Du Ân không lo lắng Tô Ngưng sẽ nói quá nhiều, bởi vì cô biết chắc rằng Tô Ngưng sẽ không hại cô, nhưng cô không hiểu tại sao Tô Ngưng lại đột ngột tiết lộ thông tin Phó Đình Viễn đang theo đuổi vợ cũ cho bọn họ biết.
“Vợ cũ ư?” Một người ở trong đó ngạc nhiên đến nỗi không khép được miệng.
Người kia cũng lên tiếng: "Theo đuổi vợ cũ ư? Câu này cũng có lý."
Tô Ninh từ tốn nói: "Tôi nghe nói trước đây anh ta chẳng hề trân trọng người vợ cũ này, nhưng bây giờ lại phát hiện người ta rất tốt, nên bám mãi không buông, thật sự rất khốn nạn."
Một người tiếp lời: "Cô nói tôi mới nhớ, trước đây tôi cũng đã tham gia lễ kỷ niệm tròn một năm của Phó thị. Cô Phó kia đã mặc một chiếc váy đỏ ném đơn thỏa thuận ly hôn vào mặt chủ tịch Phó."
Dứt lời, người kia không khỏi thở dài: “Tiếc là lúc đó tôi ngồi khá xa, ở mấy hàng ghế cuối cùng, nên không nhìn thấy rõ gương mặt thật của cô vợ. Nhưng nhìn từ xa về đường nét khuôn mặt và khí chất thì rất xinh đẹp. ”
Tô Ngưng ra sức gật đầu: "Lúc đó tôi ngồi ở phía trước, nên có thể nhìn thấy rõ ràng, cô Phó thật sự là tuyệt sắc giai nhân."
Nghe thấy lời khen khoa trương mà Tô Ngưng dành cho mình, Du Ân xấu hổ đến mức lúc ăn suýt cắn vào lưỡi.
Lát nữa cô phải trao cho Tô Ngưng giải thưởng bạn thân tốt nhất Trung Quốc, có thể dùng từ tuyệt sắc giai nhân để miêu tả cô thì đúng là tình yêu đích thực rồi.
Hai người kia chẳng hề nghi ngờ lời nói của Tô Ngưng, không nhịn được tấm tắc: “Nếu những lời cô nói là sự thật, vậy thì tôi rất hỏi chủ tịch Phó, bây giờ anh mặt dày mặt dạn theo đuổi vợ cũ như vậy, mặt có đau không?"
Vừa dứt lời, Tô Ngưng và hai nữ diễn viên kia đều không khỏi bật cười thành tiếng.
Du Ân ở bên cạnh không thể nghe tiếp được nữa, cô vươn tay kéo áo Tô Ngưng, Tô Ngưng quay đầu lại, nói nhỏ vào tai cô: "Bây giờ cậu và Phó Đình Viễn tiếp xúc gần như vậy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị chụp lại, tớ đang thông qua miệng hai người này đồn chuyện này ra ngoài trước, để quần chúng ăn dưa kia phòng hờ.”
"Cảm ơn cậu..." Du Ân không ngờ Tô Ngưng lại phòng ngừa chu đáo cho mình như vậy, nên nhất thời cảm động đến mức vành mắt hơi đỏ lên.
Tô Ngưng rất sảng khoái nói: "Cậu vui thì tớ cũng vui."
Tô Ngưng vừa dứt lời, Du Ân nhìn thấy một trong hai nữ diễn viên kia đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng cô hơi hoang mang, chẳng lẽ cô ta đã nhìn ra cô giống vợ cũ Phó Đình Viễn hay sao?
Chắc chắn, cô đã nghe thấy người kia nói với mình, "Biên kịch Vi Lương, sao tôi cứ cảm thấy... đường nét khuôn mặt của cô hơi giống vợ cũ chủ tịch Phóng vậy?"
Du Ân khẽ cười đáp: "Cô nghĩ nhiều rồi, một biên kịch nhỏ không tên tuổi như tôi, làm có thể kết giao với người cao cao tại thượng như chủ tịch Phóng cơ chứ?"
Tô Ngưng ở bên cạnh giải vây giúp cô: "Đúng đó, tối hôm đó cô Phó trang điểm lộng lẫy, ai mà biết sau khi tẩy trang sẽ trông như thế nào."
Du Ân: "..."
Tô Ngưng thật sự là người bạn tốt nhất Trung Quốc, lúc khen thì chẳng hề keo kiệt, còn lúc tổn hại thì chẳng hề nương tay.
“Cũng đúng.” Hai người kia đều là diễn viên, nên biết rất rõ phụ nữ trước và sau khi trang điểm khác xa đến nhường nào, vì thế bọn họ không còn liên tưởng Du Ân với Phó Đình Viễn nữa.
Đúng lúc này Du Ân nhận được tin nhắn từ Chung Văn Thành, anh ta hỏi cô: "Em có muốn mời chủ tịch Phóng tới không?"
Mọi người đang ngồi bên một chiếc bàn dài, để tránh hiềm nghi, Du Ân và Tô Ngưng đã ngồi ở vị trí cách xa Chung Văn Thành, nên Chung Văn Thành đã liên lạc với cô bằng cách gửi tin nhắn.
Du Ân ngước mắt lên nhìn Chung Văn Thành, ngẫm nghĩ một lúc rồi nhắn lại: "Tối nay anh là chủ nhân của bữa tiệc, nên anh có quyền quyết định."
Chung Văn Thành trả lời: "Quả thật anh là chủ nhân, nhưng anh đang quan tâm đến cảm xúc của em. Nếu chủ tịch Phóng tới đây khiến em khó chịu thì anh sẽ không đi mời.”
Lời nói của Chung Văn Thành tuy thẳng thắn nhưng lại tối nghĩa, mặc dù bọn họ đã gỡ bỏ mối quan hệ ngoài mặt, nhưng trong lòng anh ấy vẫn chưa giải trừ tình cảm mà anh ấy dành cho cô.
Du Ân đành phải nhắn lại: "Vậy thì đừng mời anh ta qua đây."
Chung Văn Thành hiểu rõ: "Vậy thì anh sẽ đi qua đó mời rượu anh ta."
Sau khi trả lời tin nhắn của Du Ân, Chung Văn Thành liền nói với mọi người một tiếng, rồi cầm ly rượu đi qua phòng bao bên cạnh tìm Phó Đình Viễn.
Quả thật Phó Đình Viễn đang ở phòng kế bên cùng Dịch Thận Chi, hai người dùng bữa rất lẻ loi.
Dịch Thận Chi bị Phó Đình Viễn kéo tới làm bia đỡ đạn, bằng không một mình Phó Đình Viễn dùng bữa trong phòng bao lớn như vậy sẽ lúng túng đến nhường nào.
Dịch Thận Chi chẳng hề khách sáo chê bai: "Đồ ăn dở như vậy, cậu nói thử xem cậu có ý đồ gì? Mấy nhà hàng dưới trướng của tôi không ngon à?"
Dịch Thận Chi cực kỳ kén ăn, bằng không sẽ không thành lập nhà hàng dưới trướng của mình, lôi kéo đầu bếp giỏi nhất, chỉ để thỏa mãn nhu cầu ăn uống của mình.
Phó Đình Viễn mắng anh ta: "Đồ ăn dù có ngon đến mấy, nhưng cách xa người phụ nữ mình yêu thì có ngon được không?"
Dịch Thận Chi cười khẩy đáp lại anh: “Coi như hôm nay tôi đã hiểu được câu trọng sắc khinh bạn rồi.”
Từ khi Phó Đình Viễn nhìn rõ tấm lòng mà mình dành cho Du Ân, thì trong mắt anh không còn mấy người anh em này nữa.
Lúc Chung Văn Thành gõ cửa đi vào, thấy trong phòng bao chỉ có Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi, không hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn cười.
Chung Văn Thành nhanh chóng đoán ra Phó Đình Viễn đến đây vì lý do gì, anh ta biết Du Ân ra ngoài dự tiệc, vì mình không tiện tham gia, nên chỉ có thể ngồi đợi ở phòng kế bên, hành động này thật sự hơi đáng thương.
Nhưng anh ấy vẫn điềm nhiên cầm ly rượu đi vào: "chủ tịch Phóng, tổng giám đốc Dịch, biết chủ tịch Phóng đang dùng bữa ở đây, nên tôi qua đây để mời rượu."1
Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi cùng cụng ly với Chung Văn Thành, Dịch Thận Chi nói thẳng: "Không bằng anh dẫn hai chúng tôi đi qua đó để mọi người cùng náo nhiệt đi?"
Chung Văn Thành đau đầu, anh ấy vừa hứa với Du Ân là sẽ không mời Phó Đình Viễn qua đó rồi, nhưng Chung Văn Thành không ngờ phòng kế bên chỉ có hai người Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi, anh ấy còn tưởng Phó Đình Viễn hẹn đối tác làm ăn đến đây để xã giao...
Cuối cùng, anh ấy chỉ có thể nói: "Nếu hai anh không chê thì hãy gia nhập với chúng tôi."
Dịch Thận Chi cầm ly rượu của mình rời đi ngay, để lại Phó Đình Viễn và Chung Văn Thành cùng là hai người đàn ông cao ráo, đẹp trai, xuất chúng, hai người nhìn nhau rồi lần lượt rời đi.
Chung Văn Thành dẫn Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi trở về phòng bao, rồi giới thiệu sơ lược bảo hai người họ cũng đến gia nhập bữa tiệc này, khiến bầu không khí trong phòng bao nhất thời bùng cháy.
Đầu của Du Ân to ra.
Nhưng hoa hồ điệp Dịch Thận Chi còn cố ý cầm ly rượu đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, niềm nở cười nói: "Biên kịch Vi Lương, liệu tôi có được vinh hạnh ngồi cạnh cô không?"
Trước mặt nhiều người như vậy, Du Ân còn có thể nói gì cơ chứ?
Cô chỉ có thể nở nụ cười hào phóng đáp: "Đó là niềm vinh hạnh của tôi."
Du Ân vừa dứt lời, Dịch Thận Chi đã giơ tay lên gọi Phó Đình Viễn: "Lão Phó, cậu tới đây ngồi này."
Dưới lời mời của Dịch Thận Chi, Phó Đình Viễn tự nhiên ngồi cạnh Du Ân, nụ cười giả tạo trên mặt Du Ân sắp không chống đỡ được rồi.
Coi như cô sợ Phó Đình Viễn rồi, sớm biết anh bám mãi không buông thế này, không bằng cô đi về nhà đối mặt với anh.