Đứng trước giường bệnh của Đổng Văn Huệ, Phó Đình Viễn nhìn xuống khuôn mặt của Đổng Văn Huệ, cảm thấy vô cùng xa lạ và ngột ngạt một cách không thể giải thích được.
Từ khi nào mà mẹ và em gái anh hoàn toàn thay đổi như vậy?
Lẽ nào thực sự là vì Du Ân?
Không hẳn vậy.
Nếu không có Du Ân, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gây ầm ĩ với anh vì những chuyện khác, vì đó là tính cách của họ.
Sở dĩ nhiều năm như vậy vẫn không gây ầm ĩ gì là bởi vì lập trường của bọn họ đều nhất trí.
Cả học tập và sự nghiệp đều xuất sắc như Đổng Văn Huệ mong muốn.
Hẹn hò với Thẩm Dao, như Đổng Văn Huệ mong muốn.
Sau đó kết hôn với Du Ân, mặc dù ban đầu Đổng Văn Huệ không muốn, nhưng thấy anh không yêu Du Ân, Đổng Văn Huệ không còn bất mãn nữa.
Mâu thuẫn bùng phát bắt đầu từ việc anh không muốn kết hôn với Thẩm Dao, hết việc này đến việc khác không như Đổng Văn Huệ mong muốn.
Nhưng anh là người sống, có sở thích và lựa chọn của riêng mình, mọi thứ làm sao có thể tùy theo Đổng Văn Huệ cho được.
Bao nhiêu năm sát phạt quyết đoán trên thương trường, Phó Đình Viễn không bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó những người thân nhất của anh lại khiến anh kiệt sức vô tận.
Khi Đổng Văn Huệ tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Phó Đình Viễn đang canh giữ bên giường bệnh.
Ngoài việc chăm sóc cho bà ta, anh không đề cập một lời nào về việc để Du Ân rút đơn kiện, và anh cũng tuyệt đối sẽ không đề cập đến nó.
Cuối cùng, Đổng Văn Huệ không thể chịu đựng được nữa mà nổi bão trước: "Chẳng lẽ con cứ mặc kệ sự sống chết của mẹ sao? Đây là một người đang sống rành rành đấy!"
Phó Đình Viễn bình tĩnh trả lời: "Mẹ, nếu ngày đó Du Ân thật sự bị hai người đàn ông đó "va chạm", cô ấy cũng sống không nổi, thì đó cũng là một mạng người."
Đổng Văn Huệ gầm lên: "Nhưng không phải cô ta đã không sao ư?"
Động tác rót nước của Phó Đình Viễn khựng lại, nếu có chuyện gì xảy ra thì đã quá muộn.
Nhưng rõ ràng, cả mẹ anh và Phó Thiến Thiến đều không nghĩ đó là một vấn đề.
“Ừ, thực sự không sao, và cũng may là không sao, nên Thiến Thiến có lẽ sẽ không bị kết án nặng lắm.” Có lẽ là đã quá thất vọng với Đổng Văn Huệ, vì vậy bây giờ Phó Đình Viễn đã có thể bình tĩnh đối mặt với bất cứ lời nói nào của Đổng Văn Huệ rồi.
Đổng Văn Huệ bị lời nói của anh chọc giận đến mức bật khóc: "Sao mạng của tôi lại khổ như vậy chứ, trong cái nhà này chẳng có một ai thương tôi, tốt với tôi cả!"
Những lời nói như vậy, Phó Đình Viễn nghe đến nỗi chai cả tai rồi. Anh không kiên nhẫn mà đứng dậy: "Con còn có việc phải làm, con đến công ty trước."
Nói xong anh bèn xoay người bỏ đi, để lại Đổng Văn Huệ khóc lóc làm loạn trong phòng bệnh.
Hứa Hàng đang đợi anh ở bên ngoài, cũng nghe thấy động tĩnh bên trong nên không khỏi thở dài: "Dì Huệ sao càng lớn tuổi lại càng không thông suốt thế. Hiện tại cậu làm ầm ĩ với bà ấy như vậy, về sau còn chung sống với cậu thế nào nữa? Chung quy bà vẫn phải dựa vào đứa con trai là cậu mà."
"Hơn nữa, cậu làm như vậy cũng không phải đang hại Thiến Thiến. Để cô ta chịu khổ sở chút thì sẽ nhớ lâu chút, về sau mới có thể cải tà quy chính chứ."
Phó Đình Viễn nghe tiếng khóc vọng ra từ trong phòng bệnh, cười nhạo: "Không phải là bà ấy không thông suốt, bà ấy chỉ đang bất mãn tôi không làm việc theo ý muốn của bà ấy thôi."
"Mà thậm chí bà ấy cũng không phải vì che chở Thiến Thiến, muốn để Thiến Thiến khỏi bị tai ương lao ngục, bà ấy chỉ đơn thuần muốn tất cả mọi người nghe lời bà ấy, một sự hoang tưởng muốn kiểm soát mọi thứ."
"Ngoài ra, một khi Thiến Thiến bị kết án, chẳng khác nào đã tuyên cáo nền giáo dục biết bao nhiêu năm của bà ấy dành cho Thiến Thiến hoàn toàn thất bại. Bà ấy là người hiếu thắng như vậy, không chấp nhận được thất bại này, cho nên bây giờ mới liều mạng mà ngăn cản."
Hứa Hàng nghe xong một loạt phân tích của Phó Đình Viễn mà kinh ngạc sững sờ một lúc. Cứ như... Phó Đình Viễn đang phân tích tâm lý của Đổng Văn Huệ không sai một ly vậy.
