Chu Dật nghiêm trang đáp lại: "Tình yêu không có chỗ cho giới hạn địa vị, cũng không liên quan gì đến giới hạn tuổi tác, vậy nên không thể vì tôi còn trẻ, hay vì địa vị trong xã hội tôi không bằng sếp Phó đây mà phải chịu mất đi quyền lợi theo đuổi tình yêu của mình."
Chu Dật nói xong lại quay đầu nhìn Phó Đình Viễn khiêu khích nói: "Nếu vì tôi theo đuổi Du Ân mà sếp Phó đây lại phong sát tôi, vậy thì quá không bản lĩnh rồi."
Du Ân đau đầu đến điên rồi, Chu Dật và Phó Đình Viễn cứ tôi lại đến anh, đối chọi gay gắt không chịu ngừng, bữa cơm này còn ăn nổi nữa không?
Nhưng Tô Ngưng thì khác, cô ấy lại trưng ra bộ mặt với cảm xúc như thể đang xem kịch vui, và Dịch Thận Chi, người khởi nguồn mọi chuyện thì đang ngồi một bên thư thả hóng chuyện.
Cũng may Phó Đình Viễn không tiếp tục giằng co với Chu Dật thêm nữa, mà chỉ chán ghét nhìn cậu rồi nhẹ giọng nói một câu: "Tôi sẽ không phong sát cậu."
Anh sẽ để Chu Dật nhìn rõ xem, thế nào là không biết tự lượng sức mình. Chu Dật muốn giành người với anh, vậy mà lại không thử ước lượng xem bản thân được mấy cân mấy ký.
Dịch Thận Chi vì muốn giảm bớt không khí căng thẳng nên đã chuyển sang chủ đề khác: "Du Ân, tôi nghe nói vị bác sĩ Tống giúp cô làm tâm lý trị liệu lần trước thích Tiểu Chu lắm đúng không, vậy chi bằng cô gọi luôn cô ấy tới đây dùng bữa cùng đi?"
Dịch Thận Chi vừa dứt lời lại hưng phấn nói tiếp: "Tôi cũng sẽ gọi Hứa Hàng tới."
Du Ân còn chưa kịp trả lời, Phó Đình Viễn ngồi một bên đã bày ra vẻ mặt bất mãn: "Cậu định mở party đêm nay à?"
Dịch Thận Chi đã phá hỏng bữa tối lãng mạn bên ánh nến của anh thì thôi đi, giờ lại định biến nhà anh thành cái sảnh tổ chức party ư?
Dịch Thận Chi kinh hãi hô: "Cậu không nói là tôi quên luôn đấy, hay là chúng ta mở party đi?"
Nói tới đây, Dịch Thận Chi lại bày ra vẻ rất là tiếc nuối, mở miệng: "Mà nhắc mới nhớ, đã nhiều năm rồi chúng ta chưa mở một bữa party hoành tráng, có người năm đó sau khi kết hôn xong lập tức rời khỏi nhóm chúng tôi, tách biệt với thế giới giải trí."
“Kỳ thực mà nói, trong xương cốt cậu ta vẫn là một người đàn ông truyền thống." Dịch Thận Chi nói điều này với Du Ân một cách đầy ẩn ý, dường như anh ta đang khen Phó Đình Viễn là một người đàn ông tốt nhất trên thế gian này.
Tô Ngưng tiếp lời, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Hóa ra sếp Phó đây vẫn luôn giữ mình trong sạch, là một người đàn ông tốt yêu gia đình sao?"
“Chỉ tiếc, lúc trước chẳng ai có thể cảm nhận được một chút ít yêu gia đình nào từ anh." Tô Ngưng nói một câu lại tiếp thêm một câu, giống như nhà triết học gia vậy: "Yêu gia đình, việc đầu tiên là phải yêu người sẽ tạo nên một gia đình với mình kìa."
Du Ân giữ chặt Tô Ngưng không cho cô ấy nói tiếp nữa, lúc trước Phó Đình Viễn không yêu cô, cái này không phải anh sai.
