Cảnh sát đã nới lỏng dây trói của cô, cô đang kéo chiếc áo sơ mi bó của mình lên để bảo vệ chính mình.
Phó Đình Viễn thoáng nhìn thấy những chiếc cúc áo nằm rải rác trên mặt đất bên cạnh, ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sự hung ác nham hiểm trong mắt anh hơi chìm xuống. Anh cởi áo vest của mình, bước tới khoác lên vai Du Ân.
Sau đó, không thể kìm được nữa, anh nhấc chân và đá vào tên tóc vàng và đồng phạm của gã ta. Hai kẻ đó đang ngồi xổm trên mặt đất, bị đạp về phía trước, ngã lên mặt đất.
Tên tóc vàng kinh hãi hét lên: "Không phải chúng tôi mà, không phải chúng tôi. Cái cúc áo của người phụ nữ này không phải do chúng tôi kéo đứt, mà là do em gái của anh kéo!"
Đồng phạm của anh ta ở một bên cũng giải thích: "Đúng đó tổng giám đốc Phó, chúng tôi không chạm vào cô ấy một sợi tóc!"
“Cái gì?” Phó Đình Viễn nghĩ mình đã nghe nhầm.
Khi nhìn thấy cúc áo của Du Ân bị kéo đứt, phản ứng đầu tiên của anh chính là hai người này đã làm, cho nên mới nổi cơn thịnh nộ mà đá bọn họ.
Kết quả là bây giờ được cho biết chính Phó Thiến Thiến là người kéo đứt.
Phẩm hạnh của một người rốt cuộc tồi tệ đến nhường nào mới có thể xé nát quần áo của một cô gái trước mặt hai người đàn ông, khiến cô ấy phải trần truồng chứ.
Có lẽ là vì khiến bản thân trông vô tội hơn một ít, tên tóc vàng run rẩy thú nhận: "Còn nữa, em gái anh còn bảo hai chúng tôi ngủ với cô ấy, còn nói sẽ quay phim toàn bộ quá trình, đến lúc đó là có thể bắt chẹt được cô ấy."
Biểu cảm của Phó Đình Viễn lúc này đã có thể dùng mấy chữ "muốn giết người" để hình dung rồi. Anh đi lên trước, một tay nhấc Phó Thiến Thiến trong tay của cảnh sát lên khỏi mặt đất, sau đó tát Phó Thiến Thiến một cái hung ác vào mặt. Phó Thiến Thiến bị đánh đến nỗi mắt đầy sao vàng.
Không dễ gì mới loạng choạng đứng vững được, cú tát tiếp theo của Phó Đình Viễn lại giáng xuống. Lần này cô ta hoàn toàn bị đánh ngã xuống đất, máu chảy ra khóe miệng.
Phó Thiến Thiến đau đến mức một lúc lâu sau cũng không trở lại bình thường được, quỳ rạp trên mặt đất mà khóc nức nở.
Phó Đình Viễn đứng bên cạnh cô ta, nói gằn từng chữ với vẻ mặt lạnh lùng: "Hai cái tát này, một cái là đánh thay Du Ân, những năm gần đây không ít lần mày bắt nạt cô ấy."
"Một cái tát nữa là tao dạy dỗ mày thay cho nhà họ Phó. Nhà họ Phó có đứa con gái như mày đúng là gia môn bất hạnh."
Phó Thiến Thiến vừa khóc vừa gào thét với Phó Đình Viễn: "Sao anh dám đánh tôi? Từ nhỏ đến lớn ba mẹ còn chưa từng đánh tôi đâu!"
Thần sắc Phó Đình Viễn khiến người ta phải kinh hãi: "Là bởi vì bọn họ không có đánh mày, cho nên hôm nay đến phiên tao đánh mày."
Trước kia Phó Đình Viễn luôn cảm thấy Phó Thiến Thiến chỉ là bị mẹ anh chiều chuộng nên có hơi kiêu ngạo mà thôi.
Nhưng sau khi nghe những lời của hai người đó nói vừa rồi, Phó Đình Viễn mới ý thức được Phó Thiến Thiến không chỉ kiêu ngạo, mà cô ta đã đến mức coi thường pháp luật rồi.
Nếu không phải anh nhận ra Du Ân mất liên lạc là việc bất thường, nếu không phải cảnh sát đến kịp thời, nếu thật sự đã xảy ra sự việc như hai người kia đã nói, anh không biết phải đối mặt với Du Ân như thế nào.
Vì đối với Du Ân, cả cuộc đời đã bị hủy hoại rồi.
Lời nói của Phó Đình Viễn lại khiến Phó Thiến Thiến gào khóc. Cô ta vừa khóc vừa chất vấn Phó Đình Viễn: "Tại sao lúc nào ở đâu anh cũng bảo vệ Du Ân vậy? Không phải là anh yêu cô ta rồi chứ?"
"Cô ta chính là vợ cũ mà anh từng luôn coi thường và ghét bỏ. Phó Đình Viễn, anh ly hôn với cô ta rồi lại yêu cô ta, anh không cảm thấy mất hết thể diện sao?"
Phó Thiến Thiến cố tình dùng những lời lẽ xấu xa như vậy để kích thích Phó Đình Viễn, chỉ để khiến Phó Đình Viễn phủ nhận rằng anh yêu Du Ân.
