Cô vừa được công khai là con gái nhà họ Diệp, Dịch Thận Chi đã đến chèo kéo như vậy, có phải là có phần quá cố ý không?
Cô không hề quen một chút nào.
Dịch Thận Chi nói một cách rất nghiêm túc: "Chắc chắn không gượng ép. Tôi chỉ là người bắt đầu mà thôi. Trong tương lai sẽ có vô số người liên hệ và tiếp cận cô."
Những gì Dịch Thận Chi nói là sự thật.
Mặc dù mục đích thực sự của anh ta là giúp Phó Đình Viễn, nhưng đúng là về sau sẽ có rất nhiều người lôi kéo Du Ân.
Nhà họ Diệp ở thủ đô, đây không phải là một gia đình bình thường.
Đây là một gia tộc lớn mà ai cũng muốn leo lên, và Du Ân từ nay sẽ gặp không ít rắc rối về vấn đề này.
Điều kỳ quái hơn nữa là sau khi Du Ân được công bố là con gái của nhà họ Diệp, ba ruột của anh ta thậm chí còn gọi điện thoại cho anh ta, ám chỉ anh ta có thể theo đuổi Du Ân, kết thân với nhà họ Diệp.
Anh ta trực tiếp nói một câu rằng người ta đã có người trong lòng rồi đuổi người đi.
Nếu anh ta đuổi theo Du Ân, Phó Đình Viễn có thể tháo dỡ anh ta luôn.
Du Ân vẫn đồng ý chuyện dùng bữa. Thứ nhất, Dịch Thận Chi nói rằng trong bữa ăn đều là những người mà bọn họ quen thuộc. Thứ hai, giọng điệu của Dịch Thận Chi rất chân thành, vì vậy cô không tiện từ chối.
Sau khi ngắt cuộc gọi của Dịch Thận Chi, Du Ân đang làm việc được một lúc thì có một cuộc gọi từ số điện thoại lạ vào điện thoại di động của mình.
Du Ân khó hiểu bắt máy, nghe giọng thì đối phương là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Ở đầu dây bên kia, anh ta nói: "Xin hỏi có phải cô Du Ân không?"
Vừa mở miệng, giọng điệu ngả ngớn kia khiến Du Ân phản cảm, cô cau mày hỏi: "Là tôi. Anh là ai?"
Người đàn ông cười nói: "Tôi là Lý Toàn Minh đến từ công nghiệp Giang Thành. Tôi có thể có vinh dự mời cô ăn tối không?"
Du Ân nhất thời cảm thấy bị vả mặt. Vừa rồi cô còn cảm thấy lời của Dịch Thận Chi thật là cường điệu, không ngờ lúc này lại có người tìm tới cửa rồi.
Cô lịch sự từ chối: "Thật xin lỗi, tôi không quen anh, sợ là không có cách nào cùng ăn bữa cơm này với anh."
Du Ân hoàn toàn không biết Lý Toàn Minh này, chứ chưa nói đến nghe về tên của anh ta hay công ty công nghiệp Giang Thành gì đó.
Quan trọng nhất là giọng điệu của anh ta khiến cho toàn thân cô đều không thoải mái.
Lý Toàn Minh lại cười nói: "Không quen nhau cũng không sao, sau khi gặp mặt không phải là quen rồi sao?"
“Tôi thực sự xin lỗi.” Du Ân nói như vậy thì bèn cúp điện thoại.
Tiếp đó đối phương lại cố gắng tìm tòi WeChat của cô bằng số điện thoại nhằm add WeChat với cô, nhưng đều bị cô bỏ qua.
Du Ân cảm thấy thật khó chịu. Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của người đàn ông khi cố gắng liên lạc với cô. Đơn giản chỉ là anh ta muốn tiếp cận cô, nếu có thể thì lại theo đuổi cô, leo lên nhà họ Diệp bằng cách này.
Trước khi bắt đầu, kỳ thật Diệp Văn cũng từng nói những điều tương tự với cô. Giọng điệu của Diệp Văn lúc đó rất nghiêm trang: "Con là con gái thất lạc đã tìm lại được của nhà họ Diệp. Tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều nâng niu con trong lòng bàn tay. Vì vậy, con không cần phải mang bất kỳ gánh nặng nào của gia tộc cho mình mà thỏa hiệp."
"Ba con cũng là con út trong nhà, chỗ ba vốn chẳng có gánh nặng chấn hưng gia tộc gì cả. Các anh chị của ba đều đã gánh vác cả rồi, đến chỗ con lại càng không cần có."
Du Ân vẫn luôn không hiểu những câu này của Diệp Văn, cô cũng không nghĩ có người lại có thể hấp tấp liên lạc với cô và tiếp cận cô vì lợi ích. Không ngờ hôm nay Lý Toàn Minh này đã cho cô một bài học vừa sinh động lại chân thực đến thế rồi.
Thời gian kế tiếp, có thêm mấy số điện thoại lạ gọi vào. Từng có kinh nghiệm của Lý Toàn Minh trước đó, Du Ân không trả lời các cuộc gọi khác.
Vào buổi chiều, Tô Ngưng buồn rầu gọi điện thoại cho cô, nói có mấy cô tiểu thư và ngôi sao đang muốn liên lạc với Du Ân từ cô ấy, hòng lôi kéo làm quen với Du Ân.
Trước khi, Du Ân từng đi thăm đoàn của Tô Ngưng, nhưng khi đó cô chỉ là một người bé nhỏ trong suốt, không ai thèm để tâm đến cô.
