Phó Đình Viễn cố ý gằn giọng nói hai chữ "về nhà" này, nhấn mạnh mình quả thật ở nhà bên cạnh, càng khiến cho Diệp Văn được trận tức no.
Phó Đình Viễn cất bước về nhà, Du Ân vội vàng gọi Diệp Văn: "Chú Diệp, chúng ta vào nhà ngồi trước đã."
Diệp Văn thở phì phò vào nhà Du Ân, Du Ân rót cho ông một ly nước ấm để cho ông uống bình ổn lại tâm trạng.
Diệp Văn uống hết nước thì vô cùng áy náy nói với Du Ân: "Chú xin lỗi, không ngờ chú có lòng tốt lại thành làm chuyện xấu, vậy mà để cháu đến nhà ngay cạnh nhà anh ta…"
"Chú đừng nói như vậy, hai bọn cháu cũng chỉ là hàng xóm thôi, không sao đâu ạ." Du Ân biết Diệp Văn sẽ áy náy tự trách, cho nên cô mới tìm Phó Đình Viễn trước, hi vọng anh có thể giữ bí mật.
Diệp Văn cực kì đau lòng nói: "Chú cũng mới biết được, trước kia con lại thích thằng ranh kia nhiều năm, anh ta lại không để con ở trong lòng, trong lòng con nhất định rất bi thương đúng không?"
Du Ân khẽ lắc đầu: "Những chuyện này đều đã qua rồi, con cũng đã quên mất nó có tư vị gì rồi."
Có câu nói rất đúng, những đau đớn đã trải qua rồi, lúc quay đầu nhìn lại thật ra cũng chẳng có gì.
Hiện tại cô có tâm trạng như vậy, có lẽ trong cuộc hôn nhân ấy cô đã phải chịu nhiều đau khổ, nhưng hiện tại tất cả đã trở lại bình thường.
Du Ân thì bình thường trở lại, nhưng Diệp Văn vẫn không thể thoải mái.
Giọng điệu ông kiên định nói với Du Ân: "Chú tính hủy hợp đồng với anh ta, con cũng không cần hợp tác với anh ta nữa, cách xa anh ta ra."
Về việc hủy hợp đồng với Phó Đình Viễn này, lần trước Diệp Văn cũng có nói qua, lần này ông lại nhắc đến, Du Ân cảm thấy ông thật sự rất kiên quyết.
Có điều cô vẫn cố gắng khuyên nhủ: "Thật sự không cần thiết đâu ạ."
Cô biết Diệp Văn không muốn cô và Phó Đình Viễn dây dưa nữa, đỡ cho cô lại bị Phó Đình Viễn bắt nạt, hoặc là đỡ cho cô không dứt ra được lại bị Phó Đình Viễn làm cho cảm động.
Du Ân nghiêm túc nói với Diệp Văn: "Bởi vì con đã nhận ra, cho nên mới chẳng kiêng dè mà làm việc chung với anh ấy, nếu con cứ mãi tránh né anh ấy, đó không phải đã chứng minh con còn chưa buông xuống được, không dám đối mặt sao?"
"Cũng đúng.” Diệp Văn cảm thấy Du Ân nói cũng có lý.
Nghĩ ngợi một lát, ông lại nghiêm mặt nói với Du Ân: "Bất kể thế nào, chú chỉ hy vọng sau này con sống vui vẻ hạnh phúc."
"Cháu đã cực kỳ hạnh phúc rồi." Du Ân cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Làm chuyện mình thích, có bạn bè bên cạnh, hiện tại lại có chú và dì Thư làm người thân của con, con còn gì mà không hạnh phúc đâu?"
Lời của cô khiến cho Diệp Văn tương đối cảm khái, ông vừa đau lòng lại vừa tự hào.
Sống trong hoàn cảnh như tại nhà họ Du mà cô vẫn trưởng thành thành một cô gái ấm áp tốt bụng như vậy, đây đã là may mắn lớn nhất của ông rồi.
Du Ân thấy cảm xúc của Diệp Văn đã bình ổn lại, lúc này mới nói: "Chú đột nhiên tới Giang Thành, là có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì đâu, đến thăm con thôi." Diệp Văn đương nhiên sẽ không nói với Du Ân chuyện ông xử lý ba con Du Thế Quần, những chuyện không hay này sau này ông không muốn lại xuất hiện trong cuộc sống của cô lần nữa.
Du Ân nghe Diệp Văn nói đến thăm mình, trong lòng vô cùng ấm áp: "Thế chú ở trong khách sạn sao? Không bằng…"
Du Ân muốn nói không bằng để cho Diệp Văn đến chỗ này ở, dù sao tòa biệt thự này cũng rất lớn.
Hơn nữa nhà cũng là do Diệp Văn mua, Diệp Văn ở cũng không có gì đáng trách.
Nhưng Diệp Văn lại từ chối đề nghị của cô: "Không cần, chú ở khách sạn tốt hơn, đỡ va phải miệng lưỡi người đời."
Tuy Diệp Văn rất nhớ cô con gái Du Ân này, nhưng ông cũng không nóng lòng nhất thời sớm chiều ở bên Du Ân, mặc dù trong tay ông đã có kết quả giám định DNA.
Lần trước Du Ân đến thủ đô ở khách sạn mà ông sắp xếp, ông đã thuận lợi lấy được tóc của Du Ân, sau đó mang đi giám định DNA.
