Sau khi bắt máy, Phó Đình Viễn nói lời cảm ơn với Dịch Thận Chi: "Cảm ơn."
Dịch Thận Chi lười biếng nói: "Không cần."
Dịch Thận Chi lại nói thêm: "Thẩm Thanh Sơn có quan hệ tốt với người phụ trách quản lý văn hóa, Triệu phó thị trưởng. Con đường sau này của bộ điện ảnh và truyền thông Phó thị e là khó đi."
Sau tất cả, những hạng mục giải trí và phim ảnh, sau khi chế tác xong đều cần phải xin phê chuẩn, nếu Thẩm Thanh Sơn muốn bên cục phàm khó dễ Phó Đình Viễn thì bộ điện ảnh và truyền thông Phó thị có thể chào tạm biệt được rồi.
Tất nhiên Phó Đình Viễn cũng nghĩ đến những mặt này, anh vừa đi vừa với với khuôn mặt lạnh lùng: "Hiện gì Phó thị cũng không còn là Phó thị năm đó cần phải dựa vào người khác mới có thể sống sót của ba tôi nữa."
Gia chủ ba đời của nhà họ Phó, từ ông nội Phó đến Phó Giang rồi Phó Đình Viễn, năng lực kém cỏi nhất chính là Phó Giang.
Ông nội có năng lực, lại kiên cường sắt bén, chẳng hiểu sao Phó Giang lại không như thế, cho dù là khả năng lãnh đạo hay là sự quyết đoán đều quá bình thường.
Năng lực bình thường thì thôi đi, hết lần này đến lần khác còn phong lưu đa tình, gây ra một trận đào hoa ầm ĩ.
Trận ầm ĩ đó đơn giản là vì Phó Giang muốn ly hôn nên Đổng Văn Tuệ mới nháo nhào lên, thật ra Đổng Văn Tuệ có thể nhắm một mắt mở một mắt mà nhìn, còn một số chuyện khác nữa.
Thế nên khi Phó Giang nắm quyền ở Phó thị, không thể không lôi kéo và thân cận với một vài người để đổi lấy lợi ích và thái bình cho Phó thị.
Phó Đình Viễn là người có tài năng lại ưu tú nhất trong cả ba, anh có ông nội cứng rắn, cũng có trí tuệ và tính toán của riêng mình, mấy năm nay Phó thị dưới sự dẫn dắt của anh đã phát triển lớn mạnh đến mức không ai bì nổi.
Cho nên, anh hừng hực khí thế nói: "Nếu Thẩm Thanh Sơn muốn động tay động chân, thì cứ nhổ tận gốc chỗ dựa của ông ta là được."
Dịch Thận Chi kinh ngạc: "Hả, cậu định chơi lớn luôn đấy à?"
Phó Đình Viễn bình tĩnh tự tin: "Để cho người khác sắp đặt hay bắt chẹt không phải tính cách của tôi."
Lúc này Phó Đình Viễn đã đi ra khỏi nhà hàng, anh lạnh lùng liếc nhìn chiếc xe sang của Thẩm Thanh Sơn, đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Giang Thành, cũng nên trở thành thiên hạ của người trẻ tuổi chúng ta rồi."
"Câu này được cái đúng." Dịch Thận Chi cười rất vui vẻ: "Những lão già kia nên bị loại bỏ rồi."
Thứ anh ta không thích nhất chính là vẻ cậy già lên mặt của những lão già kia, thậm chí ngay cả hôn nhân của người khác cũng muốn nhúng tay vào.
Quá ghê tởm.
Đương nhiên, những người khác này là chỉ Phó Đình Viễn, cũng chỉ chính anh ta.
Dịch Thận Chi lại mời Phó Đình Viễn: "Bữa cơm tối này nhất định cậu không ăn được bao nhiêu đâu nhỉ? Muốn ăn với tôi không?"
Phó Đình Viễn từ chối: "Không được."
Dịch Thận Chi hừ một tiếng: "Không phải cậu muốn đi tìm Du Ân đấy chứ?"
Phó Đình Viễn nói "cúp đây" bèn cúp điện thoại, ngồi trong xe ô tô, lái xe rời đi.
Con đường kế tiếp, phải xem Thẩm Thanh Sơn chọn thế nào.
Nếu như Thẩm Thanh Sơn và Thẩm Dao có thể chấp nhận chuyện anh không muốn tiếp tục liên quan đến Thẩm Dao nữa, thì tình nghĩa của hai nhà Thẩm Phó vẫn có thể tiếp tục.
Nếu như không chấp nhận, thì cũng chỉ có thể xé rách mặt thôi.
Còn về phần chỗ dựa của Thẩm Thanh Sơn, anh không ngại nhổ phăng đi, nếu không thì còn phải để bọn họ tùy ý nhào nặn anh đến bao giờ?
Nhà của Tô Ngưng.
Ba cô gái tiếp tục vui vẻ mở tiệc ngủ.
Chu Mi nghê bên ngoài có tiếng xem nhịn không được hỏi: "Đêm nay...sếp Chung sẽ không đến chứ?"
Lần trước Chung Văn Thành đột nhiên tìm đến, hơn nữa còn che chở có thừa với Du Ân, với tư cách là cánh tay đắc lực của Phó Đình Viễn, Chu Mi thật sự nhìn không nổi.
Hi vọng đêm nay Chung Văn Thành không đến nữa, nếu không thì cô ta sẽ cảm thấy nguy cơ tứ phía thay ông chủ nhà mình.
