Du Ân bấm thang máy đi lên lầu, cô cũng xem như quen thuộc với nơi này, bởi vì thường xuyên tới đưa cơm trưa gấp cho Phó Đình Viễn.
Bọn họ vừa mới kết hôn không bao lâu, cô đã gặp phải một lần Phó Đình Viễn bị tái phát bệnh dạ dày lúc nửa đêm khủng khiếp đến nỗi phải đưa tới bệnh viện. Sau đó cô bắt đầu tận tâm tận lực giúp Phó Đình Viễn điều chỉnh thân thể, ba bữa ăn đều tự tay xuống bếp làm, dựa theo liệu trình ăn uống do bác sĩ đưa mà làm ra thực đơn, chưa từng bỏ sót bữa nào.
Đứng bên ngoài phòng làm việc của Phó Đình Viễn, Du Ân hít một hơi thật sâu gõ cửa đi vào.
Phó Đình Viễn ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, Du Ân nhìn anh một cái, có chút nhớ nhung.
Bởi vì Phó Đình Viễn mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, trên cổ đeo cà vạt màu đen, vô tình trở thành đồ đôi với bộ quần áo cô đang mặc.
Trước lúc ra ngoài, cô đã cố ý thay một bộ quần áo nghiêm túc, một bộ đồ màu xám nhạt bằng vải lanh, bên trong áo có một sợi dây đeo màu đen.
Thậm chí cô còn trang điểm nhạt, nếu đã là bàn chuyện công việc, cho dù là buổi tối cô cũng nên tới với dáng vẻ trịnh trọng, đỡ cho Phó Đình Viễn lại xoi mói cô.
Ai ngờ hôm nay bộ đồ Phó Đình Viễn mặc cũng có tông màu xám đen, hiển nhiên là Phó Đình Viễn cũng nhận ra điều này, khóe môi anh cong lên, nhìn chằm chằm cô, nói một câu: "Hôm nay ăn mặc rất đẹp."
Du Ân âm thầm cắn chặt răng, cô nghe ra là anh đang chế giễu chuyện hôm nay bọn họ mặc đồ đôi.
Nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể lơ đi sự chế giễu của Phó Đình Viễn, sau đó cô lễ phép cúi chào anh: "Tổng giám đốc Phó."
Phó Đình Viễn thu hồi tầm mắt, sau đó ra hiệu bảo cô ngồi vào chiếc bàn dài bên cạnh: "Ngồi đi."
Du Ân bình tĩnh đi tới ngồi xuống, sau đó lại lấy chiếc máy tính trong túi xách mình ra.
Phó Đình Viễn đứng dậy bưng hai ly cà phê tới, sau khi Du Ân nói lời cảm ơn thì đưa tay nhận lấy, cũng không biết là Phó Đình Viễn đã xảy ra chuyện gì, ly cà phê đang ổn định trong tay lại tự nhiên lệch đi một chút, cà phê trong ly tràn vẩy ra một ít vào trước ngực cô.
Du Ân kêu lên một tiếng rồi vội vàng đứng lên, có phải cô có thù oán gì với anh em nhà họ không, mấy hôm trước Phó Thiến Thiến hất cà phê vào người cô, hôm nay Phó Đình Viễn lại hất tiếp.
"Xin lỗi." Phó Đình Viễn cũng không ngờ cà phê sẽ tràn ra, nhanh chóng nói một tiếng xin lỗi xong, vội vàng buông cà phê trong tay ra rồi rút khăn giấy lau đi giúp Du Ân.
Mặt Du Ân nhanh chóng đỏ lên, bởi vì tay Phó Đình Viễn đang đặt lên ngực cô.
Phó Đình Viễn thấy mặt cô đỏ ửng thì nói một câu sâu xa: "Đỏ mặt cái gì? Cũng không phải là tôi chưa từng nhìn thấy."
Du Ân: "..."
Sau khi Phó Đình Viễn đưa khăn cho cô, vừa định rụt tay lại, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy mạnh, Thẩm Dao lao vào.
Sau khi Thẩm Dao lái xe đi theo Phó Đình Viễn thấy anh trở về công ty thì thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự có công việc nên mới phải vội cắt ngang lời của cô ta, cô ta không còn khó chịu nữa.
Ai ngờ cô ta vừa mới lái ô tô ra khỏi hầm đỗ xe thì lại nhìn thấy Du Ân bước xuống khỏi xe taxi.
Cô ta không thèm quan tâm đến việc giữ hình tượng trước mặt Phó Đình Viễn nữa, sau khi đỗ xe xong thì vội vàng đi lên theo.
"Hai người đang làm cái gì đấy?" Từ góc độ của Thẩm Dao nhìn qua thì giống như Phó Đình Viễn đang đưa tay cởi áo khoác âu phục trên người Du Ân.
Cô ta nhanh chóng nổi điên lên, giơ tay chỉ vào Du Ân, mắng: "Du Ân, cô có biết xấu hổ không hả?
"Bốn năm trước cô dùng thủ đoạn bỉ ổi leo lên giường Đình Viễn, bây giờ lại không biết xấu hổ tới tận cửa quyến rũ, cô nghĩ cô là ai!"
Sau khi Thẩm Dao mắng xong thì cảm thấy còn chưa hả giận, dẫm giày cao gót lao tới đưa tay định tát vào mặt Du Ân.