Thẩm Dao nhớ lại đoạn video trong khoảng thời gian trước, trong đó Phó Đình Viễn ép Du Ân vào góc, mãnh liệt ôm cô, muốn hôn cô.
Khi ấy, cô ta nhìn thấy đoạn video kia thì gần như phát điên.
Tính ra cô ta và Phó Đình Viễn quen biết nhau cũng rất nhiều năm rồi, sự xa cách của bọn họ mấy năm gần đây thì khỏi nói, kể cả khi bọn họ là bạn trai bạn gái danh chính ngôn thuận thì Phó Đình Viễn cũng không ôm hôn cô ta một cách nóng bỏng như vậy.
Trong mắt cô ta, con người Phó Đình Viễn cực kỳ trong suốt, lãnh đạm và hiếm khi chủ động.
Sao anh có thể kề cận Du Ân một cách thiếu tôn nghiêm như vậy?
Thẩm Dao nghĩ tới lời Du Ân nói lần trước, chỉ cần Phó Đình Viễn không đi công tác, chỉ cần cô không trong kỳ 'dì cả', đêm nào bọn họ cũng có cuộc sống vợ chồng...
Giờ phút này, Phó Đình Viễn lại chủ động tiếp cận Du Ân một lần nữa, biểu cảm khi nhìn về phía Du Ân tràn đầy sự thận trọng và tập trung, Thẩm Dao suýt chút nữa đã cắn đứt cái răng bạc trong miệng rồi.
Cùng thống hận Du Ân giống như Thẩm Dao - Tử Dạ, lúc này cũng tức giận mà nói: "Có phải sếp Phó bị ngốc rồi không? Bỏ mặc một người trắng trẻo, giàu có và xinh đẹp như cô, đi thích một người phụ nữ như Du Ân?"
Thẩm Dao châm chọc: "Đàn ông rẻ rúng thế đấy, thứ không lấy được chính là thứ tốt nhất, nhưng chiếm được rồi lại không biết trân trọng."
Nhớ ngày đó khi Phó Đình Viễn và Du Ân vẫn còn là vợ chồng, Phó Đình Viễn thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Du Ân một cái, đối xử với Du Ân muốn bao nhiêu lạnh nhạt có bấy nhiêu lạnh nhạt.
Bây giờ Du Ân đã ly hôn với anh rồi, anh ngược lại phản bội cả gia đình vì Du Ân.
Không đúng, theo những gì Du Ân nói, cuộc sống vợ chồng của bọn họ diễn ra thường xuyên như vậy, cô ta cũng hoài nghi liệu Phó Đình Viễn có thực sự lạnh nhạt với Du Ân hay không.
Theo lý thuyết thì một người đàn ông chán ghét một người phụ nữ, hẳn là nhìn cũng sẽ không nhìn cô một cái, tại sao anh lại muốn cô thường xuyên như vậy?
Tử Dạ cũng không biết về mối quan hệ trước đây giữa Du Ân và Phó Đình Viễn. Cô ta nghĩ rằng cái gọi là chiếm được thì không trân trọng của Thẩm Dao là ám chỉ chính Thẩm Dao, chỉ là Phó Đình Viễn đã có được Thẩm Dao nên không trân trọng Thẩm Dao nữa.
Vì thế cô ta đề nghị: "Sếp Thẩm, cô có muốn cố gắng một chút thử xem hay không? Cố gắng đạt được sếp Phó."
Thẩm Dao cắn chặt răng: "Cố gắng như thế nào? Hiện tại trong mắt anh ta chỉ có Du Ân."
Tử Dạ trầm giọng nói: "Dùng một số thủ đoạn. Nếu như cô và sếp Phó gạo nấu thành cơm, theo thực lực của ba cô, anh ấy nhất định phải cưới cô đúng không?"
Thẩm Dao sững sờ.
Dùng chút thủ đoạn?
Giống Du Ân hồi đó?
Thẩm Dao thừa nhận rằng mặc dù cô ta luôn coi thường hành vi ban đầu của Du Ân, nhưng cô ta quả thật rất dao động trước lời đề nghị của Tử Dạ.
Lúc trước Phó Đình Viễn có thể cưới Du Ân vì đã ngủ với cô. Bây giờ nếu cô ta và Phó Đình Viễn cũng có quan hệ thân thiết, Phó Đình Viễn cũng không thể không cưới cô ta, đúng không?
Tử Dạ nói thêm: "Kỳ thật loại chuyện này rất dễ thực hiện. Cả ngày sếp Phó tham gia nhiều buổi xã giao như vậy, cô tùy ý thu mua một nhân viên công tác là được. Đến lúc đó cô lại sắp xếp phóng viên hoặc là cho ba mẹ cô đi chặn người, biến thành chuyện mọi người đều biết, anh ta không muốn lấy cô cũng phải lấy, không muốn cưới cũng phải cưới, nhỉ?"
Sở dĩ Tử Dạ vô cùng muốn thúc đẩy Thẩm Dao và Phó Đình Viễn đến với nhau chỉ là vì không muốn Phó Đình Viễn theo đuổi Du Ân nữa.
Dựa vào đâu mà Du Ân lại có được tình yêu và sự theo đuổi của nhiều người đàn ông đến thế? Đẩy Phó Đình Viễn cho Thẩm Dao, cô ta lại nghĩ cách phá hỏng hảo cảm của Chung Văn Thành đối với Du Ân, cuối cùng để bên cạnh Du Ân không có một ai theo đuổi.
Nếu có thể, cô ta còn muốn khiến thanh danh của Du Ân trở nên thậm tệ trong toàn ngành và rời khỏi giới biên kịch hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, Tử Dạ rốt cuộc cảm thấy trong ngực tốt hơn một chút.
