự tin của Hoắc Nguy Lâu, rốt cuộc không nói tiếp nữa, Hạ Thành nói tiếp.
"Hầu gia, vậy bây giờ có cần gọi Trịnh đại tiểu thư cùng Trịnh ngũ gia tới để hỏi chuyện này hay không?"
Hoắc Nguy Lâu khẽ híp đôi mắt phượng.
"Ngươi đã nói là tội khi quân. Nếu như không có bằng chứng, bọn họ làm sao thừa nhận?"
Từ lúc phát sinh án mạng tới nay đã chết ba người. Mặc dù biết người bị hại kế tiếp có thể là mình, Trịnh Văn An cũng không dám mở miệng nói thật. Đến cả chết còn không sợ, tra hỏi tầm thường, có ích gì?
"Từ đường xử lý thế nào rồi?"
Hạ Thành vội đáp.
"Rất chậm, ngày đêm không ngừng. Nhưng cũng chỉ dọn dẹp được một nửa tạp vật."
Sắc mặt Hoắc Nguy Lâu trầm xuống.
"Ngọc ma ma biết chuyện năm đó, sau đó lựa chọn hỏa thiêu từ đường, chứng tỏ trong từ đường tất nhiên có lưu lại chứng cứ."
Hạ Thành thở dài.
"Từ đường cực kỳ quan trọng đối với dòng họ, lưu giữ loại chứng cớ gì mà ngay cả từ đường cũng phải thiêu hủy? Trong đó thờ phụng chính là bài vị liệt tổ liệt tông hầu phủ."
Hạ Thành hỏi cái này, cũng chính là nghi hoặc trong lòng những người khác. Hoắc Nguy Lâu đứng dậy.
"Đi từ đường xem thử."
Hoắc Nguy Lâu nhanh chân bước ra ngoài, Bạc Nhược U lại không động, ánh mắt nàng nặng nề, vẻ mặt trầm tư.
Hung thủ đã dùng Sái Kim Tiên để viết thư dẫn dụ Trịnh Văn Thần cùng Trịnh Văn Yến mắc câu, bên trên viết rõ bốn chữ "năm âm giờ âm", đủ thấy hung thủ biết chuyện năm đó. Nhưng năm đó hạ nhân hầu phủ đều đã thay đổi toàn bộ. Theo lý, hầu phủ chắc hẳn sẽ không để người biết nội tình còn sống. Chẳng lẽ năm đó có người vì chuyện này mà bị liên lụy, bây giờ trở về báo thù?
Vậy Trịnh Vân Nghê gặp bất trắc lúc năm, sáu tuổi thì sao đây? Nếu hung thủ bắt đầu động thủ từ khi đó, vì sao trong mười năm nay lại không có động tĩnh gì nữa? Còn nếu thật sự không phải là cùng một hung thủ gây ra, vậy đêm Trịnh Vân Nghê mất tích năm đó, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Đại phu nhân rốt cuộc có nữ nhi chết non hay không?
Nghi vấn quá nhiều, Bạc Nhược U nghĩ mãi cũng không ra. Ngước mắt đã thấy Hoắc Nguy Lâu dẫn theo Hạ Thành ra khỏi viện. Y vừa đi, cả người Bạc Nhược U mới thả lỏng, nhẹ nhàng thở dài.
Hoắc Nguy Lâu dù coi thường việc báo đáp ơn huệ, nhưng nàng là thật lòng. Bạc Nhược U lại thở dài, bước ra cửa.
Xuân Đào sáng nay đi cùng nàng, lúc này đang ở ngoài sân bị các nha sai tra hỏi. Thấy nàng đi ra, lập tức bước lên.
"Cô nương muốn đi đâu à?"
"Đi linh đường xem."
Linh đường đặt thi thể, hôm qua nàng chưa đến. Bây giờ suy nghĩ rối rắm, bèn đi nghiệm thi. Biết đâu nàng có thể đã bỏ sót điều gì. Xuân Đào không ngờ tới nàng muốn đi linh đường, vẻ mặt hơi chần chờ, nhưng vẫn đi theo.
