Mục lục
SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi là ba ruột của con bé, tôi bị bệnh nằm viện mà nó chơi trò biến mất với tôi, một đứa con gái bất hiếu như thế, chẳng lẽ tôi không được đưa nó ra ánh sáng?”



Du Ân vừa đi tới cửa phòng họp liền nghe thấy tiếng rống của Du Thế Quần và Chung Văn Thành trong phòng họp.



Du Ân rất tức giận.



Du Thế Quần cũng thật sự không biết xấu hổ, mấy lời như “ông ta là ba ruột của cô”, rốt cuộc làm sao có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra được?



Nói mấy câu trái lương tâm như thế, không sợ bị sét đánh sao?



Có lẽ ba con Du Thế Quần vẫn cho là cô không biết chuyện thân thế của mình, cho nên mới không chút kiêng dè, có lý chẳng sợ ức hiếp cô.



Tiếng nói của Chung Văn Thành vang lên, với một chút tận tình khuyên bảo: “Thế nhưng ông làm loạn như thế, hoàn toàn sẽ là cả hai cùng thiệt hại, nếu Du Ân mất hết tất cả, hai người cũng không có được gì.”



Du Thế Quần thở dốc mắng: “Tôi mặc kệ! Nó không khiến tôi tốt hơn, tôi cũng sẽ không để cho nó tốt hơn.”



Sau khi Du Thế Quần dứt lời, Du Ân không thể nhịn được nữa đẩy cửa bước vào.



Đây là người mà cô gọi là ba và anh, bốn năm trước tính kế với cô cũng thôi đi, bây giờ lại muốn huỷ hoại cô.



Du Thế Quần và Du Tùng thấy cô bước vào, vào lúc này lập tức giương nanh múa vuốt lao về phía cô.



“Cái thứ con gái bất hiếu, còn dám xuất hiện!” Du Thế Quần giận đến mức muốn vung tay đánh Du Ân.



Vào lúc này, Chung Văn Thành bước nhanh tới kéo Du Ân ra sau lưng, nghiêm nghị mắng hai người: “Nếu các người động tay động chân, đừng trách tôi gọi bảo vệ đến ném các người ra ngoài.”



Chung Văn Thành cũng không ngờ bố con Chung Văn Thành lại tồi tệ như thế, còn có ý đánh người.



Ba con Du Thế Quần bị khí thế của Chung Văn Thành làm cho sợ hãi, mỗi người đều lùi về sau mấy bước.



Du Tùng quan sát dáng vẻ che chở Du Ân của Chung Văn Thành một lượt từ trên xuống dưới, khoé miệng hiện lên một nụ cười xấu xa: “Ôi, ngài Chung, ngài lo lắng cho em gái tôi như thế? Có phải cũng vừa ý nó hay không?”



“Thế này đi, dù sao con nhỏ đó cũng ngủ với Phó Đình Viễn rồi, chúng tôi bớt cho ông, bán rẻ con bé cho anh, anh cho chúng tôi một khoản tiền, thế nào?”



Chung Văn Thành khó tin nhìn Du Tùng, hoàn toàn không ngờ mình lại nghe được một câu không đáy như thế.



Câu nói này không chỉ sỉ nhục Du Ân, cũng sỉ nhục cả anh ấy.



Chung Văn Thành tức giận tới mức tay có chút run rẩy.



“Xin lỗi sếp Chung.” Du Ân đã không còn thấy lạ, bốn năm trước bọn họ có thể đưa cô lên giường Phó Đình Viễn, bây giờ vẫn có thể đưa cô cho người đàn khác.



Lòng cô đã bị ba con Du Thế Quần làm cho bị thương đến chết lặng từ lâu.



Cô bước ra từ sau lưng Chung Văn Thành, hờ hững nói với Du Thế Quần: “Tại sao tôi phải phụng dưỡng ông? Ông và tôi cũng không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào.”



Du Ân vừa nói ra câu này, Chung Văn Thành ở bên cạnh giật mình không thôi.



Du Thế Quần và Du Tùng cũng ngẩn ra, sau đó Du Thế Quần lại thở dốc chối: “Cái gì không có liên hệ máu mủ? Mày nói bậy gì đó!”



“Đúng thế!” Du Tùng cũng lên tiếng bênh vực: “Du Ân, tao thật sự không ngờ mày là loại người như thế, vì để trốn tránh nghĩa vụ phụng dưỡng người già, lại dám nói mình không phải ruột.”



“Được rồi! Các người đừng có cãi chày cãi cối, trước khi qua đời mẹ tôi đã nói cho tôi hết rồi.” Du Ân nhìn thấy mặt bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.



Nếu như trong tay cô có kết quả xét nghiệm ADN, lúc này cô chắc chắn sẽ quăng vào mặt bọn họ, đỡ phải nghe bọn họ nói nhảm.



Du Thế Quần và Du Tùng hoảng hốt nhìn nhau một cái, Du Thế Quân có chết cũng không thừa nhận: “Mẹ mày nói gì, mày tin cái đó?”



Du Ân nhàn nhạt nói: “Nếu không thì chúng ta đi làm xét nghiệm ADN đi?”



Du Thế Quần hừ lạnh nói: “Tại sao tao phải đi làm xét nghiệm ADN? Tao nói mày là con gái ruột của tao, mày chính là con gái ruột của tao, mày phải phụng dưỡng cho tao!”



