Sau đó Chung Văn Thành cũng không gọi lại, Dịch Thận Chi sờ cằm, suy nghĩ sâu xa mà phân tích: "Lòng dạ của ông vua màn ảnh Chung với Du Ân dường như không đơn giản đâu."
"Theo lý thuyết, với vốn liếng của cậu, bọn Chung Văn Thành chỉ có thể nịnh nọt cậu, cho dù bên biên kịch và kịch bản có xung đột đi chăng nữa, trên cơ bản là cũng nên là biên kịch xéo đi, đâu ra cái lý yêu cầu người bỏ vốn thay đổi người phụ trách chứ?"
Với cách nhìn của Dịch Thận Chi, sỡ dĩ Chung Văn Thành có thái độ như vậy với Phó Đình Viễn, hoặc là Du Ân thật sự có tài năng, hoặc là lòng dạ của Chung Văn Thành với Du Ân thật sự không đơn giản.
Không phải kiểu che chở trên lập trường cấp dưới cấp trên mà là trên lập trường một người đàn ông ái mộ người phụ nữ trong lòng mình.
Phó Đình Viễn cho anh ta một cái liếc nhìn lạnh lẽo, vẫn cầm chai rượu tự rót cho bản thân một ly.
Anh đã sớm thấy được tình cảm của Chung Văn Thành đối với Du Ân không được bình thường, nhang anh trái lại không ngờ rằng Chung Văn Thành lại có thể vì Du Ân mà đối đầu với người đầu tư.
Dịch Thận Chi thấy anh uống nhiều như vậy, dứt khoát cho phục vụ dọn hết ly cốc, tránh cho anh uống đến mức đau cả dạ dày, vây giờ không có ai có thể chăm sóc anh từng li từng tí nữa rồi.
Tuy rằng hiện giờ bên cạnh của Phó Đình Viễn có Thẩm Sao nhưng Thẩm Dao là loại tiểu thư áo đến dang tay cơm đến há miệng, sao có thể chăm sóc cho Phó Đình Viễn?
Đường thấy hiện giờ Thẩm Dao nửa lùi giới, cả ngày chỉ rửa tay nấu cơm làm một người vợ hiền, thật ra tất cả đều là những biểu hiện giả đối lừa gạt người khác.
Dựa vào những chi tiết này có thể thấy được Thẩm Dao có quan têm đến Phó Đình Viễn hay không, nghe nói năm đó trước khi được gả cho Phó Đình Viễn, Du Ân cũng không biết nấu cơm nhưng sau khi biết được bệnh đau dạ dày của Phó Đình Viễn thì cô cũng học nấu vài món đơn giản, từ đó một ngày ba bữa đếu dốc lòng nấu cơm cho Phó Đình Viễn.
Còn Thẩm Dao thì sao?
Dịch Thận Chi chỉ cảm thấy cô ta chỉ làm bộ làm dáng đăng ảnh lên vòng bạn bè mà thôi, còn về phần cơm mà Thẩm Dao làm có ăn được hay không cũng chỉ có một mình cô ta biết rõ.
Dịch Thận Chi không tin một người khôn khéo như Phó Đình Viễn lại không nhận ra những qua loa của Thẩm Dao, hay là vì Phó Đình Viễn thích vẻ ngoài của Thẩm Dao?
Dáng người và khuôn mặt của Thẩm Dao cũng được coi là nổi bật trong các cô gái rồi, nếu như Phó Đình Viễn thích dáng vẻ của Thẩm Dao thì thật sự chỉ là bệnh lông da mà thôi.
Đàn ông mà, thực sắc tính dã.
Dịch Thận Chi liếc nhìn biểu cảm khó chịu của Phó Đình Viễn, không nói gì kích thích anh nữa,
Không thể không thừa nhận rằng những việc mà Du Ân trải qua đêm nay rất náo nhiệt, là tiểu thịt tươi đang hot lại còn được vua màn ảnh âm thầm ủng hộ, không biết trong lòng Phó Đình Viễn có phải đang cảm thấy Du Ân đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với anh hay không.
Du Ân ở chỗ của Tô Ngưng cả một đêm, hai người uống rất nhiều rượu, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến chuyện Du Ân chuẩn bị cho Tô Ngưng một bàn đồ ăn sáng phong phú vào sáng hôm sau.
Tô Ngưng ngồi bên cạnh ăn cơm sùy sụp: "Nói ra thì cũng tốt đấy, nhờ có phúc của Phó Đình Viễn mà bây giờ tớ mới có thể thỉnh thoảng được nếm tài nấu ăn của cậu, trước đây tài nấu nướng của cậu đều hiến dâng cả cho tên Phó Đình Viễn kia."
Du Ân chỉ cười mà không nói lấy một lời, chính cô cũng thấy trước kia cô đào hết tim can mà đối xử với Phó Đình Viễn là hành động ngu ngốc, cho nên không nói đến cũng thế.
Tô Ngưng lại hỏi cô: "Cậu thật sự quyết định rút lui khỏi kịch bản lần này sao?"
Du Ân nhẹ nhàng rũ mắt xuống, giọng điệu đầy tự giễu và thương cảm: "Tớ dành cả một năm trước mới thoát khỏi nỗi đau đớn của thất tình, hôn nhân đổ vỡ, chuyện của những người đó đều là ác mộng của tớ, thấy bọn họ tớ sẽ nhớ tới bản thân hèn mọn năm đó, tớ sẽ hận bản thân từng chịu thiệt thòi."