Trên đường đi, trời xanh nắng đẹp, tuyết đọng nhiều ngày cũng tan dần. Hai bên mái hiên, tuyết tan rơi xuống tí ta tí tách. Vừa đi không bao xa, Bạc Nhược U thấy mấy thị tỳ vội vàng chạy về phía Đông, dường như đã xảy ra chuyện.
Xuân Đào thấy vậy nói.
"Cô nương, các nàng ấy là thị tỳ bên cạnh đại phu nhân."
Bạc Nhược U nhướng mày, dẫn Xuân Đào đi theo. Lát sau, Bạc Nhược U đã thấy mấy nàng ấy lôi kéo đại phu nhân đi trở về, một người trong đó khuyên nhủ.
"Phu nhân đừng lo lắng. Cô ngốc không tới rừng mai, nàng ấy đang ở trong viện chờ ngài đấy. Chúng ta trở về là có thể gặp rồi."
Đại phu nhân cười ngu ngơ, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn rừng mai. Ngay lúc này, thị tỳ nhìn thấy Bạc Nhược U, một người trong đó bảo người khác dẫn đại phu nhân đi trước, còn nàng thì tiến lên cúi người chào hỏi.
Bạc Nhược U vội hỏi.
"Đại phu nhân bị sao vậy?"
Thị tỳ này cũng biết Bạc Nhược U luôn đi cùng Võ Chiêu hầu, không dám ngạo mạn, thành thật đáp.
"Hôm nay trời khá đẹp, đám nô tỳ đưa đại phu nhân ra ngoài đi dạo một chút. Đại phu nhân ồn ào nói muốn gặp cô ngốc. Chờ một lúc nhưng không gặp được, liền muốn chạy tới rừng mai."
"Muốn gặp cô ngốc, phải đến rừng mai sao?"
Thị tỳ cười khổ một tiếng.
"Phu nhân thích mai, có nhiều lần cũng để cô ngốc đi hái cho ngài ấy. Có lẽ vì vậy nên cho rằng cô ngốc ở đó."
Bạc Nhược U cảm thấy quái dị trong lòng. Rừng mai, rừng trúc, hồ sen...
Thấy nàng không hỏi nữa, thị tỳ liền xin cáo từ. Bạc Nhược U nhìn về hướng rừng mai, động bước chân.
Xuân Đào thấy thế hỏi.
"Cô nương cũng muốn đi hái mai sao?"
Bạc Nhược U lắc đầu.
"Chỉ đi xem thôi. Đêm qua gặp phải cô ngốc, nàng ấy bảo muốn đi hái mai. Trời muộn như thế, nàng ấy không thấy sợ sao."
Xuân Đào hạ thấp giọng nói.
"Cô nương không biết đấy thôi, thật ra cô ngốc cũng rất lạ lùng."
Bạc Nhược U quay đầu lại nhìn Xuân Đào, Xuân Đào đến gần thêm một chút, thấp giọng nói.
"Cứ đến trời tối muộn lại chạy loạn trong phủ. Tính tình cũng lúc tốt lúc xấu, có lúc nhìn nhát như chuột, có lúc lại nổi cáu. Còn có người nói nàng cố ý giả bộ đáng thương để được đại phu nhân yêu mến."
"Nàng cũng có lúc nổi cáu?"
Xuân Đào gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ than vãn.
"Bình thường ở trước mặt người khác, cô ấy đều cúi đầu, giống như rất sợ người vậy. Trong phủ có một số hạ nhân lớn tuổi, vì nàng được đại phu nhân yêu mến nên không đối xử tử tế, thường xuyên bắt nạt. Có lúc cô ấy nhẫn nhịn chịu đựng, nếu quá đáng, nàng cũng sẽ phản kháng lại. Có một lần, còn thiếu chút nữa tổn thương người ta. Mặc dù nô tỳ không nhìn thấy, nhưng nghe nói vị quản sự đó ước chừng mấy ngày không thể đi lại được..."
