Phó Đình Viễn nổi nóng đưa một tay túm cô về đè lên trên xe, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể ngửi được mùi hương quen thuộc nhưng lại xa lạ trên người nhau.
Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, Phó Đình Viễn không hiểu sao cảm thấy hơi thở của mình không còn ổn định được nữa.
Đường nét khuôn mặt của Du Ân thật sự rất xinh đẹp, mọi thứ đều vừa đủ, vô cùng duyên dáng đẹp đẽ.
Hôm nay cô có trang điểm, eyeliner dài nhỏ làm cho đuôi mắt của cô hơi xếch lên, tăng thêm cho cô một vẻ đẹp khác.
Phó Đình Viễn cũng không biết mình làm sao nữa, rõ ràng khi còn chưa ly hôn thì anh thấy cô chỗ nào cũng không vừa mắt, nghĩ đến những thủ đoạn ti tiện mà cô tính kế anh thì anh lại cảm thấy vô cùng chán ghét, ai ngờ ly hôn được một năm, bây giờ anh lại cảm thấy cô có sự quyến rũ khiến cho người ta tim đập thình thịch.
Thật đúng là gặp quỷ rồi.
Phó Đình Viễn thất thường như vậy nhưng Du Ân vẫn rất bình tĩnh, hơi nhíu lông mày, cho thấy cô mất kiên nhẫn đến nhường nào.
"Sếp Phó, anh làm cái gì vậy? Muốn chơi đè vợ cũ lên xe sao?" Giọng nói cười cợt của cô vang lên giúp cho Phó Đình Viễn hoàn hồn.
Anh áp chế sự lúng túng và khác thường nơi đáy lòng, mở cửa xe, đưa tay kéo cô vào ghế phụ lái: "Lên xe!"
Anh đã làm như vậy rồi khiến cho Du Ân cũng không cách nào phản kháng gì nữa, sau khi đeo dây an toàn lên thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh vẫn bá đạo ngang ngược như vậy, xưa nay chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô.
Phó Đình Viễn lấy một bình nước khoáng từ trong tủ lạnh của xe đưa cho Du Ân: "Cô dùng tạm trước đi."
Du Ân nhận lấy, thản nhiên nói: "Cảm ơn."
Phó Đình Viễn khởi động xe, trên đường đi cả hai người đều không nói chuyện, trong lúc nhất thời không khí trong xe trở nên yên tĩnh.
Khi xe ngừng lại vì đụng phải đèn đỏ, Phó Đình Viễn nghiêng đầu nhìn về phía Du Ân, vừa hay nhìn thấy cô rủ mắt nhìn vết thương trên tay, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Anh cho là cô nhíu mày vì đau, thế là không tự chủ được mà mở miệng hỏi: "Rất đau à?"
Sau khi hỏi xong câu này thì ngay cả Phó Đình Viễn cũng ngạc nhiên, từ lúc nào mà anh trở nên chủ động như thế rồi?
Sau đó anh lại tự mình an ủi mình, vết thương trên cổ tay của cô là do em gái của anh gây ra, anh quan tâm cũng là chuyện đương nhiên.
Anh chủ động quan tâm khiến cho lông mày của Du Ân càng nhíu lại, sau đó cô thả lỏng trả lời một câu: "Cũng không."
Chút đau đớn trên thân thể ấy chẳng đáng là gì so với sự đau lòng khắc cốt ghi tâm mà anh từng mang lại cho cô.
Sở dĩ lúc nãy cô nhìn chằm chằm cổ tay, nhíu mày ngẩn người là bởi vì nghĩ đến bây giờ mình và Phó Đình Viễn ngồi chung một xe mà cảm thấy phiền, nổi nóng tại sao vừa rồi cô lại không quật cường bắt xe đến bệnh viện.
Câu nói “cũng không” của Du Ân cũng đã giết chết cuộc trò chuyện này, trùng hợp là đèn xanh cũng sáng lên, Phó Đình Viễn chỉ có thể chuyên tâm nhìn về phía trước lái xe.
Chạy được một đoạn nữa, anh mở miệng hỏi: "Cô có quen tiền bối Trang sao?"
Trang Ân Tri là cây cổ thụ trong giới biên kịch, Phó Đình Viễn cũng phải gọi một tiếng tiền bối.
Lúc nãy Trang Ân Tri quan tâm Du Ân như vậy, hiển nhiên quan hệ của hai người rất thân, điều này khiến Phó Đình Viễn cảm thấy ngạc nhiên, anh không hề biết Du Ân và Trang Ân Tri lại từng gặp nhau.
Du Ân miễn cưỡng lên tiếng: "Ừm."
Thật ra một câu cô cũng không muốn nói với Phó Đình Viễn, quan hệ giữa bọn họ cũng đâu có thân đâu.
Du Ân đang cầu nguyện Phó Đình Viễn mau ngậm miệng lại thì lại nghe thấy anh không buông tha mà hỏi tiếp một câu: "Quen biết thế nào?"
Du Ân mấp máy môi, dứt khoát ngậm miệng không nói gì.
Lần trước bọn họ gặp phải ở Chung Đỉnh, nếu như anh có lòng thì anh chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết bây giờ cô đang làm cái gì.
Anh rõ ràng chính là vô tâm, vô tình, vô nghĩa.