Sắc mặt anh trầm xuống lấy điện thoại di động ra, bảo Chu Nam sắp xếp người đi theo Du Ân và Diệp Văn trước.
Tuy anh tin quan hệ của Du Ân và Diệp Văn vô cùng đơn thuần, nhưng anh không hề muốn thấy Du Ân và Diệp Văn ở riêng với nhau.
Du Ân dẫn Diệp Văn ăn sáng trước, tại khu phố cũ mà trước đây cô từng ở.
Hai người vừa ăn sáng, Du Ân vừa nói: "Lúc cháu còn nhỏ đã ở kế bên này, thời ấy chỉ là những ngày tháng bình thường, sau khi lên tiểu học thì Du Thế Quần kiếm được tiền, bọn cháu chuyển vào biệt thự, nhưng không được mấy năm ông ta đã dính vào cờ bạc cùng với một đống tệ nạn xấu, công ty làm ăn ngày càng sa sút, cho đến sau cùng vào không đủ ra buộc phải đóng cửa phá sản."
Du Thế Quần làm về kiến trúc, mỗi lần nhận thầu một công trình cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Những ngày tháng huy hoàng nhất ông ta cũng có chút danh tiếng tại Giang Thành, nhưng danh lợi mang đến cho ông ta sự hưởng thụ, đồng thời cũng mang đến cho ông ta vô vàn sự hấp dẫn.
Cực hiển nhiên, Du Thế Quần không chống lại được hấp dẫn nên đã thất bại thảm hại.
Sau khi thất bại, ông ta cũng không học được bài học đắt giá mà tiếp tục sa vào con đường tệ nạn, bởi vì ăn chơi đàng điếm thành quen nên cũng không từ thủ đoạn mà kiếm tiền.
Ông ta nói tiễn cô lên giường của Phó Đình Viễn là vì thành toàn cho cô, thật ra nguyên nhân chính là bởi vì Phó Đình Viễn có quyền có thế, ông ta có thể vơ vét được một khoản tiền kếch xù.
Diệp Văn mím môi im lặng một lúc lâu, lại đau lòng hỏi cô: "Thế ông ta có từng đánh cháu không?"
"Chuyện này thì thật không có." Du Ân tỉ mỉ kể lại: “Trước đây cháu có mẹ che chở, ông ta không dám đánh, cùng lắm cũng chỉ mắng vài câu, chê nuôi cháu không công, chỉ biết tiêu tiền của ông ta thôi."
"Về sau cháu trưởng thành rồi, ông ta cũng không phạt cháu được nữa."
Thông qua mấy câu kể lại đơn giản của Du Ân, Diệp Văn đã có thể tưởng tượng ra trước đây cô sống thế nào rồi.
Nói ra ông thật sự phải cảm ơn vợ Du Thế Quần, nếu không có bà ấy nhân hậu từ ái nhận nuôi Du Ân, nếu không phải bà ấy tốt bụng vẫn luôn che chở cho Du Ân, không buông tay Du Ân thì hiện tại còn không biết con gái ông sẽ trở thành cái dạng gì nữa.
Du Ân nhìn ra tâm trạng Diệp Văn có chút nặng nề, cô vội vàng cười an ủi ông: "Những chuyện này đều đã qua rồi, cháu cũng rất cảm ơn những gì đã trải qua, chúng nó khiến cháu trở nên kiên cường hơn."
Diệp Văn không nói thêm gì nữa, sau khi ăn sáng xong, Du Ân lại dẫn Diệp Văn đến nơi cô từng đi học, từ tiểu học đến đại học, thuận tiện cũng giới thiệu cho Diệp Văn biết thành tích của mình.
Diệp Văn nghe mà thấy tự hào, những tài hoa về phương diện văn chương của ông đều truyền lại hết cho Du Ân, đây là điều mà ông vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, vui mừng nhất.
Thật ra Du Ân khá là tò mò vì sao Diệp Văn lại muốn xem cuộc sống sinh hoạt trước kia của cô, nhưng cô cũng muốn Diệp Văn có thể thân thiết, tăng tiến tình cảm với mình, cho nên cô không cũng không nghĩ gì khác.
Buổi chiều, Du Ân đưa Diệp Văn về khách sạn, còn cô thì về nhà.
Hai người nghỉ ngơi qua loa rồi chuẩn bị cho việc tham gia tiệc tối.
Diệp Văn vừa trở lại phòng thì nhận được điện thoại của Phó Đình Viễn.
Diệp Văn thật sự rất hoài nghi Phó Đình Viễn phái người theo dõi ông và Du Ân, nếu không sao anh lại biết chọn thời gian thế, ông và Du Ân vừa chia tay thì anh gọi điện thoại tới.
Đây là Giang Thành, là địa bàn của Phó Đình Viễn, nói không chừng Phó Đình Viễn có thể làm ra loại chuyện này thật.
Phó Đình Viễn ở trong điện thoại lễ phép mời Diệp Văn: "Ông Diệp, tiệc tối chúng ta cùng nhau tham dự, tuyên truyền bộ phim mới chúng ta hợp tác nhé."
Tuy chỉ vừa xác định sẽ hợp tác, nhưng công tác tuyên truyền có thể triển khai luôn kể từ bây giờ.
Với nguồn tài chính của Phó thị cộng thêm sự tài hoa và danh tiếng của Diệp Văn, bộ phim này nhất định chưa chiếu đã hot.
Diệp Văn cũng không nhận lời Phó Đình Viễn, giọng điệu sâu xa đáp: "Mấy trường hợp ăn uống linh đình này, chẳng lẽ sếp Phó không đi cùng người đẹp sao?"
