Phó Đình Viễn dùng sức nắm cổ tay của Thẩm Dao, tức giận quát lên: "Em đang làm cái gì vậy?"
Vành mắt Thẩm Dao lập tức đỏ lên, cô ta nhìn chằm chằm vào Phó Đình Viễn, nhẫn nhịn nói: "Đình Viễn, cô ta không biết xấu hổ, nửa đêm nửa hôm tới tìm anh bàn công việc, mưu mô chỗ nào? Anh đã quên mình từng bị cô ta tính toán thế nào sao?"
Trong lúc bất chợt, Du Ân sinh lòng cảm kích vì Phó Đình Viễn giúp cô cản tay Thẩm Dao, thế nhưng một tiếng Dao Dao của Phó Đình Viễn lại khiến cô hoàn hồn.
Đúng vậy, bọn họ sắp kết hôn, bọn họ là người một nhà.
Nhớ lại việc của Phó Thiến Thiến, Du Ân cảm thấy việc Phó Đình Viễn cảm Thẩm Dao lại không phải đang bảo vệ cô mà là đang bảo vệ Thẩm Dao.
Thẩm Dao cũng là một nữ ngôi sao đang ăn khách, còn là mợ chủ Phó tương lai, nếu cô ta thật sự tát vào mặt cô, chuyện này mà truyền ra ngoài thì đối với Thẩm Dao hay nhà họ Phó đều vô cùng khó coi.
Nghĩ đến đây, cô lui về phía sau, cong môi cười lạnh, nói với Thẩm Dao: "Cô Thẩm, cô cảm phiền hỏi tổng giám đốc Phó một chút vì sao tôi lại xuất hiện ở nơi này vào nửa đêm nửa hôm để bàn công việc."
Vẻ mặt đùa cợt của Du Ân khiến Phó Đình Viễn dùng đầu lưỡi hung hăng đẩy vào sau răng, anh trầm mặt nói với Thẩm Dao: "Là anh gọi cô ấy tới."
Mặt Thẩm Dao tràn đầy vẻ khó tin, cô ta không cho rằng Phó Đình Viễn là kiểu người hơn nửa đêm gọi phụ nữ đến phòng làm việc của mình để bàn công việc.
Huống chi người phụ nữ đó còn là vợ cũ của anh, còn là người vợ cũ mà anh từng dùng mọi cách chê bai, khinh thường cô.
Du Ân cũng không quan tâm Thẩm Dao có tin hay không, vẻ mặt vẫn bình thường, nói: "Thẩm Dao, lúc trước tôi khi tôi quyết định ly hôn, cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ có qua lại gì nữa với người đàn ông này."
“Ngựa tốt sẽ không quay đầu ăn cỏ, huống chi là một người đàn ông vừa tự cao vừa ích kỷ như thế.”
“Nói thật, bây giờ tôi không lạ gì người đàn ông như tổng giám đốc Phó, có tiền có mạo thì thế nào? Vô tâm thì cũng xem như đồ bỏ.”
Du Ân chỉ muốn mượn cơ hội này phân rõ giới hạn với Phó Đình Viễn, để cho Thẩm Dao đừng nhằm vào cô nữa.
Cô nghĩ muốn toàn tâm toàn ý chăm lo cho sự nghiệp, chỉ cầu xin mấy người bọn họ đừng liên quan đến cô, cần làm gì thì đi làm cái đó đi.
Nên cưới vợ thì cưới vợ, nên gả vào nhà giàu có thì gả vào nhà giàu có.
Du Ân nói một tràng khiến sắc mặt Phó Đình Viễn vô cùng khó coi, ban đầu cô dùng hết thủ đoạn leo lên giường anh, ban đầu cô luôn miệng nói yêu anh, ban đầu cô vì anh mà làm nhiều như thế, bây giờ lại chê bai anh?
Anh vừa kiêu ngạo vừa ích kỷ?
Anh không có trái tim?
Phó Đình Viễn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị Du Ân chọc tức, hơn nữa ngoài sự phẫn nộ này, anh lại còn có cả sự mất mác và buồn bã.
Chẳng lẽ cô… thật sự không còn thương nhớ anh một chút nào sao?
Sau khi Du Ân nói rõ tâm tư của mình với Phó Đình Viễn xong thì mới nhìn về phía Phó Đình Viễn, trên vẻ mặt cô là nụ cười thương mại hoá: “Tổng giám đốc Phó, tôi thấy tôi này chúng ta cũng không nói xong chuyện công việc, tôi đi trước.”
Du Ân nói xong, lập tức bình tĩnh cất chiếc máy tính của mình vào rồi chuẩn bị bỏ chạy lấy người. Sau khi đi được vài bước, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay đầu lại dặn dò vài câu: "Đúng rồi tổng giám đốc Phó, lần sau nếu muốn bàn chuyện công việc thì hãy chọn ban ngày, cũng xin hãy chọn nơi có nhiều người, tránh để cô Thẩm lại ghen đến mức mất hình tượng."
"Dù sao hình tượng phụ nữ mà cô Thẩm khinh thường nhất chính là người đàn bà chỉ biết ghen tuông lung tung, đừng để cho cô Thẩm trở thành loại người mà cô ta khinh thường nhé."
Nói xong, lúc này Du Ân mới cầm túi xách rời đi.
Phụ nữ đố kỵ, ghen tuông lung tung, hình tượng này vốn là thứ mà Thẩm Dao dùng để nói cô trước kia, bây giờ cô trả lại cho Thẩm Dao, không phải rất hả hê sao.