Mặc dù kế hoạch của cô ta chưa được thực hiện đầy đủ, nhưng nghĩ về khoảng thời gian khốn khổ của Du Ân, cô ta cũng thoải mái.
Thẩm Dao nhìn chằm chằm hướng Phó Đình Viễn và Du Ân, mím môi không nói gì, nhưng trong lòng cô ta đã nghĩ đến lời đề nghị của Tử Dạ rồi.
Cô ta không quan tâm sau khi kết hôn, Phó Đình Viễn đối xử tốt hay xấu với cô ta, bởi vì so sánh với con người Phó Đình Viễn, cô ta càng yêu quyền lực của nhà họ Phó hơn Phó Đình Viễn.
Điều quan trọng nhất là chỉ cần được gả cho Phó Đình Viễn, cô ta có thể cứu vãn thể diện của mình, có thể nhẫn tâm chà đạp Du Ân dưới chân mình.
Sau khi Phó Đình Viễn gọi điện dặn dò Chu Mi xong thì vẫn không rời đi. Anh không rời đi thì cũng thôi, song ánh mắt anh vẫn lưu luyến trên khuôn mặt cô mà chẳng e dè gì, khiến Du Ân cảm thấy vừa lúng túng vừa khó chịu.
Thấy Phó Đình Viễn không có dự định rời đi trong lúc này, tâm tư Tô Ngưng vòng vo, tìm cớ rời đi.
Du Ân chẳng ngăn cản được bước đi của Tô Ngưng, để lại một mình cô đối mặt với Phó Đình Viễn.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải nhìn về phía Phó Đình Viễn mà biểu tình: "Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì? Trên mặt tôi có cái gì à?"
Phó Đình Viễn thẳng thừng đáp: "Trông em rất đẹp."
Du Ân: "..."
Khuôn mặt cô đỏ bừng không tự chủ được, bởi vì bản tính hướng nội của cô nên không thể nghe được một lời khen thẳng thắn như vậy.
Vả lại, Phó Đình Viễn từ khi nào lại trở nên mặt dày mà nói ra những lời buồn nôn thế chứ.
Cô giận dữ nói: "Cũng nhìn suốt ba năm rồi, dù có đẹp đến đâu cũng chán."
Phó Đình Viễn nhìn cô chằm chằm và nói: "Không phải có một lời như vậy sao? Trăm xem không chán."
Ý ngoài, đó là cảm giác của anh đối với cô chính là như vậy.
Du Ân không hiểu sao cảm thấy có chút phiền lòng.
Cách nói chuyện ngọt ngào của anh bây giờ luôn khiến cô nhớ lại những ngày bị anh lạnh nhạt, điều đó luôn khiến cô chán nản.
Vì vậy, cô cụp mắt xuống: "Tôi thấy cô giáo Trang cũng tới đây rồi, tôi đi tìm cô ấy trò chuyện vài câu đây."
Du Ân nói xong liền xoay người rời đi, Phó Đình Viễn khẽ cau mày.
Anh cảm nhận được sự thờ ơ đột ngột của cô, nhưng hoàn toàn không biết lý do tại sao.
Dịch Thận Chi nói, muốn theo đuổi một người phụ nữ thì bất cứ giá nào cũng phải nói lời ngon tiếng ngọt, cũng nhất định phải tặng quà không được keo kiệt, bất luận dùng cách gì cũng phải để cô cảm nhận được anh quan tâm đến cô.
Anh đã làm, tại sao cô lại không mấy vui vẻ?
Tô Ngưng rời đi để chặn nữ diễn viên mặc váy xanh, ung dung khoanh tay đứng đợi trên hành lang tiến vào phòng tiệc.
Nữ diễn viên ở bên ngoài gọi điện thoại một đoạn thời gian rất dài, dường như không còn đường để quay đầu lại nữa, khi trở lại sảnh tiệc, đôi mắt vẫn đỏ hoe.
Sau khi nhìn thấy Tô Ngưng, cô ta không nhịn được mà hỏi: "Người bạn đó của cô rốt cuộc là ai? Tại sao vai diễn mà tôi không dễ dàng gì mới đạt được trong "Truyền Kỳ Dung Phi" lại bị hủy bỏ?"
Tô Ngưng dựa vào tường, lười biếng nhìn bộ móng tinh xảo của mình: "Thẩm Dao và Tử Dạ không phải đã nói với cô sao? Cô ấy là biên kịch Vi Lương, biên kịch chính của "Truyền Kỳ Dung Phi"."
“Cái gì?” Nữ diễn viên kia hết sức kinh hãi mà lui về phía sau mấy bước.
Chẳng trách tối nay cô được tham dự bữa tiệc trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình này, hóa ra thân phận của cô là biên kịch, đồng thời cũng là biên kịch của "Truyền Kỳ Dung Phi".
Cô ta thật xui xẻo làm sao, lại đắc tội nhân vật số một như vậy.
Nhưng sau khi định thần lại, cô ta bất mãn nói: "Nhưng mà, cô ta hủy bỏ vai diễn của tôi vì bất bình cá nhân. Lấy việc công trả thù riêng như vậy được sao?"
Tô Ngưng hừ lạnh một tiếng: "Con mắt nào của cô nhìn thấy cậu ấy gọi điện thoại tìm người hủy bỏ nhân vật của cô hả?"
Nữ diễn viên kia suy nghĩ kỹ càng, sau khi vừa trở lại bên cạnh Thẩm Dao thì vẫn luôn tức giận nhìn chằm chằm về phía mấy người Tô Ngưng, quả thật không thấy bạn của Tô Ngưng gọi điện thoại.
Tuy nhiên, dường như cô ta thấy Phó Đình Viễn gọi điện thoại...