Phó Đình Viễn không hề che giấu ý định của mình, anh dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm nói: "Tôi chỉ thấy lúc ngủ trông em rất đẹp nên đã chụp một bức ảnh thôi."
Phó Đình Viễn đang nói sự thật, nhưng Du Ân lại nổi da gà khắp người.
Cô thực sự không thích ứng được với mấy lời đường mật của Phó Đình Viễn.
Trong lòng Vu Ân, Phó Đình Viễn trước kia luôn là người lạnh lùng, ăn nói bất thiện, không những thế còn không biết nói những lời dịu dàng, ngọt ngào…
Cả người rất khó chịu, cô nghẹn ngào tố cáo với anh: "Anh mau xóa đi, anh đang vi phạm quyền chân dung của tôi đấy!"
Ngay khi Du Ân nghĩ đến những bức ảnh đang ngủ của mình được Phó Đình Viễn lưu trên điện thoại di động, cô cảm thấy cả người không ổn chút nào, anh đúng là không có được một giây yên tĩnh mà.
Đối mặt với lời tố cáo của cô, Phó Đình Viễn chỉ nheo lại đôi mắt sâu thẳm, lười biếng nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, em còn đăng ảnh chụp lưng của tôi lên Weibo mà không có sự đồng ý của tôi mà."
Du Ân không nói nên lời trước mấy lời này của anh, cô không ngờ rằng anh lại có thể lấy cái đó ra để chặn cô.
Ngay lúc cô không biết nên nói gì, anh nhướng mày, bất mãn tố cáo: "Tôi còn phải bảo vệ sự yêu thích bản thân, nhưng em lại để cho cả trang mạng tán thưởng dáng vẻ của tôi."
Du Ân lúng túng rồi lại bị động, cãi mồm với Phó Đình Viễn, không ai là đối thủ của anh cả.
Không thể bảo anh xóa bức ảnh, cô không còn cách nào khác ngoài việc phỉ nhổ anh một câu: "Phó Đình Viễn, làm sao mà tôi chưa bao giờ phát hiện ra anh là người có thù tất báo như vậy đó."
Bây giờ đến lượt Phó Đình Viễn không nói nên lời, cái quái gì vậy? Không phải anh chỉ không muốn xóa ảnh của cô nên mới nói vài câu để chặn họng cô thôi sao, không ngờ lại bị đội cái danh có thù tất báo lên người rồi.
Nghĩ đến những lời nói ấm áp nhỏ nhẹ của cô với Hà Vĩ Niên, Phó Đình Viễn không thể không nói: "Bây giờ em thấy tôi chỗ nào cũng chướng mắt, mọi lời tôi nói và mọi điều tôi làm đều sai cả."
Du Ân hoài nghi nhìn anh, lời nói của anh giống như là đang oan ức và đau buồn vậy.
Anh chụp lén cô, anh còn tỏ ra oan ức ư?
Không muốn nói chuyện với anh nữa, Du Ân tiếp tục ngủ trên ghế, nhưng lần này cô lấy áo khoác ra và phủ lên mặt để xem anh có thể chụp kiểu gì nữa.
Phó Đình Viễn tức đến mức nở nụ cười trước hành vi của cô, cô cũng không phải kẻ ấu trĩ bình thường đâu.
Sau khi xuống máy bay và lấy hành lý, Du Ân đẩy vali bước nhanh đi.
Như Tô Ngưng đã nhắc trước đó, lần này cô đi ra ngoài đã trang bị rất nhiều đồ, kính râm, khẩu trang và còn có mũ vành, vì vậy không ai có thể nhận ra cô cả.
Sở dĩ Du Ân bước đi nhanh như vậy là để cố gắng thoát khỏi Phó Đình Viễn đang ở phía sau cô.
Cô không muốn tiếp xúc với Phó Đình Viễn ở nơi công cộng, nhưng cho dù cô đi nhanh thế nào, người đàn ông phía sau cô vẫn luôn giữ khoảng cách không gần không xa với cô.
Nhìn thấy cô đang chuẩn bị lao ra khỏi sảnh sân bay, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên bên cạnh: "Cùng ngồi xe của tôi về đi?"
Hai người là hàng xóm của nhau, anh có tài xế đưa đón nên đưa cô về cùng nhau là vừa hay.
Du Ân không quay đầu lại: "Không cần, chủ tịch Chung tới đón tôi."
Phó Đình Viễn: "..."
Tâm trạng của anh ta khá buồn bực, khi ở Thủ đô thì có Hà Vĩ Niên, vừa mới về thì lại có Chung Văn Thành chặn đường.
Cô có cần tận tâm như vậy không? Đi thẳng đến trường quay sau khi xuống máy bay mà không nghỉ ngơi ư?
Không chút do dự, anh tiếp tục nói: "Tôi cũng đi qua xem thử."
Anh là nhà đầu tư cho bộ phim truyền hình này, đi qua đó xem cũng là điều dễ hiểu.
Du Ân đau đầu không thôi: "Sếp Phó, anh không cần phải tự mình làm loại chuyện tầm thường này chứ."