Nhưng cô ta đã tính toán sai rồi. Phó Đình Viễn đón nhận ánh mắt của cô ta, thản nhiên thừa nhận: "Mày nói đúng, tao đúng là yêu cô ấy đấy."
Toàn bộ nhà kho lập tức im lặng.
Những nhân viên cảnh sát đó không ngờ lại nghe được tin tức bùng nổ như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Họ cho rằng chính cô em gái thiếu hiểu biết của Phó Đình Viễn đã xúi giục bắt cóc, nhưng họ không ngờ rằng Phó Thiến Thiến lại bắt cóc vợ cũ của Phó Đình Viễn.
Điều họ càng không ngờ là Phó Đình Viễn lại thừa nhận trước công chúng anh đã yêu vợ cũ của mình.
Về phần tên tóc vàng và đồng phạm của gã ta, bọn chúng đã sớm bị chuyện Du Ân là vợ cũ của Phó Đình Viễn dọa sợ tới mức suýt chút nữa tè dầm cả ra rồi.
Một lúc sau, trong nhà kho tĩnh mịch bỗng nhiên vang lên một tràng cười.
Tiếng cười đầy giễu cợt và bi thương, đó là của Du Ân.
Tầm mắt của mọi người theo tiếng cười của cô mà hướng phía cô. Chỉ thấy cô cười vang, cười đến mức nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.
Giây tiếp theo, cô hất áo khoác của Phó Đình Viễn trên người mình xuống đất, mặc kệ hàng cúc áo sơ mi của cô đã bị nới ra, khiến vóc dáng mảnh mai của cô lộ ra trước mặt mọi người.
Dù sao mặc bikini đi biển còn nóng bỏng hơn thế này, có gì mà phải xấu hổ.
Cô đi thẳng đến trước mặt Phó Đình Viễn, giơ tay tát vào mặt Phó Đình Viễn.
Trước sự sửng sốt và kinh hãi của mọi người, cô cười nhạo nói với Phó Đình Viễn: "Phó Đình Viễn, ai thèm tình yêu của anh chứ."
Nói xong, cô vòng qua anh rồi sải bước ra ngoài.
Phải, cô không thèm đến tình yêu của Phó Đình Viễn.
Vì quá muộn, quá muộn rồi, muộn đến mức cô suýt chút nữa đã bị Phó Thiến Thiến hủy diệt.
Du Ân vừa đi vừa khóc, toàn thân run rẩy.
Cô không dám tưởng tượng mình sẽ phải đối mặt với những gì phía sau nếu cảnh sát không đến kịp thời.
Cô không dám tưởng tượng cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao nếu thực sự bị hai người đàn ông đó chạm vào.
Với tính cách như cô, chết cũng chưa biết chừng.
Nếu lúc trước Phó Đình Viễn tốt với cô một chút, Phó Thiến Thiến cũng sẽ không dám bắt nạt cô như vậy.
Vậy nên, bây giờ Phó Đình Viễn nói yêu cô thì có ý nghĩa gì nữa?
Vả lại, Du Ân không tin lời Phó Đình Viễn rằng anh đã yêu cô. Làm sao anh có thể yêu cô cho được?
Cái tát của Du Ân vô cùng mạnh. Cô đã trút hết hận thù trong lòng bao năm qua với Phó Đình Viễn và cả nhà họ Phó trong cái tát này.
Đánh xong, lòng bàn tay của Du Ân tê rần lên, cho nên có thể tưởng tượng Phó Đình Viễn sẽ cảm thấy đau đến mức nào.
Năm dấu tay đỏ ửng tức thì xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của anh, nhưng anh dường như không cảm thấy đau đớn, thậm chí còn không cau mày một cái nào.
Anh quay đầu nhìn theo hướng Du Ân đang rời đi, sau đó dặn dò các cảnh sát có mặt: "Đưa tất cả về đồn cảnh sát trước."
“Không cho phép bất cứ ai nộp tiền bảo lãnh Phó Thiến Thiến. Ba mẹ tôi hay bất kỳ ai khác đều không được.” Trước khi rời đi, Phó Đình Viễn cố ý nhấn mạnh điều này.
"Anh!"
“Anh...” Phó Thiến Thiến trên mặt đất bật khóc trong tuyệt vọng, nhưng Phó Đình Viễn hoàn toàn phớt lờ nỗi đau xé gan xé ruột của cô ta, đuổi theo Du Ân.
Phó Đình Viễn bước mấy bước đã đuổi kịp Du Ân, cô đã khóc hết nước mắt.
Phó Đình Viễn bước tới và ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.
"Xin lỗi."
"Tất cả là lỗi của tôi, đều do trước đây tôi không đối xử tốt với em."
Lời xin lỗi của Phó Đình Viễn chỉ đổi lấy sự giãy giụa vô tận của Du Ân: "Buông ra!"
Phó Đình Viễn càng ôm chặt cô hơn: "Không buông!"
Anh sợ nếu lần này anh buông tay, cô thực sự sẽ không thuộc về anh nữa.
Du Ân vừa khóc vừa vùng vẫy, nhưng Phó Đình Viễn hoàn toàn không có ý định buông tay.
Cuối cùng, cảm xúc tiêu cực của cô đã bùng phát hoàn toàn. Cô hét vào anh: "Phó Đình Viễn, tôi hận anh!"