"Cho nên rút lui vẫn tốt hơn, không đụng mặt nhau sẽ không có rắc rối."
Lúc đầu Du Ân biết Phó Đình Viễn đầu tư cho kịch bản thì thì vẫn chọn nhận, là vì cô có cảm giác cô có thể phân rõ giới hạn để giải quyết việc chung.
Nhưng ai mà ngờ vừa mới vắt đầu lại giống như con bướm thiêu thân như vậy, hơn nữa cho dù cô có cố gắng phân rõ giới hạn thì Thẩm Dao cũng không buông tha.
Thô Ngưng duỗi tay nắm chặt lấy tay của cô: "Tớ ủng hộ cậu."
Bữa sáng vừa mới ăn song, điện thoại của Du Ân nhận được tin nhắn mà Chung Văn Thành gửi đến: "Bên nhà họ Phó thông báo cho tôi, không cần phải sửa kịch bản nữa, cứ dựa theo kịch bản lúc đầu của cô thôi."
"Còn nữa, Người phụ trách bên Phó thị đổi thành trợ lý Chu Mi, sau này cô cứ yên tâm viết kịch bản là được rồi."
Du Ân cầm điện thoại một hồi lâu mà vẫn chưa phục hồi tinh thần, vậy mà không cần sửa kịch bản nữa?
Cô còn tưởng tằng tối hôm qua Thẩm Dao làm loạn như vậy, chắc hẳn Phó Đình Viễn cũng phải ồn ào một trận, mà trận ồn ào này chính là cái giá để cho Thẩm Dao sửa kịch bản.
Còn nữa, sao Phó thị lại đổi người phụ trách vậy?
Đúng là cô không muốn gặp lại Phó Đình Viễn, là ai có cùng một suy nghĩ với cô mà sắp xếp như vậy?
Du Ân nghĩ không ra, nên nhanh chóng gọi điện thoại cho Chung Văn Thành.
Chung Văn Thành cũng thành thật không giấu diếm: "Tôi biết rõ cô không muốn gặp lại anh ta nên tối hôm qua tôi gọi điện trực tiếp cho anh ta để làm rõ rồi, hoặc là cô ròi khỏi hạng mục đổi lại biên kịch, hoặc là bên người đổi người phụ trách."
Du Ân: "...'
Cô không thể không thừa nhận, Chung Văn Thành rất là cứng rắn đấy.
Với tư cách là nhân viên, Chung Văn Thành lại đứng về phía cô như vậy khiến cô rất cảm động.
"Sếp Chung, cảm ơn ông." Du Ân cảm kích mà nói lời cảm ơn với Chung Văn Thành, nhưng cô không ngờ loại người kiêu ngạo như Phó Đình Vân lại đồng ý thỏa hiệp.
Chung Văn Thành cười an ủi cô: "Chuyện này cũng không có gì, tôi đưa ra yêu cầu như vậy là vì nắm chắc phần thắng, vì kịch bản của chúng ta tốt, cho dù anh ta có rút vốn thì tôi cũng có cách để tìm nhà đầu tư khác."
Chung Văn Thành tán thưởng kịch bản mà cô biết như vậy làm Du Ân cảm động không biết nói gì cho phải.
Cô âm thầm thề trong lòng, nhất định phải viết cái kịch bản này thật hoàn mỹ, như vậy mới có thể báo đáp lại tán thưởng mà Chung Văn Thành dành cho cô.
Chung Văn Thành không nói gì nữa, sau khi nhắn nhỉ cô máu chóng viết kịch bản thì cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Du Ân vui vẻ ôm lấy Tô Ngưng hoan hô cả buổi, không cần sửa kịch bản thật là quá tốt, không cần thấy Phó Đình Viễn nữa, cuộc đời này quá thảnh thơi rồi.
Tô Ngưng bị cô ôm lấy, thì thào khó hiêu: "Tên Phó Đình Viễn đó thỏa hiệp sao? Quá lạ kỳ."
Tô Ngưng ăn lộn bên trong ngành giải trí này, tiếp xúc với Phó Đình Viễn không nhiều thì ít, tuy rằng điện ảnh và truyên thông Phó thị chỉ là một bộ phận buôn bá nhỏ trong nước nhưng Phó Đình Viễn có thể bao quát được cả ngành điện ảnh và truyền thông rất mạng mẽ. Hạng mục là bọn họ tham dự đều do bọn họ chủ đạo hết, người ngoài tuân theo bọn họ.
Không ngờ lần này lại thỏa hiệp với Chung Văn Thành, không đúng, có lẽ là vì Du Ân mới thỏa hiệp.
Không biết Phó Đình Viễn đang nghĩ gì.
Sau đó Tô Ngưng ra ngoài quay phim, Du Ân cũng bắt xe về nhà mình.
Tối qua sau khi cô rời khỏi không bao lâu thì Chu Dật cũng rời đi, nghe nói công ty đã nghĩ cách hấp dẫn sự chú ý của Fans hâm hộ sau đó mới có thể khiến cho cậu thành công thoát thân.
Du Ân chỉ muốn nói sau này Chu Dật đừng có gây chuyện cho cô nữa, cô phải đóng cửa viết kịch bản rồi.
Cái bao đồ ăn vặt thật lớn mà Chu Dật cầm theo đến đều để lại đây, bên trong còn có ít thuốc bôi trầy da.
Du Ân nhìn vết thương trên cánh tay mình, bắt đầu không kìm được mà cười, không ngờ tuy Chu Dật vẫn còn nhỏ mà lại rất cẩn thận.