Phó Đình Viễn không phải loại để mặc cho người ta đánh mình, cộng với việc anh đang dồn nén sự tức giận với Chung Văn Thành nên sau khi lấy lại tinh thần, anh không hề khách sáo mà phản công bằng một cú đấm, rồi cả hai cứ thế đánh nhau một trận trong phòng bệnh.
Cũng may Chung Văn Thành yêu cầu cho Du Ân một căn phòng VIP, chỉ có riêng Du Ân và không gian cũng đủ rộng rãi.
Nếu không thì cả hai người, một ảnh đế từng trải và một tổng giám đốc của Phó thị đánh nhau trong phòng bệnh sẽ trở thành đề tài nóng hổi chỉ trong vài phút.
Dịch Thận Chi cố gắng can ngăn: “Tôi nói này, hai người bình tĩnh lại đi.”
“Lão Phó!”
“Chung Văn Thành!”
Dịch Thận Chi hét lên mấy tiếng, nhưng cả hai đều đang tức giận và sự tức giận của họ đối với nhau đã tích tụ đến đỉnh điểm, một khi bùng lên thì khó mà bình tĩnh lại được.
Dịch Thận Chi bị nắm đấm làm cho sợ hãi đến mức lùi lại vài bước, anh ta tức giận nên dứt khoát không thèm ngăn cản mà khoanh tay dựa vào bên cạnh nơi gần nhất rồi thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai tên mất hết lý trí ẩu đả lẫn nhau.
Dịch Thận Chi nhìn dáng vẻ Phó Đình Viễn đang vung nắm đấm với một đôi mắt đỏ ngầu thì không khỏi chậc chậc lưỡi.
Anh ta đã quen biết Phó Đình Viễn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Phó Đình Viễn thô lỗ như thế.
Họ đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, không phải là không có người chọc tức họ, nhưng họ luôn dùng một cách “tao nhã” là bí mật trừng phạt đối phương, còn chuyện đấu võ kiểu này thì đây là lần đầu tiên Dịch Thận Chi nhìn thấy Phó Đình Viễn làm.
Còn Chung Văn Thành lại càng không phải là người thích đánh nhau, anh ấy đã gia nhập làng giải trí nhiều năm và luôn nổi tiếng là người dễ gần hiền lành. Hơn nữa tuổi đời và sự từng trải của anh ấy khiến những con người và những chuyện bình thường không thể chọc giận được anh ấy.
Nhưng chuyện xảy ra với Du Ân hôm nay thực sự khiến anh ấy không đánh không thoải mái.
Buổi sáng khi gọi điện cho Du Ân, anh ấy nghe thấy giọng điệu của Du Ân có gì đó bất thường, sau khi cúp máy, anh ấy đã cho người đi điều tra thì biết được thì ra Du Ân đã bị Phó Thiến Thiến bắt cóc, còn suýt bị hai người đàn ông làm hại.
Chung Văn Thành tức giận đến mức toàn thân run rẩy, lập tức mua vé máy bay sớm nhất rồi vội vã trở về.
Đi đường mệt mỏi nhưng anh ấy vội vã chạy đến nhà Du Ân, khi nhìn thấy Du Ân bị sốt đến mức hai má đỏ bừng, lảo đảo xuất hiện trước mặt mình thì Chung Văn Thành chỉ muốn giết người ngay.
Vì vậy, không cần nghĩ cũng biết khi thấy Phó Đình Viễn không được hoan nghênh lại xuất hiện trong phòng bệnh thì anh ấy đã tức giận đến mức nào.
Anh ấy không quan tâm thân phận của Phó Đình Viễn là gì, cũng chẳng thèm quan tâm thân phận của chính mình, lại càng không nghĩ đến hậu quả mà chỉ muốn đánh người.
Hai người đánh nhau đến trời đất mù mịt, có cô y tá ở bên ngoài hành lang nghe thấy tiếng động định đi vào kiểm tra nhưng bị Dịch Thận Chi khuyên quay về.
Vì thân phận của Phó Đình Viễn và Chung Văn Thành, tốt hơn là không nên để ai biết chuyện này.
Trên giường bệnh Du Ân hấp háy mở mắt vì tiếng ồn do hai người đánh nhau quá lớn.
Dịch Thận Chi nhìn thấy đã kịp thời hét lên: “Đừng đánh nữa, Du Ân tỉnh rồi.”
Ngay khi anh ta vừa hét lên, Phó Đình Viễn và Chung Văn Thành nhanh chóng dừng lại, nhưng sắc mặt của họ đều hằm hằm, dáng vẻ cũng vô cùng thảm hại.
Bộ quần áo vốn dĩ đẹp đẽ chỉnh tề đã bị xé toạc đến mức không thể tưởng tượng nổi, biến dạng và rách nát.
Đôi má của Chung Văn Thành bị thương, còn miệng của Phó Đình Viễn thì bị tím bầm.
Đương nhiên, Chung Văn Thành không quan tâm đến chuyện này, anh ấy lao đến bên giường bệnh của Du Ân, cúi đầu nhìn cô hỏi: “Thấy sao hả? Có muốn uống nước không?”
Du Ân vẫn đang bị sốt cao và còn rất yếu.
Nhưng khi nhìn thấy đôi má thâm tím và quần áo tóc tai của anh ấy lộn xộn thì vô cùng kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Anh…” Du Ân không biết phải nói gì.
Chung Văn Thành đang... đánh nhau với ai ư?