Vừa đi theo Phó Đình Viễn, Hứa Hàng vừa đề nghị: "Có muốn tìm bác sĩ tâm lý can thiệp một chút không? Tôi sợ tiếp tục như vậy thì tình trạng của dì Huệ sẽ càng ngày càng nặng."
“Cậu nghĩ bà ấy sẽ chấp nhận sao?” Phó Đình Viễn hoàn toàn không tính đến khả năng này.
Theo tính cách của Đổng Văn Huệ, sợ rằng bác sĩ tâm lý sẽ bị đuổi ra ngoài.
…
Sau khi Du Ân xuất viện, Chung Văn Thành vội vã trở về quê nhà để tiếp tục làm bạn với mẹ Chung rồi. Nghe nói trong thời gian này, ngoại trừ công việc chuẩn bị cho vai trò đạo diễn của bộ phim "Truyền Kỳ Dung Phi”, anh ấy đều gạt hết mọi chuyện sang một bên.
Còn việc điều hành công ty được giao cho ngài N, một đối tác chưa từng xuất hiện trước đó.
Vì trước mắt đối tác vẫn đang ở nước ngoài nên anh ta sẽ tổ chức các cuộc họp thường kỳ vào thứ Hai hàng tuần để nghe báo cáo từ các bộ phận khác nhau và đưa ra hướng dẫn về các vấn đề liên quan.
Không ai biết tại sao vị đối tác này lại đặt cho mình danh hiệu "N" như vậy, tại sao lại không dùng thẳng họ của mình?
Một số người suy đoán rằng tám mươi phần trăm là họ của đối tác là Ngưu, gọi ngài Ngưu nghe thấy rất khó chịu nên đã đổi thành ngài N.
Và mọi người cũng không biết tại sao ngài N này lại sử dụng máy đổi giọng để đổi giọng trong các cuộc họp qua điện thoại. Nhưng không ai dám phủ nhận khả năng của ngài N này, bởi vì khi chỉ thị mọi chuyện, anh ta thường nói rất ngắn gọn và đúng trọng tâm.
Chỉ nói hai, ba câu đã chứng tỏ được khả năng lãnh đạo hơn người của mình rồi.
Trước khi đi, Chung Văn Thành nói với Du Ân về đề nghị của Phó Đình Viễn là để cô nộp bản thảo chuyện biên kịch cho cuốn sách mới của Diệp Văn. Du Ân nghe thấy là đề nghị của Phó Đình Viễn thì giật mình không thôi.
Phó Đình Viễn xem trọng cô từ bao giờ thế, còn dám để cho cô nộp bản thảo cho Diệp Văn.
Trong mắt Phó Đình Viễn, cô không phải là một người không có tí giá trị nào sao?
Chung Văn Thành nói: "Cá nhân anh cũng nghĩ đây là một cơ hội rất tốt, em có thể thử xem."
"Nếu không, coi như là học tập một hồi đi."
"Đương nhiên, nếu vượt qua, cũng chứng tỏ rằng em thật sự có năng lực này."
Thực ra Du Ân không muốn tiếp xúc với Phó Đình Viễn một chút nào nữa, nhưng lần này là chuyển thể cuốn sách mới của Diệp Văn, cô không cưỡng lại được sự cám dỗ này. Nằm mơ cô cũng muốn có thể xuất hiện cùng với Diệp Văn.
Chung Văn Thành vừa khuyên bảo như vậy, cô suy tư một lúc rồi cũng đồng ý.
Dù sao, cô cũng không nhất định được thông qua bản thảo, cũng không nhất định có thể tiếp tục hợp tác cùng Phó Đình Viễn.
Trong khoảng thời gian này, Tô Ngưng không có công việc gì, nên sau khi Du Ân xuất viện, hầu như ngày nào Tô Ngưng cũng đến chỗ Du Ân ăn cơm chùa.
Trên thực tế, Du Ân biết Tô Ngưng đang lo lắng cô lại xảy ra chuyện gì nữa.
Hai người cũng không làm phiền lẫn nhau. Khi Du Ân làm việc, Tô Ngưng sẽ chỉ ngồi trên ghế sô pha tự mình xem kịch, hoặc đọc kịch bản bộ phim mới của cô ấy.
Buổi sáng hôm đó, Tô Ngưng vừa vào cửa nhà Du Ân đã nói: "Mẹ kiếp, nghe nói mẹ Phó Đình Viễn tự tử."
Du Ân đang pha cà phê, chợt sửng sốt: "Cái gì?"
Đổng Văn Huệ tự tử?
Tô Ngưng cởi giày xong thì bước vào, đưa cho Du Ân xem ảnh chụp màn hình trên điện thoại: "Tớ thấy trên mạng có người nói."
Tô Ngưng lướt web ẩn danh cả ngày, bất cứ tin tức manh mối nào cũng không thoát khỏi mắt cô ấy.
Tô Ngưng nói: "Có người đã chụp được ảnh Phó Đình Viễn xuất hiện trong bệnh viện lúc nửa đêm với bộ dạng xộc xệch, còn cả hình mẹ anh ta bị đưa đi cấp cứu."
"Còn có người nghe nói mẹ Phó Đình Viễn đã tranh cãi ầm ĩ với anh ta, hình như là vì chuyện em gái anh ta. Nhưng những tin tức này hiện tại đã bị xóa rồi. May mà tớ đã chụp ảnh màn hình kịp thời."
Tô Ngưng còn nói: "Tớ đoán, chắc chắn là Đổng Văn Huệ không hài lòng với việc Phó Đình Viễn mặc kệ Phó Thiến Thiến lần này, cho nên mới ầm ĩ với anh ta."