Phó Đình Viễn nở nụ cười: "Người đẹp tôi muốn nhất định sẽ không tham gia cùng tôi, cho nên tôi chỉ có thể tìm ông thôi."
Không đợi Diệp Văn nói gì, Phó Đình Viễn lại nói tiếp: "Tôi biết trong lòng ông rất muốn hủy hợp đồng với tôi, tôi cũng biết ông không thiếu số tiền bồi thường hợp đồng kia, nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở ông một câu, mục đích cuối cùng mà ông và tôi hợp tác trong dự án này, chính là thành tựu của Du Ân."
Câu nói của anh thành công khiến cho Diệp Văn không thể bắt bẻ gì anh nữa.
Diệp Văn cho rằng Phó Đình Viễn nói rất đúng, bọn họ cùng có chung một mục đích chính là vì thành tựu của Du Ân.
Sở dĩ Phó Đình Viễn sắp xếp thế này, ban đầu quả thật là vì tuyên truyền bộ phim mới, sau đó cũng là vì có thể có cơ hội gần gũi nói chuyện với Diệp Văn.
Để xem rốt cuộc Diệp Văn đối xử tốt với Du Ân như vậy, là vì điều gì.
Phó Đình Viễn còn có một mục đích cực kỳ quan trọng nữa, đó chính là anh và Diệp Văn nói chuyện, Du Ân tất nhiên phải tới chào hỏi Diệp Văn, kéo theo đó tất nhiên cũng sẽ đến trước mặt anh.
Bằng không cô nhất định sẽ không để ý đến anh, lần trước anh uống rượu của cô, tuy anh đã tặng lại cô một đống dụng cụ nhà bếp mà cô thích, còn cả chiếc ly bồi thường kia nữa, nhưng Du Ân chỉ đáp trả anh một câu cảm ơn ôn hòa.
Sau khi Du Ân về nhà lại bắt đầu công tác chuẩn bị cho tiệc tối, đầu tiên là đi chọn lễ phục cùng Tô Ngưng.
Từ trước đến nay Tô Ngưng luôn đi con đường rực rỡ chói mắt, cho nên trang phục cô ấy chọn cũng có màu sắc rất chói lóa.
Du Ân chỉ muốn chọn bộ màu đen, hơn nữa để phù hợp với bộ trang sức phỉ thúy mà bà cụ Diệp đã tặng, Du Ân chọn một bộ sườn xám Trung Quốc màu đen, phối hợp với chiếc vòng cổ phỉ thúy, trông vừa thanh lịch lại cao quý.
Du Ân cho Tô Ngưng xem qua bộ trang sức phỉ thúy kia, lúc này Tô Ngưng phải che miệng kêu lên.
"Tớ nói với cậu chứ, trước đó tớ từng tham gia một buổi đấu giá, hình như có thấy qua đôi khuyên tai phỉ thúy này." Tô Ngưng nổi lên hứng thú, cầm điện thoại lên mạng tra tìm đối chiếu.
Kết quả điều tra được khiến Du Ân và Tô Ngưng đều kinh ngạc không thôi, bộ trang sức phỉ thúy này cũng không phải trọn bộ ngay từ đầu, mà là được sưu tầm từng chiếc từng chiếc một tạo thành một bộ như ngày hôm nay.
Một đôi khuyên tai phỉ thúy có được cái giá trên trời trong buổi đấu giá, chiếc vòng cổ phỉ thúy kia càng là vật hiếm có vô cùng trân quý, từng dẫn tới một hồi oanh động trong buổi đấu giá năm đó, về sau bị một người thần bí đấu giá được, từ đấy mai danh ẩn tích.
Không nghĩ tới lại được người nhà họ Diệp mang đi, hiện tại đến trên tay Du Ân.
Chiếc vòng phỉ thúy còn được xuyên một chiếc nhẫn kim cương, mỗi một thứ đều xa hoa sang quý.
Sở dĩ Du Ân lựa chọn chỉ đeo một sợi dây chuyền vào buổi tối nay, chính là vì cảm thấy mình không kham nổi vài món trang sức đẹp đẽ đắt đỏ này.
Tô Ngưng giúp Du Ân chọn lễ phục, lại phối thêm chiếc vòng cổ phỉ thúy kia để xem hiệu quả.
Sau khi xem xong, Tô Ngưng cảm thán: "Chỉ đeo vòng cổ này thôi cũng đủ rồi, khí chất của cậu rất thích hợp với những vật đẹp đẽ quý giá cao sang này."
Tô Ngưng thì một thân kim cương châu báo, rực rỡ xinh đẹp động lòng người, chói lóa khiến người ta phải đui mù.
Hai người cùng ngồi xe của Tô Ngưng đến khách sạn nơi diễn ra tiệc, trên đường tới, Tô Ngưng nói: "Tối nay là buổi tụ hội của người trong giới điện ảnh và truyền hình, Thẩm Dao nhất định cũng sẽ tham gia."
"Ừ." Du Ân lên tiếng, cô đương nhiên cũng nghĩ tới chuyện ấy, có điều cô không có cảm giác gì nhiều lắm.
Hiện tại Thẩm Dao tự mình thành lập công ty Điện ảnh và Truyền hình, trường hợp này cô ta nhất định sẽ tham gia.
Tô Ngưng lại lo lắng nói: "Tớ rất sợ cô ta sẽ lại tìm cậu gây chuyện, ở đời luôn có vài người đê tiện thế đó."
Đêm nay Du Ân đẹp không gì sánh nổi, chiếc vòng cổ phỉ thúy kia thật sự khiến cô rạng rỡ hơn không ít, Thẩm Dao mà thấy khó tránh khỏi sẽ bị chọc cho tức chết.