Mục lục
SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc điện thoại này bị cắt đứt dưới sự tức giận của Du Ân.



Lần này ba con Du Thế Quần đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió, khiến cô bị hàng vạn cư dân mạng chửi mắng trên mạng, khiến chút tình nghĩa cuối cùng trong lòng Du Ân dành cho bọn họ hoàn toàn bị cắt đứt.



Gảy thì gảy, dù sao trên cơ bản ba con Du Thế Quần cũng không có chút tình cảm gì với cô, bọn họ vẫn luôn lợi dụng cô mà thôi.



Sau khi cúp điện thoại, Du Ân tỉnh táo một chút, sau đó lập tức đến bệnh viện tìm Hứa Hàng lấy báo cáo.



Cô bắt xe đến bệnh viện, đi thang máy lên phòng làm việc của Hứa Hàng.



Từ trước đến giờ trong bệnh viện luôn đầy ắp người, lúc đi thang máy Du Ân vốn đang yên lặng đứng bên cạnh, đột nhiên một cô gái đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào cô, miệng còn lẩm bẩm nói với người đi cùng: “Sao tôi thấy cô gái này có chút quen mắt?”



Một người phụ nữ khác cũng quay sang xem Du Ân một cái, chợt lớn tiếng nói; “Đây không phải cô con gái không phụng dưỡng bố bị phơi bày ra ánh sáng sao?”



“Đúng rồi!”



Hai người kia thảo luận như thế, người trong thang máy đều nhìn về phía Du Ân.



Sau khi nhận ra cô thì bắt đầu chinh phạt cô, muốn khó nghe bao nhiêu thì khó nghe bấy nhiêu.



Trong lúc mọi người đang thảo luận và chửi mắng, sắc mặt Du Ân từ từ trở nên trắng bệch.



Hơn hai mươi năm qua cô vẫn luôn lương thiện, chưa từng gặp chuyện bị nhiều người chỉ vào mặt lớn tiếng mắng chửi như thế.



Hơn nữa cô cũng không ngờ bạo lực mạng kéo vào thực tế lại đáng sợ như thế, lúc nhìn thấy những bình luận ác ý kia, cô cũng chỉ tức giận, nhưng bây giờ cô ngoại trừ tức giận còn có xấu hổ, khó chịu, nhục nhã.



Cô hoảng hốt chạy khỏi thang máy, cho dù cô còn chưa tới tầng phòng làm việc của Hứa Hàng.



Quá đáng hơn có người còn hung hăng đẩy cô một cái khi cô xoay người rời đi, cơ thể cô lảo đảo suýt nữa té ngã trên đất, giận tới mức vành mắt cô lập tức đỏ lên.



Lúc cô tức giận định tìm người đẩy cô để nói lý lẽ, cửa thang máy đã chậm rãi khép lại, đưa những người đó đi thẳng lên lầu.



Khôm dám đi thang máy nữa, cũng không dám xuất hiện trước mặt mọi người nữa, Du Ân đỏ mắt chạy vào trong cầu thang thoát hiểm bên cạnh, gọi điện thoại cho Hứa Hàng, kính nhờ anh ta mang báo cáo xuống giúp cô.



Hứa Hàng vô cùng không hiểu: “Sau lại bảo tôi đưa đến cầu thang thoát hiểm tầng năm? Sao cô không lên đây?”



“Một lời khó nói hết, trước mắt anh mang xuống giúp tôi đi.” Giọng nói của Du Ân có chút nghẹn ngào, Hứa Hàng đã hiểu, sau khi hơi nhướng mày, anh ta cầm bản báo cáo xuống lầu.



“Đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi Hứa Hàng tìm thấy Du Ân, trong lúc đang kéo Du Ân ra khỏi thanh thoát hiểm mờ tối, đi tới một chỗ yên tĩnh ở cuối hành lang để nói chuyện.



Du Ân rũ mắt kể tất cả những chuyện vừa rồi cho Hứa Hàng, Hứa Hàng tức giận: “Chính bởi vì những người bảo sao nghe vậy thế này mới có thể có nhiều vụ bạo lực mạng xảy ra!”



Không biết chân tướng đằng sau, vừa lên đã ác ý mắng chửi, có công bằng với người trong cuộc sao?



“Tôi đưa cô về.” Xảy ra chuyện như thế, Hứa Hàng không thể để Du Ân trở về một mình, lỡ như trên đường lại gặp phải người không bình thường.



Trên đường trở về, Hứa Hàng hỏi Du Ân: “Cô định đối phó với chuyện này thế nào?”



Du Ân nói đúng sự thật: “Sếp chung nói sẽ dùng danh nghĩa công ty làm sáng tỏ giúp tôi.”



Vào lúc này, đoạn video phỏng vấn Du Thế Quần đã lên hotsearch, Chung Văn Thành lập tức gọi điện thoại cho cô, nói sau khi cô nhận được kết quả giám định sẽ giúp cô làm sáng tỏ.



Chung Văn Thành còn nói, nhìn tấm hình của cô trong bình luận kia, tấm hình kia được chụp lúc cô đang đợi thang máy, cho nên người chụp lén cô hẳn là người làm việc trong cùng toà cao ốc Chung Đỉnh, cũng có thể nhân viên nội bộ của Chung Đỉnh.