"Du Ân!" Thẩm Dao thở hổn hển, rống lên với bóng lưng lạnh lùng của Du Ân, cô ta không muốn bỏ qua cho Du Ân, nhưng Phó Đình Viễn lại giữ chặt cổ tay của cô ta khiến cô ta không thể động đậy.
Chờ tới khi bóng người của Du Ân biến mất, Phó Đình Viễn mới buông tay cô ta ra.
Sức lực lớn khiến cho Thẩm Dao suýt chút nữa không đứng vững, cô ta lảo đảo vài bước, dựa vào cái bàn bên cạnh mới đứng vững được.
Trong giọng nói của Phó Đình Viễn tràn đầy sự tức giận: "Làm thành ra như thế, em vừa lòng chưa?"
"Anh lại nói em quậy phá sao?" Nước mắt Thẩm Dao lập tức rơi xuống, cô ta tủi thân biện minh cho mình: "Phó Đình Viễn, hơn nửa đêm rồi mà cô ta lại ở cùng một chỗ với anh, lúc em vừa mới đi vào anh còn sắp cởi quần áo của cô ta rồi, anh còn chê em quậy phá sao?"
Nếu cô ta không tiến vào, có phải bọn họ sẽ lăn lộn với nhau đúng không?
Phó Đình Viễn nghe Thẩm Dao nói anh muốn cởi quần áo của Du Ân, chỉ cảm thấy cô ta bất chấp lý lẽ: "Con mắt nào của em thấy anh cởi quần áo cô ta hả? Anh vô tình đổ cà phê vào trên người cô ta, thế nên đưa khăn giấy cho cô ta mà thôi."
Thẩm Dao lau nước mắt cười lạnh: "Cái gì mà anh đổ cà phê lên người cô ta chứ? Em thấy là cô ta cố ý để nó vẩy ra mới đúng? Như vậy thì cô ta có thể mượn việc quần áo bị bẩn, cởi áo khoác bên ngoài ra để quyến rũ anh."
Những lời này của Thẩm Dao khiến cho Phó Đình Viễn không nhịn được nhíu mày, Thẩm Dao đang tự phức tạp hoá vấn đề, cho nên mới nghĩ Du Ân như vậy sao?
Nhưng anh là người trong cuộc, anh còn không biết tại sao cà phê lại tràn ra ngoài sao?
Lúc anh bưng cà phê đến cho Du Ân, Du Ân cũng vừa vặn mở máy tính ra.
Ảnh màn hình máy tính cô là một bức chân dung của cô, trong ảnh cô đang cười rạng rỡ nhìn vào ống kính.
Nụ cười tươi này là sự vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng, giống như một tia sáng, chói mắt khiến cho tim người ta rung động.
Trong ba năm hôn nhân của cô với anh, anh chưa từng nhìn thấy nụ cười như vậy, thật ra trước kia mỗi ngày Du Ân đều tươi cười với anh, thế nhưng nụ cười đó không có cách nào so sánh được với nụ cười trong tấm ảnh đó.
Trong lúc đột ngột, anh đã thất thần thế nên cà phê trong ly mới tràn ra ngoài.
Chứ không phải là do Du Ân cố ý làm cà phê tràn ra như những gì Thẩm Dao nói.
Anh giương mắt nhìn gương mặt khóc sướt mướt của Thẩm Dao, Phó Đình Viễn đứng dậy cầm chìa khóa xe mình: "Anh đưa em về, em yên tĩnh một chút."
Anh nói xong cũng bước đi trước, bỏ lại Thẩm Dao ở phía sau tức giận đến mức khóc thành tiếng.
Anh bảo cô ta yên tĩnh một chút, rõ ràng là cảm thấy cô ta đang quậy phá.
Cô ta đã khổ sở gây dựng hình tượng bao dung hiểu chuyện ở trước mặt Phó Đình Viễn lâu như vậy, tối nay chỉ vì Du Ân mà đổ sông đổ biển, Thẩm Dao vô cùng hận Du Ân.
Thế nhưng Thẩm Dao cũng là người biết mình nghĩ cái gì, đến lúc Phó Đình Viễn đưa cô ta tới cửa nhà, cô ta đã tỉnh táo lại.
Sau khi Phó Đình Viễn dừng xe, cô ta không xuống xe trước, chỉ tháo dây an toàn rồi xoay người lại nghẹn ngào nói với Phó Đình Viễn: "Thật xin lỗi, tối nay đều là lỗi của em."
Mặt Phó Đình Viễn không có biểu cảm gì, Thẩm Dao lại tiếp tục suy nghĩ nói: "Em không nên mất lòng tin vào anh như vậy, anh không phải là người không có chừng mực như thế."
Thẩm Dao còn đang tự kiểm điểm sự xúc động và không biết khống chế của mình, Phó Đình Viễn lại bởi vì lời nói của Thẩm Dao mà trong đáy lòng sinh ra sự phiền muộn khó hiểu.
"Trước kia anh đều hờ hững với Du Ân, giờ đã ly hôn rồi lại càng không thèm để ý đến cô ta, em nên tin tưởng hai người chỉ đơn giản là bàn chuyện công việc mà thôi, làm em không tốt..."
Đúng vậy, trước kia anh luôn hờ hững, không để ý, dùng mọi cách chê bai Du Ân, bây giờ vì sao lại năm lần bảy lượt làm ra một số hành động không thể tương tượng được vì Du Ân như vậy?
Ví dụ như lần lượt bảo vệ cô.
Lần đó là em gái Phó Thiến Thiến của anh, lần này là Thẩm Dao.
Anh cũng không nhịn được ra tay, không muốn cô bị Phó Thiến Thiến hay Thẩm Dao tổn thương, cho dù là thể xác hay tinh thần.