Tô Ngưng cố ý trêu ghẹo: "Cô lo lắng như vậy làm gì? Cô yêu thầm sếp Chung đấy à?"
"Đâu có!" Chu Mi vội vàng phủ nhận.
Tô Ngưng khanh khách cười.
Thật ra Tô Ngưng biết tại sao Chu Mi lại hỏi như vậy, cô ấy chỉ muốn trêu chọc Chu Mi mà thôi.
Sau khi Chu Mi nhắc đến Chung Văn Thành, Du Ân cũng có hơi lo lắng mà nhìn thoáng qua bên ngoài.
Cô cũng không mong Chung Văn Thành đến cho lắm, sau khi Chung Văn Thành tỏ tình bị cô từ chối khéo thì cô cũng không biết làm sao để đối mặt với người ta.
Tô Ngưng nhướng mày: "Du Ân, sao cậu cũng nôn nóng theo vậy?"
Du Ân bất đắc dĩ đành phải nói với hai người chuyện Chung Văn Thành tỏ tình với mình.
Tô Ngưng bình tĩnh như đã biết chuyện này từ lâu rồi, Chu Mi thì có hơi mất bình tĩnh: "Sếp Chung tỏ tình với cô sao?"
Chu Mi cảm thấy, cô ta nhất định phải báo tin này cho Phó Đình Viễn.
Du Ân giận dữ nói: "Đúng vậy đó, làm tôi giật mình."
Tô Ngưng vừa ăn vừa nói tiếp: "Tớ cũng đã nói anh ta có ý với cậu mà, đôi mắt này của tôi là hỏa nhãn kim tinh đấy."
Tô Ngưng giật dây cho Du Ân: "Nếu không thì cậu thử quen anh ta đi?"
Du Ân không nói gì, Chu Mi đã sốt ruột.
Cô ta nhìn về phía Tô Ngưng, nói: "Chuyện này sao có thể miễn cưỡng được?"
Chu Mi cho rằng, điều kiện đầu tiên để quen một người chính là phải yêu người này.
Hình như Du Ân cũng đâu có yêu Chung Văn Thành, sao lại hợp tác cho hai người được?
"Chuyện tình cảm cũng có thể dùng chiêu mưa dầm thấm lâu để từ từ nuôi dưỡng mà." Tô Ngưng vỗ ngực nói: "Tôi đã tự nghiệm chứng rồi, đeo bám theo đuổi đuối phương là có thể nuôi dưỡng được một tình yêu tuyệt đẹp."
"Cho nên, Du Ân có thể thử quen Chung Văn Thành, nói không chừng lúc sau lại phát hiện hai người bọn họ hợp nhau nhất đấy."
Lần này không đợi Chu Mi nói, Du Ân đã nói trước: "Tôi cũng đã tự nghiệm chứng rồi, kết quả cậu đã biết rồi đó."
Lúc trước Tô Ngưng cũng đã dùng cách quấn quít bám chặt lấy Chu Trường Ninh, cuối cùng thành công theo đuổi được Chu Trường Ninh, hơn nữa còn khiến cho Chu Trường Ninh yêu mình đến mức khống chế.
Nhưng cách theo đuổi này, cô cũng từng dùng.
Cô cưới Phó Đình Viễn ba năm, chẳng phải là cô quấn lấy Phó Đình viễn, mưa dầm thấm lâu để bồi đắp tình cảm sao?
Kết quả thì sao đây?
Kết quả là ly hôn hết chuyện, kết quả là Phó Đình Viễn chẳng thèm yêu cô lấy một chút, kết quả...cô ôm đầy thương tích.
Tô Ngưng há to miệng, sau cả buổi mới nói được một câu: "Cho nên, chuyện này chỉ có thể chứng minh cậu không có duyên phận với Phó Đình Viễn."
Bốn chữ không có duyên phận này khiến trái tim Du Ân đau rát.
Nhưng Du Ân vẫn gật đầu đồng ý: "Đúng vậy."
Lúc này điện thoại di động của Du Ân vang lên, cô nhìn thông báo xong thì cả khuôn mặt nhăn nhúm lại.
Trong Wechat của cô, lẳng lặng có một tin nhắn của Phó Đình Viễn: Cô không ở nhà?
Du Ân không tưởng tượng được mà nghĩ: Không phải Phó Đình Viễn đến nhà của cô đấy chứ?
Cô...
Suy nghĩ hồi lâu, cô chọn trả lời Phó Đình Viễn thật chi tiết: Hôn nay Tô Ngưng về rồi, tôi với Tô Ngưng đang tụ họp ở nhà Tô Ngưng, anh tìm tôi có việc gì không?
Dưới mái hiên, Phó Đình Viễn đợi ở bên ngoài nhà trọ của Du Ân cả buổi, sau khi nhìn thấy tin trả lời của Du Ân thì nghiến răng.
Chẳng phải cô chỉ vừa mới chuyển từ nhà Chu Mi ra thôi à, nhanh vậy mà đã đi tụ họp rồi sao?
Trái lại cô còn rất ngang ngược.
Sau khi rời khỏi bữa ăn với Thẩm Thanh Sơn, cũng không biết vì sao mà anh lại bỗng nhiên muốn ăn đồ cô nấu.
Dù là đồ ăn không mấy cầu kỳ, chỉ một chén canh nóng đơn giản là được.
Ý nghĩ này hình thành, cũng có chút chấp niệm.
Vì vậy anh dứt khoát lái xe đến chỗ của cô, kết quả gõ cửa nửa ngày cũng không thấy ai.