Nhận thấy được bầu không khí trong phòng không đúng, Du Ân khó khăn quay đầu nhìn sang chỗ khác, chỉ thấy trên trán Phó Đình Viễn quấn đầy băng gạc, khóe miệng bầm tím.
Du Ân phần nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra, không phải hai người này đã đánh nhau một trận đó chứ?
Du Ân cố gắng đứng dậy: “Hai người làm gì vậy?”
Chung Văn Thành giữ cô lại: “Em vẫn còn sốt, cứ nằm xuống đi.”
Phó Đình Viễn ở một bên cạnh tức giận nói: “Nếu cô ấy muốn dậy thì cứ để cô ấy dậy. Anh làm gì mà độc đoán như vậy.”
Chung Văn Thành tức giận lại muốn đánh nhau, mẹ nó, anh ấy độc đoán ư?
Rõ ràng anh ấy đang nghĩ cho Du Ân, cô vẫn còn đang sốt, nếu ngồi dậy sẽ không thấy choáng váng sao?
Phó Đình Viễn chẳng hề tỏ ra yếu thế mà trợn mắt nhìn Chung Văn Thành. Du Ân muốn làm gì thì cứ để cô làm đi, anh ấy cần gì phải quản trời quản đất quản nhiều như thế chứ. Du Ân mà ở bên anh ấy liệu có còn tự do hay không?
Cả hai cùng chĩa mũi dùi vào nhau, ánh mắt nhìn nhau đều sặc mùi thuốc súng như muốn đánh nhau lần nữa.
Dịch Thận Chi thực sự sợ hãi, vì vậy anh ta bước tới giữa hai người: “Xin hai người, hai người đều đã là những ông già bảy tám mươi tuổi rồi, hãy bình tĩnh và suy nghĩ cho hình ảnh của chính mình và hình ảnh của công ty đi, OK?”
Nếu còn đánh nhau nữa thì thật sự cuộc tìm kiếm tin tức nóng hổi hôm nay sẽ do hai người nhận thầu mất.
Để đánh lạc hướng sự tức giận của họ, Du Ân đưa tay lên nhẹ nhàng kéo góc áo của Chung Văn Thành và nói: “Em muốn uống nước.”
Chung Văn Thành lập tức hạ hoả, lấy chiếc cốc giữ nhiệt và ống hút ở bên cạnh bón cho cô uống nước.
Phó Đình Viễn đưa tay lên lau vết máu trên khóe miệng rồi trợn trừng mắt nhìn.
Thực ra anh cũng rất muốn bước đến để chăm sóc cô nhưng có vẻ như anh không đủ tư cách.
Và anh cứ trơ mắt nhìn Chung Văn Thành chăm sóc cô như thế này mà trong lòng rất khó chịu.
Dịch Thận Chi ở bên cạnh không chịu nổi tình cảnh gượng gạo của Phó Đình Viễn nên bước tới nói: “Hay là chúng ta ra ngoài trước đi?”
Trên đường đến đây, Dịch Thận Chi đã cảnh báo Phó Đình Viễn rằng rất có thể anh sẽ trở thành một bóng đèn lớn vài kilowatt nếu anh cứ không mời mà đến như thế.
Phó Đình Viễn không nghe, bây giờ thì hay rồi, bị anh ta nói trúng rồi.
Phó Đình Viễn thực sự không muốn nhìn thấy Chung Văn Thành và Du Ân thể hiện tình cảm, vì vậy anh liếc nhìn Chung Văn Thành và nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, khi nào xong việc thì ra ngoài.”
Sau đó, anh nhìn thẳng vào khuôn mặt của Du Ân đang nằm trên giường bệnh.
Du Ân lạnh nhạt nhìn anh, sau đó anh nói: “Em hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Nói xong, anh sải bước ra khỏi phòng, Dịch Thận Chi vội vã rời đi sau khi chào tạm biệt Chung Văn Thành và Du Ân.
Dịch Thận Chi đề nghị với Phó Đình Viễn: “Tôi nói này, tốt hơn là cậu nên đến phòng làm việc của Hứa Hàng tìm bộ quần áo khác để thay, vết thương trên mặt cũng nên được xử lý.”
Phó Đình Viễn phớt lờ anh ta với khuôn mặt lạnh lùng, Dịch Thận Chi đành phải nói: “Hiện tại cậu ăn mặc như vậy giống y như bị người ta sàm sỡ ấy.”
Ngay khi Dịch Thận Chi nói câu này, Phó Đình Viễn tức giận trợn mắt nhìn anh ta, sau đó sải bước đi về phía thang máy, đi đến phòng làm việc của Hứa Hàng tìm quần áo để mặc.
Không trách Dịch Thận Chi so sánh chính xác như thế, thật sự là giờ phút này quần áo của Phó Đình Viễn trông rất thảm hại.
Chiếc áo sơ mi trắng ban đầu được ủi phẳng phiu giờ bị đứt mất hai cúc, lại còn nhăn nhúm, có thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa ư.
Khi Hứa Hàng nhìn thấy bộ dạng này của Phó Đình Viễn thì cũng bị giật mình.
Nhưng anh ta hiểu ngay rằng chắc chắn anh đã đánh nhau với Chung Văn Thành.
Anh ta không nói một lời, vội quay người lấy trong tủ của mình ra một bộ quần áo sạch sẽ để Phó Đình Viễn thay.
Đây có thể là sự ăn ý giữa hai anh em họ, có nhiều chuyện không cần nói cũng biết đối phương cần gì.