Tình yêu là thứ không ai có thể ép ai được.
Tô Ngưng mếu máo, nhưng sau đó vẫn cố tình đối đầu với Phó Đình Viễn, ủng hộ lời đề nghị của Dịch Thận Chi: "Tôi đồng ý hai tay, tổ chức party, nếu sếp Phó đây không thích thì chúng ta có thể tới nhà Du Ân ở sát vách đây tổ chức."
Nếu không được nữa thì tới chỗ cô ấy tổ chức, dù sao cũng còn rất nhiều chỗ nữa mà.
Người càng nhiều, Phó Đình Viễn càng không có cách nào tiến đến trước mặt Du Ân, tổ chức thành đoàn thể cùng chung sức làm Phó Đình Viễn ngột ngạt, đây đúng là cuộc sống lắm điều nực cười.
Chu Dật cũng theo sát Tô Ngưng nói: "Tôi tán thành."
Chu Dật vừa dứt lời, ba người bọn họ đều chuyển tầm mắt về phía Phó Đình Viễn và Du Ân, chờ đợi câu trả lời từ hai người họ.
Du Ân đành phải nói: "Vậy thì thiểu số phục tùng đa số thôi."
Rõ ràng hôm nay hai người bọn họ mới là vai chính trong bữa cơm chúc mừng dọn đến nhà mới, vậy mà kết quả lại phải nghe theo ý người khác.
Có điều Du Ân cảm thấy náo nhiệt một chút cũng tốt, chưa kể trước đó cô cũng muốn mời Tống Nghênh dùng bữa, mà đúng lúc đêm nay Chu Dật cũng có mặt ở đây, như vậy cũng tránh được không ít rắc rối.
Phó Đình Viễn bất mãn vì Du Ân thỏa hiệp, anh quay mặt đi không nói chuyện, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc gián tiếp chấp nhận quyết định mở party của mọi người.
Du Ân cũng đã đồng ý rồi, vậy anh phản đối thì được gì?
Vì thế, Dịch Thận Chi khéo léo kia nhanh chóng liên hệ Hứa Hàng, nhân tiện gọi cho đầu bếp nhà mình, căn dặn người đưa vài món điểm tâm ngọt và trái cây tới, người tới nhiều, phần ăn đương nhiên cũng phải nhiều hơn.
Du Ân nói chuyện điện thoại với Tống Nghênh xong, Dịch Thận Chi đột nhiên lên tiếng: "Quan hệ giữa cô và Chu Mi chẳng phải rất tốt sao, sao không gọi cô ấy tới luôn?"
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng Dịch Thận Chi, Phó Đình Viễn ngồi một bên đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn về phía Dịch Thận Chi, đáy mắt anh lộ rõ vẻ cảnh cáo.
Anh nói Dịch Thận Chi đừng trêu chọc Chu Mi, vậy mà Dịch Thận Chi còn dám kêu Du Ân gọi Chu Mi tới?
Dịch Thận Chi buông tay: "Tôi chỉ có ý nhắc nhở Du Ân đừng quên bạn thôi mà."
Mà Du Ân cũng không phát giác ra điểm bất thường gì ở đâu, cô lập tức đi ra bên cạnh gọi cho Chu Mi, đáp lại, Chu Mi nói chờ lát nữa sẽ tới tham gia party.
Nửa giờ sau, nhân viên công tác tại nhà hàng của Dịch Thận Chi lại giao tới một đống lớn nguyên liệu nấu ăn ngon, mà những người nên tới cũng đã tới đủ.
Thời điểm Chu Mi gõ cửa, chính Dịch Thận Chi là người mở cửa cho cô ta. Vì đang trong thời gian công tác bên ngoài nên Chu Mi ăn mặc khá giản dị, tùy ý, cởi bỏ lớp trang điểm cầu kỳ và những bộ trang phục nơi công sở, kỳ thực cô ta cũng chỉ là một cô gái trẻ mới hai mươi sáu tuổi.