Chung Văn Thành tuy lần đầu làm đạo diễn nhưng đã có nhiều năm kinh nghiệm đóng phim với tư cách là diễn viên trên phim trường, nghe giọng điệu của Chung Văn Thành qua điện thoại, mọi chuyện cũng không có gì đặc biệt rắc rối, hoàn toàn không cần ông chủ đầu tư như Phó Đình Viễn đến đâu.
Phó Đình Viễn vẫn cố tình đi theo cô, một tấc cũng không rời.
“Không sao, qua xem một chút cũng được.” Phó Đình Viễn không cho phép từ chối.
Cả hai đang nói chuyện thì cũng đã rời khỏi sảnh sân bay rồi và xe của Chung Văn Thành đã chạy tới.
Sau khi lăn cửa kính xe xuống và nhìn thấy Phó Đình Viễn, Chung Văn Thành ngạc nhiên: "Chủ tịch Phó?"
Chung Văn Thành không biết rằng Phó Đình Viễn sẽ xuất hiện cùng lúc với Du Ân, anh ấy biết rằng Du Ân đến Thủ đô và Phó Đình Viễn đi công tác ở New Zealand, nhưng anh ấy không biết Phó Đình Viễn đến Thủ đô lúc nào, rồi lại còn trở về với Du Ân.
Phó Đình Viễn một tay xách hai chiếc vali của anh và Du Ân, dễ dàng nhét chúng vào cốp xe của Chung Văn Thành. Sau đó, anh nói với Chung Văn Thành: "Tôi nghe Du Ân nói rằng trên phim trường xảy ra chút sự cố. Tôi sẽ cùng qua đó xem một tí."
Chung Văn Thành vốn dĩ muốn nói không cần anh đích thân đến đó, nhưng thấy Du Ân ở một bên cau mày không nói nên lời, anh ấy không nói thêm gì nữa, Du Ân chắc chắn đã từ chối Phó Đình Viễn đi cùng cô, rõ ràng là không có hiệu quả.
Chung Văn Thành cũng đoán được ý đồ của Phó Đình Viễn, chẳng qua là muốn đi theo Du Ân mà thôi. Nói cách khác, anh chỉ không muốn Du Ân ở riêng với anh ấy thôi.
Vì vậy anh ấy cũng không nói gì, chỉ là mở cửa xe cười nói: "Vậy cùng nhau đi đi."
Phó Đình Viễn và Du Ân lên xe, Chung Văn Thành chở hai người đến thẳng trường quay, Phó Đình Viễn gọi cho tài xế của anh và yêu cầu anh ta cũng đến trường quay, sau đó anh còn có thể cùng Du Ân về nhà.
Xe lăn bánh không bao lâu thì Du Ân và Chung Văn Thành bắt đầu thảo luận những vấn đề trong kịch bản, Phó Đình Viễn lười biếng tựa người vào ghế sau, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Du Ân đang trò chuyện với Chung Văn Thành một cách khí thế.
Bởi vì liên quan đến một số sửa đổi, khi Du Ân nghĩ ra một ý tưởng mới hoặc một câu thoại thú vị hơn, một nụ cười sẽ dễ dàng nở trên khuôn mặt của cô, tươi tắn giống như một bông hoa vậy.
Phó Đình Viễn lại rất khó chịu, rồi lại nghĩ đến hình ảnh cô ngồi với Hà Vĩ Niên trong một quán cà phê cả buổi sáng, hóa ra cô không ít nói, chỉ là cô chỉ ít nói trước mặt anh thôi, bởi vì anh hoàn toàn không có tiếng nói chung với cô.
Anh không thích văn học chính kịch, và anh tham gia vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình chỉ vì anh thích những lợi ích to lớn của ngành này. Hơn nữa, anh thường chỉ chịu trách nhiệm đầu tư, còn việc lên kế hoạch nội dung cụ thể cho từng bộ phim truyền hình đều do cấp dưới của anh thực hiện.
Vì vậy, làm sao anh và Du Ân có thể có một ngôn ngữ chung chứ. Chuyên ngành của anh là kinh tế và tài chính, còn của cô là văn học.
Bây giờ nhìn lại, anh đã nói về những gì khi ở bên cô vậy?
Phó Đình Viễn một tay xách hai chiếc vali của anh và Du Ân, dễ dàng nhét chúng vào cốp xe của Chung Văn Thành. Sau đó, anh nói với Chung Văn Thành: "Tôi nghe Du Ân nói rằng trên phim trường xảy ra chút sự cố. Tôi sẽ cùng qua đó xem một tí."
Hình như họ không trò chuyện nhiều, khi ở bên nhau, họ còn làm nhiều hơn là nói.
Nghĩ đến những hình ảnh đó, Phó Đình Viễn không khỏi nóng nảy nâng tay kéo cà vạt, năm cô ly hôn rồi đi nước ngoài, cô không ở trước mắt anh, anh cũng không cảm thấy mình thiếu thốn như vậy.