Mà kết quả giám định là: Du Ân quả thật là con gái ruột của ông.
Ông cầm kết quả giám định mà cảm xúc kích động vừa khóc vừa cười, trực giác của ông sẽ không sai, huyết thống là một thứ gì đó rất kỳ diệu, nếu không ông đã không thể vô duyên vô cớ quý Du Ân như thế.
Diệp Văn còn nói: "Đúng rồi, buổi tối có bữa tiệc trong giới điện ảnh và truyền hình, cháu có tham gia không?"
Du Ân gật đầu: "Tô Ngưng có nói chuyện này với cháu rồi, cô ấy muốn cháu cùng tham gia với cô ấy."
Vốn dĩ Tô Ngưng phải tham gia cùng Chu Dật, nhưng vì sợ bị phóng viên điên cuồng truy hỏi scandal của hai người cho nên hai người vẫn quyết định sẽ tách ra tham dự, thế cho nên Tô Ngưng bảo cô làm bạn cùng tham dự với cô ấy.
Diệp Văn dặn dò: “Nhớ đeo bộ trang sức bà nội cháu tặng."
Diệp Văn không nói Du Ân cũng quên mất chuyện này, sau khi chuyển đến căn nhà này, chuyện thứ nhất Du Ân làm chính là mua một cái tủ sắt, sau đó cất giữ bộ trang sức phỉ thúy đó ở bên trong.
Du Ân có chút khó xử nói: "Cháu chỉ là một biên kịch nhỏ, đeo bộ trang sức quý giá như thế, có phải không được thích hợp lắm không?"
Cho tới bây giờ Du Ân chưa từng là người kênh kiệu thích khoe khoang, Diệp Văn đương nhiên cũng biết.
Nhưng ông vẫn kiên trì: "Du Ân, sau này cháu tham dự bất cứ trường hợp cũng sẽ không cảm thấy thua đẳng cấp người ta, gia thế nhà họ Diệp đủ chống đỡ cho cháu hào quang vạn trượng."
Ý ông chỉ chính là cô là có huyết thống thuần khiết nhà họ Diệp, chứ không chỉ là một cô con gái nuôi.
Sao này chờ cơ hội chín muồi, ông nhất định sẽ nói cho cô biết chuyện này.
"Vâng." Du Ân đồng ý, song lại hỏi Diệp Văn: “Đúng rồi, chú cũng tham gia tiệc tối này sao?"
"Ừ." Diệp Văn đáp: “Trước đó bọn họ có mời chú, nhưng mấy hoạt động ở nơi khác này bình thường chú đều không tham gia, lần này vừa lúc đến Giang Thành, nên cứ tham gia thôi."
"Vậy thì tốt quá." Du Ân cực kỳ vui vẻ vì Diệp Văn cũng tham dự tiệc tối, cô cảm thấy có Diệp Văn khiến lòng cô có thêm rất nhiều sức mạnh.
"Hiếm khi chú đến Giang Thành một lần, lại có nhiều thời gian rảnh, ban ngày cháu dẫn chú ra ngoài đi dạo nhé." Du Ân nhiệt tình đề nghị.
"Được." Diệp Văn sảng khoái đồng ý: “Tốt nhất có thể dẫn chú đến thăm nơi mà trước đây cháu đã từng sống."
Ông muốn xem thử nơi trước kia Du Ân sống, muốn biết nhiều hơn về quá khứ của cô.
Du Ân cảm thấy đề nghị của Diệp Văn cũng không tồi, cô sửa soạn một chút rồi dẫn theo Diệp Văn ra ngoài, Du Ân định đưa Diệp Văn đi ăn bữa sáng trước, sau đó mới đến nơi cô sống.
Có điều hai người vừa ra khỏi cửa đã gặp phải Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn ăn mặc chỉnh tề tây trang giày da, đang chuẩn bị ra ngoài đi làm.
Nhìn thấy hai người, Phó Đình Viễn chủ động nói: "Sếp Diệp, hai người đang định đi đâu thế? Tôi đưa hai người đi."
Diệp Văn hừ lạnh nói: "Không có việc gì mà ân cần như thế, không phải gian trá thì cũng là phường trộm cướp."
Phó Đình Viễn: "..."
Nhưng Diệp Văn nói hình như cũng đúng, anh quả thật là không có việc gì lại ân cần, đúng là có suy tính riêng.
Mục đích chính là có được con người của Du Ân, đạt được trái tim của cô.
"Không làm chậm trễ thời gian của sếp Phó nữa, cám ơn." Thái độ của Du Ân còn coi là lễ phép hơn một chút.
Phó Đình Viễn cũng đành phải thôi.
Bởi vì có Diệp Văn ở đây, cho nên anh không tiện quấn quít làm phiền, Diệp Văn là người tàn nhẫn, anh sợ Diệp Văn thật sự sẽ cắt phăng cái chân của anh đi.
Diệp Văn sớm không nhận, muộn không nhận, lại cứ nhận Du Ân làm con gái nuôi đúng lúc này, hiển nhiên đã tăng thêm rất nhiều độ khó cho hành trình theo đuổi Du Ân của anh.
Chẳng qua, sáng sớm hai người này đã ra ngoài là muốn làm gì thế?
Phó Đình Viễn cảm thấy mình nhất định phải tìm người đi theo, chắc không phải đi hẹn hò đấy chứ?