Dịch Thận Chi nhìn cô gái ăn mặc thoải mái trong sáng đơn thuần trước mặt, nét mặt có hơi ngẩn ra một chút.
Về phần Chu Mi, cô ta chỉ lễ phép và xa cách chào hỏi một câu: "Sếp Dịch."
Dứt lời, cô ta cất bước đi thẳng vào nhà.
Chắc có lẽ Chu Mi đã tắm trước khi tới đây, lúc cô ta đi lướt qua người Dịch Thận Chi, anh ta cảm nhận được mùi hương thoang thoảng xâm nhập vào lỗ mũi anh ta, khiến anh ta dễ chịu vô cùng.
Dịch Thận Chi cảm thấy bản thân như tẩu hỏa nhập ma.
Phó Đình Viễn càng không muốn anh ta trêu chọc Chu Mi, từ đáy lòng anh ta lại càng muốn trêu hơn.
Càng nhớ thương, trái tim lại càng ngứa ngáy khó nhịn.
Trong khoảng thời gian gần đây, anh ta cũng chưa có hứng thú với cô gái nào khác.
Quả thật là đúng với câu nói kia, đàn ông mà, càng không chiếm được, lại càng mong muốn.
Không lâu sau Hứa Hàng và Tống Nghênh cùng đến, sau khi đỗ xe, cả hai cùng đụng mặt nhau trước tòa biệt thự số 28.
Lần đầu Hứa Hàng còn tưởng mình nhìn lầm, anh ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Tống Nghênh rồi hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Thời điểm Dịch Thận Chi gọi tới, anh ta chỉ nói tới chúc mừng Phó Đình Viễn dọn đến nhà mới, nhân tiện chúc mừng luôn việc anh chó ngáp phải ruồi đã trở thành hàng xóm của Du Ân, từ giờ về sau có khi lại gần quan được ban lộc cũng nên.
Anh ta còn tưởng chỉ có ba người bọn họ và Du Ân thôi. Giang Kính Hàn dạo gần đây vì tránh né mẹ Phó Đình Viễn mời về làm luật sư cho Phó Thiến Thiến mà vẫn ở bên nước ngoài ung dung tự tại với cô vợ nhỏ.
Dịch Thận Chi không nói Tống Nghênh sẽ đến, sớm biết thế này, anh ta…
Có lẽ anh ta vẫn sẽ chọn tới đây.
So với sự kinh ngạc đó của anh ta, Tống Nghênh lại cực kỳ bình tĩnh: "Du Ân mời tôi tới ăn cơm."
Tống Nghênh nói xong thì nhướng mày bồi thêm một câu: "Nhân tiện cũng có thần tượng tôi ở đây luôn, tôi muốn gặp xin chữ ký."
Hứa Hàng lập tức trở nên mất bình tĩnh: "Thần tượng của cô? Ai?"
Tống Nghênh nói với vẻ tâm trạng tôi đang rất tốt: "Đương nhiên là Chu Dật rồi."
Tống Nghênh nói xong liền cất bước lướt qua người Hứa Hàng, đi vào nhà trước.
Hứa Hàng vừa tức vừa sợ.
Thứ khiến anh ta kinh sợ chính là sao Chu Dật lại xuất hiện ở đây, là ai đã đưa cậu tới, chả lẽ sợ thiên hạ không đủ loạn sống không vui sao?
Anh ta tức giận nhìn bộ dạng tươi cười hớn hở của Tống Nghênh, anh ta vẫn chưa quên mấy lời hổ báo lần trước của Tống Nghênh, cái gì mà bà già ba mươi tuổi thích cậu trai trẻ tuổi vân vân.
Đêm nay mở party lớn như vậy, nếu để cô ta uống chút rượu, Chu Dật uống thêm chút rượu nữa, nói không chừng giữa hai người họ sẽ nảy sinh chuyện gì cũng nên.