Mọi người đều nghĩ rằng cô là bạn của Tô Ngưng mà thôi, không biết lúc đó cô là vợ của Phó Đình Viễn, và cũng là một biên kịch nhỏ vô danh của một bộ phim truyền hình nào đó có các ngôi sao tham diễn.
Sau khi được công khai rằng cô là con gái của Diệp Văn, rất nhiều sao nữ nhìn cô thấy rất quen mắt, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì biết hóa ra đó chính là cô gái thường đến thăm đoàn Tô Ngưng.
Trong lúc nhất thời, bọn họ đều bắt đầu liên lạc với Tô Ngưng và xin thông tin liên lạc của Du Ân.
Du Ân nghe xong rất đau đầu. Cô cũng nói với Tô Ngưng về Lý Toàn Minh và cả những cuộc điện thoại số lạ đó.
Tô Ngưng trào phúng: "Uầy! Tên Lý Toàn Minh kia chỉ là cái thứ đồ bỏ đi, đồ cặn bã! Ỷ vào trong nhà mình có mấy đồng tiền nát mà suốt ngày cặp kè với các sao nữ. Hệt như Phó Thiến Thiến phiên bản nam vậy. Công ty của ba anh ta sắp bị anh ta phá cho tan tành rồi."
Tô Ngưng là người trong ngành giải trí, biết rất triệt để về những tên ăn chơi trác táng này.
Du Ân đau khổ nói: "Không phải tớ nên đổi số điện thoại chứ?"
Tô Ngưng nói: "Vô dụng, bọn họ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Cho dù cậu đổi số điện thoại, bọn họ vẫn sẽ tìm được cậu."
Du Ân phiền muộn đến suy sụp: "Vậy thì tớ phải làm sao đây? Sau này tớ sẽ bị bọn họ quấy rầy cả ngày sao?"
Tô Ngưng cười khúc khích: "Tớ có một ý kiến hay."
Du Ân khó hiểu: "Cái gì?"
Tô Ngưng nói: "Công khai mối quan hệ yêu đương của cậu với sếp Chung. Ít nhất thì những người đàn ông có ý đồ theo đuổi cậu sẽ hết hy vọng với cậu."
Du Ân thở dài, chuyện tối qua Chung Văn Thành nói giải trừ quan hệ của bọn họ, Tô Ngưng vẫn không biết. Mà ngay cả khi vẫn chưa giải trừ, cô cũng sẽ không thể công khai, bởi vì khi đó cô và Chung Văn Thành sẽ thực sự dây dưa không rõ nữa.
Du Ân nói chuyện này với Tô Ngưng. Tô Ngưng thở dài: "Được rồi, vậy thì không còn cách nào khác nữa."
Tô Ngưng đột nhiên nói thêm: "Không thì cậu đồng ý cho Phó Đình Viễn theo đuổi đi? Nếu vậy thì những người đàn ông đó sẽ từ bỏ hoàn toàn. Không thể không thừa nhận, đại chủ tịch Phó vẫn là nhân tài kiệt xuất trong đám thanh niên tài tuấn Giang Thành chúng ta, bất kể là giá trị con người hay ngoại hình khí chất."
Du Ân dứt khoát phủ định: "Điều đó càng không thể."
Mỗi khi nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, Du Ân đều nghĩ rằng kiếp này cô sẽ không bao giờ để ý đến Phó Đình Viễn nữa.
Tối hôm qua cào anh rồi đánh anh, cô vẫn chưa hả giận đâu.
“Không phải cậu vẫn còn tức giận về những tổn thương mà anh ta đã gây ra cho cậu khi đó chứ?” Tô Ngưng thở dài: “Thành thật mà nói, bây giờ tớ thấy anh ta như con "cún" vậy thì cũng có chút đồng tình với anh ta rồi.”
“Tô Ngưng, không phải chứ?” Du Ân cực kỳ đau lòng, người bạn tốt của cô còn đồng cảm với Phó Đình Viễn, cô tức giận lên án: “Cậu còn không biết anh ta đáng ghét như thế nào đâu!"
Tô Ngưng nhanh chóng sửa lời: "Không đúng, không đúng, tớ chỉ là có chút xíu đồng tình với anh ta mà thôi. So với tổn thương anh ta gây ra cho cậu khi đó, bây giờ cậu đối xử với anh ta chút xíu ấy cũng không là gì cả."
Bấy giờ Du Ân mới cảm thấy thuận khí một chút.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tô Ngưng, cô lại nhận được một tin nhắn khác từ Chu Mi trên điện thoại: "Cổ của sếp Phó là cô cào phải không?"
"Tại cuộc họp, mọi người đều hỏi anh ấy có phải lại bị mèo cào nữa không. Lần trước không phải anh ấy bị Tiểu Tiểu cào vào mu bàn tay còn gì?"
"Kết quả anh ấy nói rằng anh ấy bị một phụ nữ cào."
"Cô biết đấy, câu này vô cùng mờ ám. Các giám đốc điều hành của công ty chúng tôi suýt chút nữa đã quên mất chủ đề của cuộc họp mà tiếp tục cố gắng tìm xem người phụ nữ của sếp Phó là ai."
Du Ân: "...". Ra chương nhanh nhất tại — ТRUMt ruyeИ. VЛ —
Anh phải vô liêm sỉ đến như vậy sao?