"Tổn thương người khác?"
Xuân Đào gật đầu.
"Đại khái là vào năm trước. Nàng đẩy ngã một vị quản sự, còn xách chổi đánh vị quản sự này. Cũng không biết sao, đánh cho quản sự bị thương cả người. Quản sự gọi người đến, nhưng lại để nàng chạy thoát. Kết quả sau khi tìm được nàng rồi, lại là vẻ mặt vô tội đáng thương. Cuối cùng nhờ đại phu nhân, cũng không có trách phạt nàng."
Bạc Nhược U nghĩ đến ngày ấy lúc gặp gỡ cô ngốc lần đầu tiên. Tuy xảy ra sai sót, bị quản sự quát lớn, nhưng lúc nàng ngước mắt nhìn mình, đáy mắt cũng không có vẻ sợ hãi. Không chỉ như vậy, còn khá là bình tĩnh gật gật đầu đối với mình.
Bạc Nhược U cảm thấy rất là kỳ quái, lúc này, Xuân Đào kéo nàng một cái.
"Cô nương, đường nhỏ này không đi được đâu, chúng ta đi vòng qua phía Đông một chút."
Hướng về rừng mai, gần nhất là một vườn hoa nhỏ. Nhưng hôm nay tuyết tan hơn phân nửa, trên đường khá là lầy lội. Bạc Nhược U gật đầu, theo Xuân Đào đi về phía Đông. Không lâu sau, một cái hồ sen cách rừng trúc không xa hiện ra.
Đêm trước, Tú Y Sứ đã nói, phía Đông rừng trúc là hồ sen, phía tây là rừng mai.
Bạc Nhược U theo bản năng đi về phía hồ sen. Hồ này không nhỏ, cũng đã cạn nước. Đọng trên lớp bùn là một lớp tuyết dày, vì hôm nay trời nắng nên rải rác vài vũng nước đọng.
Xuân Đào thấy nàng nhìn hồ sen, thuận miệng nói.
"Ban đầu nơi này là một hồ nước. Lúc vị thân vương tiền triều còn ở, dẫn nước từ Hoán Hoa Khê chảy vào các hồ nước trong phủ. Chỉ tiếc là sau đó Hoán Hoa Khê khô cạn, các hồ trong phủ cũng cạn theo. Sau khi tổ tiên Trịnh thị mua lại toà viện này, cho lấp lại hơn một nửa, chỉ để lại mấy hồ sen. Đây cũng là một trong số đó, nhưng vì quá hẻo lánh nên không người quản lý, cũng đã khô cạn nhiều năm.
Toà viện này có lai lịch không nhỏ, Bạc Nhược U đã biết từ lâu, nghe vậy cũng không kinh ngạc. Dọc theo con đường đá xanh bên bờ hồ sen đi về phía rừng mai. Vừa đi ngang bỗng thấy trong hồ sen có hơi khác thường.
Bên mép bờ hồ có vô số vũng nước nhỏ tụ lại vì tuyết tan ra, trong vắt. Nhưng trên mặt nước lúc này lại thấp thoáng từng gợn sóng nhỏ, phía dưới hình như có mạch nước ngầm. Nhưng cũng không can hệ gì, chỉ là dưới đáy nước như có gì đó.
Bạc Nhược U bước về phía trước. Khi đến gần bờ hồ, nàng bắt đầu thấy rõ hơn đồ vật dưới đáy nước.
Cánh vàng nhụy trắng. Rất nhiều mai vàng chìm trong nước.
Một trận gió nhẹ thoảng qua, chỉ có hương trúc quanh quẩn ở chóp mũi Bạc Nhược U. Nàng trầm tư, rừng mai xa như vậy, đứng ở đây cũng không ngửi được hương hoa, sao trong hồ lại có nhiều như vậy?