Cho nên tuy rằng Tống Chước Chước được ưu ái giao cho đảm nhận vai nữ thứ nhưng không ai ghét bỏ, thay vào đó, rất nhiều người đã chuyển hướng hâm mộ cô ấy và thậm chí còn mong chờ vai nữ thứ này.
Vì vậy ngay lập tức Truyền kỳ Dung Phi đã trở thành bộ phim truyền hình được mong đợi nhất và được nhắc đến nhiều nhất trong nửa năm tới. Chắc chắn những bộ phim khác được tuyên truyền sau sẽ không thể đấu lại sự nổi tiếng của Truyền kỳ Dung Phi.
Thẩm Dao tức giận đến mức ném điện thoại sang một bên, tối nay Truyền Kỳ Dao Nguyệt của cô ta vẫn chưa kịp tuyên truyền nữa.
Thẩm Dao nghiến răng nghiến lợi nghĩ: “Không sao, hiện tại Du Ân càng phách lối bao nhiêu thì mấy ngày nữa sẽ bất ngờ bị tai tiếng, càng trèo cao lại càng ngã đau.
Sự xuất hiện trước công chúng của Du Ân tối nay là quyết định của Phó Đình Viễn và Diệp Văn đã bàn bạc với nhau.
Tất nhiên họ cũng đã hỏi ý kiến của Du Ân trước.
Trước khi quyết định giới thiệu Du Ân với mọi người với tư cách là biên kịch cho cuốn sách mới của Diệp Văn thì Diệp Văn và Phó Đình Viễn đã gọi cô sang một bên và nói cho cô biết kế hoạch của họ.
Quyết định để Du Ân xuất hiện trước công chúng, mặc dù Diệp Văn và Phó Đình Viễn đã đạt được sự nhất trí nhưng ai cũng đều có lòng riêng.
Diệp Văn là vì muốn làm bước đệm cho việc công khai mối quan hệ huyết thống với Du Ân trong tương lai, còn Phó Đình Viễn lại muốn làm bước đệm cho việc công khai mối quan hệ với Du Ân sau này.
Lần này, anh sẽ không giấu diếm cô như trước nữa.
Lần này, anh muốn ôm lấy cô để thông báo cho toàn thế giới biết thân phận của cô, phải tổ chức đám cưới hoành tráng và dành cho cô những điều tốt đẹp nhất trên đời này, muốn cô không bao giờ rời xa anh nữa.
Mặc dù Diệp Văn và Phó Đình Viễn có lòng riêng của mình nhưng họ cũng có cùng mục đích.
Đó là họ đều muốn Du Ân được thế giới bên ngoài nhìn thấy tài năng và sự xuất sắc của cô, cô phải được công nhận.
Công việc của Phó Đình Viễn luôn được lên kế hoạch rất chặt chẽ và anh đã cân nhắc đến mọi khía cạnh.
Anh và Diệp Văn chỉ hỏi ý kiến của Du Ân, về việc Du Ân có đồng ý xuất hiện hay không đều do cô tự quyết định.
Phó Đình Viễn đã lập ra hai kế hoạch, nếu Du Ân đồng ý xuất hiện và nếu Du Ân không đồng ý xuất hiện.
Nếu Du Ân đồng ý xuất hiện, vậy sẽ nhân cơ hội quảng bá Truyền kỳ Dung Phi, độ nổi tiếng và thời cơ đều đúng lúc nên chắc chắn hiệu quả tuyên truyền sẽ cao hơn việc tuyên truyền Truyền kỳ Dung Phi một mình.
Nếu Du Ân không đồng ý xuất hiện thì tất cả các bức ảnh có mặt cô sẽ bị xóa sạch và chỉ tuyên truyền tên của vị biên kịch Vi Lương này.
Sau khi nghe kế hoạch của họ, Du Ân lo lắng nói: “Nhưng tôi chỉ là nhân viên đứng sau, nếu tôi xuất hiện liệu có bị chỉ trích không?”
Diệp Văn an ủi cô và nói: “Chuyện này có là gì chứ? Chẳng phải chú cũng là nhân viên hậu trường đó à? Cũng vẫn xuất hiện cả ngày đó thôi.”.
Có rất nhiều nhà biên kịch cũng đã từng ra mắt công chúng, thậm chí còn được yêu thích hơn cả các ngôi sao nổi tiếng.
Phó Đình Viễn nói: “Em rất tốt, có hình tượng tốt, tính tình tốt và lại có tài năng. Em có thể đè bẹp những người khác trên mọi phương diện mà không cần phải tự ti.”
Du Ân mím môi liếc nhìn anh.
Du Ân thừa nhận rằng những lời nói của Phó Đình Viễn đã chạm đến đáy lòng cô, đúng là cô hơi tự ti.
Giờ anh khen ngợi cô như vậy khiến cô cảm thấy giảm bớt phần nào sự lo lắng.
Nhưng điều khiến Du Ân dao động là có thể nhân cơ hội này tuyên truyền bộ phim Truyền kỳ Dung Phi.
Dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên của cô với tư cách là biên kịch độc lập, tuy đội hình sản xuất rất hùng hậu nhưng nếu mọi người không thích vì cô là biên kịch mới thì cũng sẽ ảnh hưởng đến độ nổi tiếng của bộ phim này.
Nếu nó thực sự có thể khơi dậy một làn sóng nổi tiếng như Phó Đình Viễn nói thì cô sẽ không có gì phải từ chối, cô càng hy vọng Truyền kỳ Dung Phi sẽ được nhiều người chú ý hơn.
Vì vậy, cuối cùng cô đã đồng ý lời đề nghị của Phó Đình Viễn và Diệp Văn sẽ giới thiệu cô với mọi người, sau đó còn cho giới truyền thông chụp ảnh chung.
Khi bữa tiệc kết thúc, làn sóng nổi tiếng đầu tiên đã nổi lên.
Theo kế hoạch của Phó Đình Viễn, tiếp theo đội hình chính của Truyền kỳ Dung Phi được công khai sẽ dẫn đến một làn sóng nổi tiếng mới.
Việc tìm kiếm thông tin của Tống Chước Chước cũng được Phó Đình Viễn đoán trước.
Dù sao trong một bộ phim truyền hình với đội hình chính rực rỡ như vậy, Tống Chước Chước là một người mới ít tên tuổi lại có thể nhận được vai diễn này nên chắc chắn sẽ nhận được sự chú ý quá mức.
Tuy nhiên phải thừa nhận rằng cô gái do Dung Thanh Nghiêu giới thiệu đã vượt qua được hoả nhãn kim tinh của hàng nghìn cư dân mạng, bị nhiều người chú ý nhưng lại không thể bới móc được điểm xấu nào.
Vì thế Truyền kỳ Dung Phi lại chiếm lấy sự nổi tiếng chỉ trong một lần và trở thành tác phẩm chiến thắng lớn nhất trong năm.
Tất cả điều này đã được Phó Đình Viễn lên kế hoạch, Thẩm Dao và Tử Dạ cũng đã làm một bộ phim cổ trang về đại nữ chủ để đối phó với họ, Phó Đình Viễn đã biết nên đợt tuyên truyền này là nhắm vào Thẩm Dao.
Muốn đấu với Phó Đình Viễn, Thẩm Dao vẫn còn xanh và non lắm.
Buổi ra mắt vừa công khai đã đè bẹp biên kịch dỏm còn chưa kịp tuyên truyền kia của Thẩm Dao. Ngay từ đầu, Thẩm Dao đã không có cơ hội trở mình, sau này dù có làm công tác tuyên truyền tốt đến đâu cũng sẽ không thể thắng được.
Du Ân được Phó Đình Viễn và Diệp Văn đưa đến gặp gỡ nhiều người, cuối cùng cũng tìm được một nơi yên tĩnh hơn.
Nhân tiện, cô cũng lấy điện thoại di động ra để kiểm tra mức độ nổi tiếng, sau khi thấy sự thành công của làn sóng tuyên truyền này thì cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định quay người đi tìm Tô Ngưng thì đã nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh đậm đang đi về phía mình.
Du Ân nhìn thoáng qua đã nhận ra anh ta, đó là nam nghệ sĩ cùng công ty với Chu Dật, tên là Trịnh Nham.
Mấy năm trước Trịnh Nham cũng rất nổi tiếng, là thần tượng thế hệ đầu tiên. Anh ta đã phát hành album, đóng phim truyền hình và cũng đóng phim điện ảnh, nhưng mấy năm nay anh ta dần mai danh ẩn tích, dường như chưa bao giờ có thể tìm được vị trí của chính mình.
Hơn nữa đạo đức cá nhân của anh ta cũng có vấn đề nên dần dần bị gạt ra ngoài lề xã hội.
Hình như năm nay Trịnh Nham vẫn chưa đến ba mươi tuổi. Thực sự là ở độ tuổi hai tám hai chín là độ tuổi bất tiện với một nam nghệ sĩ.
Không còn trẻ trung phơi phới như mấy tiểu thịt tươi ở độ tuổi đôi mươi, cũng không chín chắn điềm đạm như một nam nghệ sĩ tuổi bốn mươi nữa.
Du Ân cũng có ấn tượng không tốt về Trịnh Nham. Vài năm trước, khi Trang Ân Tri bận, cô đã bị gọi qua tổ quay phim một lần, tình cờ đó lại là đoạn nội dung do Du Ân viết, kết quả là Trịnh Nham không thích lời thoại do cô viết nên đã quát mắng cô.
Thậm chí anh ta còn tức giận nói với đạo diễn đã tìm ở đâu một biên kịch ngu ngốc như vậy, có phải cô đã ngủ với đạo diễn hay không kèm theo nhiều lời nói khó nghe khác. Lúc ấy Du Ân đã tức đến nỗi bật khóc.
Lúc đó cô chỉ là một người giúp việc, mỗi dòng cô viết đều được Trang Ân Tri và đạo diễn kiểm tra, họ không nói gì cả, ngược lại Trịnh Nham lại cho rằng cô viết thứ rác rưởi.
Rõ ràng, trình độ văn hóa của Trịnh Nham mới không đủ cao thì có.
Vì vậy sau khi nhìn thấy Trịnh Nham đang đi về phía mình, Du Ân khẽ cau mày và cảm thấy ghê tởm.
Trịnh Nham hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng mà còn tươi cười duyên dáng chào hỏi: “Xin chào biên kịch Vi Lương.”
Du Ân khẽ gật đầu: “Chào thầy Trịnh.”
Trịnh Nham khiêm tốn nói: “Đừng, đừng, cô gọi tôi là thầy Trịnh khiến tôi không nhận nổi.”
Du Ân cười nhạt trong lòng, mấy năm trước anh ta hô mưa gọi gió trong tổ quay, bắt mọi người gọi mình là thầy, sao bây giờ đã gần ba mươi tuổi mà lại trở nên khiêm tốn như vậy.
Rõ ràng anh ta đã thấy cô nổi tiếng, muốn lấy lòng cô nên mới cố ý tỏ ra khiêm tốn như vậy.