Du Ân cũng biết Du Thế Quần sẽ chết không chịu thừa nhận, cho nên cô mới chủ động đi làm báo cáo giám định.



Du Ân ở bên cạnh nói vào: “Cho dù mày không phải con ruột nhưng ba đã nuôi lớn mày nhiều năm như thế, chẳng lẽ mày cũng không biết báo đáp dù chỉ một chút sao?”



“Tôi không biết báo đáp?” Du Ân cười nhạt: “Trong ba năm tôi kết hôn với Phó Đình Viễn, các người lấy biết bao nhiêu tiền trong tay anh ta?”



“Những đồng tiền kia, chỉ cần các người sống qua ngày cũng đủ để các người không lo cơm áo, anh nói tôi không báo đáp?”



“Hai người, một người đánh bài thành thói, một người ăn chơi đàng điếm, số tiền kia các người đều không tiêu xài đúng đắn.”



“Đừng nhiều lời với họ.” Chung Văn Thành làm người ngoài, nghe thấy lời này của Du Ân cũng giận tới mức không nhịn nổi.



Anh ấy kéo Du Ân ra sau, giương mắt sắc bén nhìn về phía ba con Du Thế Quần, lên tiếng cảnh cáo: “Hai vị muốn tự đi hay là tôi gọi bảo vệ lên đuổi hai vị?”



Du Thế Quần tức giận nói: “Cậu có ý gì?”



Chung Văn Thành chán ghét nói: “Trước đó tôi cho rằng giữa các người và Du Ân có gì đó hiểu lầm, bây giờ nhìn lại Du Ân không sai gì cả, là do các người quá vô liêm sỉ.”



Du Tùng mặt dài uy hiếp Chung Văn Thành: “Mày còn đứng bên phía Du Ân? Mày có tin tao ra ngoài nói với mọi người quan hệ của bọn mày không đàng hoàng không?”



“Tôi đã ở trong giới giải trí nhiều nằm như thế, có chuyện gì chưa từng trải qua? Có bản lĩnh thì anh tung ra đi.” Chung văn Thành không chút khách sáo cứng rắn với ba con Du Thế Quần, sau đó gọi điện thoại kêu bảo vệ lên.



Ba con Du Thế Quân vừa kêu la ồn ào vừa bị bảo vệ xách thẳng ra ngoài.



“Cám ơn.” Cảm xúc của Du Ân cũng không tốt, nhưng cô vẫn vội vàng nói cảm ơn với Chung Văn Thành.



Sau khi nói cảm ơn cô lại nói xin lỗi: “Tôi không ngờ bọn họ sẽ đến công ty làm loạn, thật lòng xin lỗi đã khiến công ty náo loạn như thế.”



Chung Văn Thành xoay người rót một ly nước ấm cho cô: “Ngồi một lát trước đi.”



Du Ân ôm nước ngồi xuống, Chung Văn Thành nói: “Ban đầu khi bọn họ tới làm loạn, tôi cho là giữa các người có hiểu lầm gì, cho nên tôi gọi điện thoại kêu cô tới trước, nếu sớm biết bọn họ bỉ ổi như thế, tôi đã dứt khoát ném bọn họ ra ngoài.”



“Sớm muộn gì tôi cũng phải đối mặt với bọn họ.” Du Ân thấp giọng nói: “Tôi vốn định lấy được kết quả xét nghiệm ADN sẽ đến tìm bọn họ, tôi còn định lúc ngửa bài với bọn họ sẽ cho họ thêm một chút tiền, nhưng bây giờ…”



Du Ân đừng nói tới việc cô hối hận vì mình mềm lòng thế nào: “Nếu như bọn họ tốt với tôi một chút, tôi cũng sẽ không mặc kệ họ.”



“Nhân tính vì tư lợi, bọn họ đúng là giải thích thật tinh tế.” Chung Văn Thành thở dài.



“Hôm nay bọn họ làm thành ra như thế, có thể gây ảnh hưởng không tốt đến công ty không?” Đây là điều Du Ân lo lắng nhất.



Bản thân cô thế nào cũng không có vấn đề gì, thế nhưng làm liên luỵ đến Chung Văn Thành và công ty thì thật sự không được.



“Không, ảnh hưởng không tốt gì chứ.” Chung Văn Thành trấn an cô: “Đầu tiên, cô cũng không phải người của công chúng, thứ hai, công đạo tự tại lòng người, cô quay về chuyên tâm làm kịch bản của cô là được rồi.”



Lời nói của Chung Văn Thành hoá giải sự nóng nảy trong lòng Du Ân, cô vô cùng cảm động: “Cảm ơn ngài, sếp Chung…”



Chung Văn Thành ôn hoà cười lên: “Khách sáo với tôi làm gì?”



Thừa lúc Du Ân cúi đầu uống nước, Chung Văn Thành chợt hỏi nhỏ: “Du Ân, cô có từng nghĩ, tìm một dựa mới cho tâm hồn mình?”



Chung Văn Thành từ không biết thân thế của Du Ân lận đận như thế, vừa nãy cô đối mặt mọi thứ, cũng khiến anh ấy cảm thấy thương tiếc, đau lòng.



Một phút xúc động, anh ấy không muốn kìm nén tình cảm của mình, muốn dùng sức mạnh của mình bảo vệ cô thật tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK