Tô Ngưng thực sự là một hạt dẻ cười.
Khi Phó Đình Viễn nhìn thấy cô cười thành tiếng, trong lòng anh càng chua xót hơn, tràn đầy phiền muộn.
Tô Ngưng có thể khiến cô cười, nhưng anh không có khả năng đó, anh sẽ chỉ khiến cô vừa buồn vừa tức.
Sau này lại có Diệp Văn bảo vệ cô, sự tồn tại của anh dường như không còn chút giá trị nào.
Du Ân hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của Phó Đình Viễn, cô cười rồi nói với Tô Ngưng: “Tớ nhất định sẽ chống lưng cho cậu, nhưng cậu chắc chắn là cần tớ chống lưng sao?"
Với tính cách của Tô Ngưng thì còn cần người chống lưng sao?
Là chị đại thời trung học, giờ là tấm gương sáng cho ngành giải trí, Tô Ngưng đã chống lưng cho cô từ những ngày còn đi học cho đến tận bây giờ.
Tô Ngưng cười khúc khích: "Chúng ta chống lưng cho nhau."
Tô Ngưng lại hỏi: "Đúng rồi, hiện giờ cậu ở đâu?"
Du Ân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và nói vị trí của mình: "Chắc mười phút nữa tới nhà."
Lúc này Du Ân rất biết ơn Diệp Văn, ông ấy tặng cho cô căn biệt thự ở cùng khu với Tô Ngưng, như vậy bọn họ có thể dễ dàng gặp nhau bất cứ lúc nào.
Khi buồn có thể gặp nhau, ôm nhau an ủi, khi vui có thể cùng nhau uống rượu, liên hoan.
Tô Ngưng vui vẻ nói: "Tốt quá, tớ gọi đồ ăn rồi sẽ qua ngay, mở một chai rượu ngon để chúc mừng cậu."
Du Ân cũng vui vẻ nên đồng ý: "Được."
Tô Ngưng nói thêm: "Đúng rồi, chủ tịch Chung cũng ở đây, chắc là sau khi xem tin tức nên lo lắng cho cậu nên đi theo tớ tới đây, cùng tớ chờ cậu xử lý xong mọi chuyện."
“Ừm.” Du Ân lên tiếng.
Tô Ngưng lại hỏi: "Cái đó... không phải Phó Đình Viễn đưa cậu trở về sao? Anh ta muốn tới không?"
“Để tớ hỏi anh ta.” Du Ân đáp, sau đó quay sang hỏi Phó Đình Viễn đang lái xe bên cạnh: “Tô Ngưng nói lát nữa đến chỗ cô ấy ăn tối, anh có đi không?"
Phó Đình Viễn khó chịu đáp lại: "Không đi."
Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ đồng ý đi, một khắc cũng không rời cô, nhất là khi Chung Văn Thành cũng có mặt, anh sẽ không vắng mặt.
Nhưng anh lúc này đang rất chán nản, cảm thấy mình thật vô dụng.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mình kém cỏi.
Du Ân liếc anh một cái, sau đó quay đầu nhẹ giọng nói với Tô Ngưng: "Anh ta không đi, lát nữa tớ tự mình tới."
“Anh ta không tới ư?” Tô Ngưng rất kinh ngạc: “Bình thường anh ta đâu có như vậy?"
Không phải gần đây Phó Đình Viễn đang theo đuổi Du Ân dữ dội sao? Du Ân đến thủ đô, anh cũng có thể đi cả đêm chạy theo, tại sao bây giờ lại vắng mặt buổi tụ họp chúc mừng Du Ân?
Người ta nói trái tim phụ nữ như kim đáy biển, nhưng trái tim của Phó Đình Viễn cũng vô cùng khó tìm.
“Bây giờ không nói nữa, lát nữa gặp nói tiếp.” Du Ân không muốn Tô Ngưng tiếp tục nói về Phó Đình Viễn nên nhanh chóng cúp điện thoại.
Xe chạy được một đoạn thì Du Ân dần dần cảm nhận được Phó Đình Viễn bên cạnh đang phiền muộn.
Nhưng sau khi nghĩ nghĩ, cô vẫn không hỏi anh làm sao, tâm trạng anh tốt hay xấu có liên quan gì đến cô chứ?
Hai người quay trở lại tiểu khu cô sống trong im lặng, Phó Đình Viễn đưa Du Ân đến biệt thự của Tô Ngưng, Du Ân cảm ơn anh và ra khỏi xe.
Vừa bước xuống xe, Phó Đình Viễn đã nhấn ga và phóng đi.
Tô Ngưng đi ra mở cửa cho Du Ân, nhìn đuôi xe của Phó Đình Viễn thì bối rối hỏi: "Hai người cãi nhau à?"
"Không." Du Ân thậm chí còn bối rối hơn.
Tô Ngưng khó hiểu: "Vậy tại sao anh ta lại không ăn cơm với bọn mình?"
“Tớ không biết.” Du Ân vừa nói vừa bước vào nhà của Tô Ngưng.
Sau khi Tô Ngưng đóng cửa lại, cô ấy thì thào nói: "Không phải anh ta luôn muốn ở bên cạnh cậu 24/24 sao?"
Du Ân bất đắc dĩ nhìn Tô Ngưng: "Đừng nhắc tới anh ta nữa, khó khăn lắm tớ mới được yên tĩnh một lát."
Đúng lúc Chung Văn Thành đi từ phòng bếp ra, Tô Ngưng cũng dừng đề tài này lại.
Chung Văn Thành nhìn thấy Du Ân đi tới, ánh mắt nhìn vào gương mặt cô, sau đó chân thành nói với cô: "Chúc mừng em đã tìm được cha ruột của mình."
Du Ân nở nụ cười thật tươi: "Cám ơn."
Tô Ngưng xúc động nói: "Đây thực sự là một chuyện vô cùng hạnh phúc, không ngờ rằng nhờ cuốn sách mới của thầy Diệp mà cậu sẽ tìm được cha ruột của mình."
Du Ân gật đầu: "Cho nên mới nói, lúc này trong lòng tớ tràn đầy cảm kích, mấy chuyện không vui trước kia đều đã bị xóa tan."
"Có câu nói rất đúng, những gì tốt nhất đều được ông trời để dành ở cuối cùng, tớ tin sau này tớ sẽ khổ tận cam lai."
Sau khi Du Ân nói xong, Tô Ngưng bước tới ôm cô thật chặt, sau đó nghẹn ngào nói: "Đúng vậy, sau này sẽ khổ tận cam lai, cậu nhất định sẽ hạnh phúc."
“Tớ chỉ biết cậu vô cùng tốt, ông trời nhất định sẽ không bạc đãi cậu.” Tô Ngưng và Du Ân quen nhau từ khi họ đi học, Tô Ngưng đã chứng khiến hết những khổ cực mà Du Ân phải chịu trong mấy năm nay.
Giờ đây Du Ân đã tìm được cha ruột của mình, Tô Ngưng mừng cho Du Ân.
Chung Văn Thành đúng lúc nhắc nhở hai người đang ôm nhau: "Rượu đã chuẩn bị xong, có thể uống rồi."
Lúc này Tô Ngưng mới buông Du Ân ra, nắm tay Du Ân đi đến bàn ăn, ba người cùng nhau nâng ly, vừa ăn vừa uống rất vui vẻ.
Trong khi ăn, Du Ân kể cho Chung Văn Thành và Tô Ngưng nghe về quá khứ của Diệp Văn với mẹ ruột của cô và cách Diệp Văn xác định thân phận của cô.
Sau khi nghe Du Ân nói xong, trái tim của Chung Văn Thành cũng thoải mái trở lại.
Lúc ăn uống xong, Tô Ngưng vì quá vui vẻ nên đã uống say khướt, sau khi nhờ Chung Văn Thành đưa Du Ân về thì lên lầu ngủ trước.
Du Ân và Chung Văn Thành rời nhà của Tô Ngưng, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Chung Văn Thành nhẹ nhàng nói: "Mẹ anh cũng biết chuyện này, bà ấy còn cố ý gọi điện cho anh để hỏi."
Du Ân vội vàng nói: "Có phải bà ấy rất hoảng sợ không?"
Không nói đến người ngoài, ngay cả bản thân Du Ân khi biết mình là con gái ruột của Diệp Văn cũng mơ màng sững sờ.
“Đúng vậy.” Chung Văn Thành dừng lại, nhìn cô cười nói: "Bà ấy cũng nói với anh rằng đừng nên trèo cao.”
Du Ân vội vàng nói: "Làm sao có thể? Để em gọi cho dì."
Cô chưa kịp nói hết lời thì Chung Văn Thành đã cắt ngang.
Chung Văn Thành nhìn cô và nghiêm túc nói: "Du Ân, chúng ta hãy kết thúc mối quan hệ này đi."
Du Ân ngẩn ra: "Không phải anh thật sự cảm thấy không nên trèo cao đấy chứ?"
Chung Văn Thành lắc đầu phủ nhận: "Đương nhiên là không phải."