Hứa Hàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Chung văn Thành làm sáng tỏ giúp cô?”



Du Ân không hiểu tại sao anh ta lại phản ứng như thế: “Đúng thế, có người moi ra tôi là nhân viên của Chung Đình rồi, cho nên sếp Chung định dùng danh nghĩa của công ty làm rõ giúp tôi.”



“Như thế cũng tương đối uy tín và chính thức một chút.”



Vào lúc này Hứa Hàng không có lời nào để nói lại.



Chung Văn Thành ra mặt giúp cô, thế Phó Đình Viễn còn đất dụng võ sao?



Nói tới, sao Phó Đình Viễn lại không ra tay trợ giúp?



Dựa vào tâm trạng của Phó Đình Viễn khoảng thời gian này, lần này Du Ân gặp chuyện lớn như thế, không phải anh nên ra tay rồi sao?



Hứa Hàng không biết trước đó Phó Đình Viễn vừa bị Du Ân từ chối thêm wechat, cho nên không biết Phó Đình Viễn đang đánh cược một hơi.



Anh giận dỗi không quan tâm đến sống chết của Du Ân, giận dỗi để cô tự sinh tự diệt.



Cho dù có chuyện gì, anh cũng phải chờ đến khi Du Ân tới cầu xin anh, anh mới ra tay giúp đỡ.



Bởi vì vô cùng khó chịu, cho nên Hứa Hàng chủ động hỏi Du Ân một câu: “Sao cô không tìm Đình Viễn? Du Thế Quần nói cô không quan tâm đến sống chết của ông ta, Đình Viễn là người có quyền lên tiếng nhất.”



Mấy năm kia, ba con Du Thế Quần cầm bao nhiêu tiền từ chỗ Phó Đình Viễn, không phải Phó Đình Viễn cũng vì nể mặt Du Ân nên mới cho sao?



Nếu như không phải vì Du Ân, Phó Đình Viễn có thể để ý đến bọn họ?



“Tìm Phó Đình Viễn?” Du Ân tự giễu lắc đầu: “Sao anh ta có thể giúp tôi chứ? Anh ta ghét tôi như thế.”



Hơn nữa trước đó cô còn ồn ào không vui với Phó Đình Viễn, bởi vì chuyện thêm wechat.



Hứa Hàng há miệng một cái., lần nữa không nói nên lời.



Hứa Hàng không ngờ, trong lòng Du Ân cho là Phó Đình Viễn ghét cô, xem ra, cuộc hôn nhân ba năm kia với Phó Đình Viễn, đúng là đã để lại rất nhiều bóng ma trong lòng cô.



Sau khi đưa Du Ân về tới, chuyện đầu tiên Hứa Hàng làm chính là gọi điện thoại cho Phó Đình Viễn.



“Du Ân vừa đến bệnh viện cầm báo cáo, bị mắng trong thang máy.” Sau khi kết nối điện thoại, Hứa Hàng lập tức đi thẳng vào vấn đề.



Phó Đình Viễn lập tức đứng dậy một cái: “Cái gì?”



Hứa Hàng nghiêm túc nói: “Tôi không gạt cậu, cô ấy còn núp trong thang thoát hiểm không dám đi ra.”



Phó Đình Viễn trầm mặc một chút.



Anh biết chuyện Du Ân bị bạo lực mạng, sau khi video trên tài khoản đại v kia lên hotsearch, khi đó Chu Mi nói cho anh biết.



Nhưng anh không ngờ chuyện nghiêm trọng như thế, nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống của cô trong thực tế.



Sau khi anh nghe thấy câu Hứa Hàng nói cô núp trong thang thoát hiểm không dám đi ra, trong lòng không có cảm giác.



Hứa Hàng còn nói: “Chuyện này cũng vô cùng nghiêm trọng, cô ấy nói Chung Văn Thành sẽ giúp cô ấy làm sáng tỏ.”



Lời này của Hứa Hàng đã xua tan ý muốn ra tay giúp Du Ân vừa mới nhú lên trong lòng Phó Đình Viễn, anh tức giận nói: “Nếu cô ta đã có biện pháp đối phó, cậu còn gọi cho tôi làm gì?”



Hứa Hàng bất lực nói: “Lúc tôi nói chuyện phiếm với cô ấy mới biết được, cô ấy có ấn tượng khá xấu với cậu.”



“Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới tìm cậu giúp đỡ bởi vì cảm thấy cậu cực kỳ ghét cô ấy, sẽ hoàn toàn không ra tay giúp cô ấy.”



Cuối cùng, Hứa Hàng học giọng điệu trêu chọc Phó Đình Viễn của Dịch Thận Chi, nói: “Xem ra… cậu thật sự làm một người chồng trước thất bại.”



Sau khi Hứa Hàng cúp điện thoại, Phó Đình Viễn giận tới mức suýt chút nữa ném điện thoại di động đi.



Anh có đáng sợ như thế?



Ngay cả mở miệng cô cũng không dám mở?



Xem như trước đây anh tỏ ra chán ghét cô, nhưng anh cũng không tới mức thấy chết mà không cứu?



Bây giờ cô gặp phải chuyện nghiêm trọng, chỉ cần cô mở miệng, anh nhất định sẽ giúp.



Một mình ngồi trong phòng làm việc một lúc lâu, anh cầm điện thoại nội bộ gọi Chu Mi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK