Du Ân nói rõ sự thật, Diệp Văn nghe xong thì rất tức giận: “Cô ta bắt nạt cháu như vậy là vì cảm thấy cháu không có người chống đỡ, nên không thể làm gì được cô ta, đúng là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.”
Du Ân không ngờ Diệp Văn lại giận dữ như vậy, cô khẽ nói: “Không sao đâu ạ, cháu sẽ cho cô ta hai cơ hội nữa.”
Du Ân không phải là đứa con gái không hiểu chuyện, tất nhiên cô biết rõ Thẩm Dao đang ỷ cô không có người chống đỡ nên bắt nạt cô, kể cả mấy người Phó Thiến Thiến cũng thế.
Nếu cô có gia tộc hiển hách ở phía sau thì mấy người này sẽ không kịp nịnh bợ cô, chứ đâu dám bắt nạt cô như thế.
“Cháu có cho cô ta mười cơ hội nữa cũng vô ích thôi.” Diệp Văn giận dữ nói: “Cháu biết gì chưa? Ba cô ta nhờ vả quan hệ tìm tới chỗ của chú, bảo chú hãy nể tình nhẹ tay, chẳng khác nào bọn họ đang bắt nạt cháu nhưng lại không muốn xin lỗi cháu.”
“Ông ta nhờ vả quan hệ tới tìm chú sao?” Du Ân vô cùng ngạc nhiên.
Diệp Văn hừ lạnh: “Đúng vậy, ông ta nhờ giao thiệp ở thủ đô tới tìm chú.”
Bởi vì Diệp Văn đang ở Thủ đô, nên Thẩm Thanh Sơn dứt khoát nhờ vả quan hệ ở Thủ đô, có thể thấy khả năng kinh tế của Thẩm Thanh Sơn vô cùng hùng hậu.
Bọn họ chỉ quan tâm đến thái độ của Diệp Văn, chỉ cần Diệp Văn đồng ý không bắt Thẩm Dao tiếp tục xin lỗi Du Ân nữa, cũng như không báo cáo Thẩm Dao lên ngành thì bọn họ hoàn toàn không để tâm đến cảm nhận của Du Ân.
Du Ân hơi áy náy lẩm bẩm: “Xin lỗi thầy Diệp, nếu chú khó xử quá thì cháu có thể không truy cứu nữa.”
Du Ân biết mỗi người trong xã hội đều không thể thoát khỏi đạo lý đối nhân xử thế này.
Hơn nữa người càng có địa vị cao thì càng bị đạo lý đối nhân xử thế này ràng buộc.
Du Ân cũng không biết mình bị gì nữa, cô theo bản năng không muốn Diệp Văn phải khó xử, nên chủ động thỏa hiệp từ bỏ, không truy cứu trách nhiệm của Thẩm Dao nữa.
Diệp Văn hơi bất đắc dĩ nói: “Cháu cảm thấy chú sẽ là người cúi đầu trước thế lực ác của bọn họ à?”
“Hơn nữa với địa vị của nhà họ Diệp chú ở Thủ đô thì người bình thường không thể động vào được, cho dù chú không có quyền thế cũng sẽ không thỏa hiệp với bọn họ, Thẩm Dao làm sai là sai, chú chỉ bảo cô ta xin lỗi cháu, chứ không báo cáo lên ngành, đã rất nhân từ với cô ta rồi.”
Có thể nghe ra, Diệp Văn rất khinh bỉ hành vi này của Thẩm Thanh Sơn: “Chính vì người làm ba làm mẹ như Thẩm Thanh Sơn không biết phân biệt đúng sai mà cứ một mực nuông chiều con mình, nên xã hội này mới có nhiều người hống hách đê tiện như Thẩm Dao.”
Nếu nói kỹ thì bản thân Diệp Văn cũng là cậu ấm con nhà giàu trong truyền thuyết, nhà họ Diệp là cây cao bóng cả ở Thủ đô, nhưng nhiều năm qua con người ông ấy cực kỳ khiêm tốn, trong công việc cũng không dựa vào bất kỳ mối quan hệ nào trong gia đình để lộ mặt.
Ông ấy chỉ dựa vào tài hoa của bản thân mình, cho nên bây giờ ông ấy rất khinh bỉ khi Thẩm Thanh Sơn bao che Thẩm Dao như thế.
Du Ân hơi khó hiểu, cô thật sự không ngờ vì không để Thẩm Dao phải xin lỗi cô, mà Thẩm Thanh Sơn lại nhờ vả quan hệ tới Thủ đô để tìm Diệp Văn.
Đầu dây bên kia, Diệp Văn lại nói tiếp: “Là thế này, thật ra chú có cách vẹn cả đôi đường, vừa có thể bảo vệ cháu chu toàn, lại vừa có thể ép Thẩm Dao phải xin lỗi cháu.”
Du Ân vội hỏi: “Cách gì ạ?”
Giọng điệu Diệp Văn bỗng trở nên hơi ngại ngùng: “Cái đó, lần trước sau khi gặp mặt, chú cảm thấy rất có duyên với cháu, chú cũng rất tán thưởng tài hoa của cháu, cũng thích tính cách của cháu, vì thế chú và vợ chú đã bàn bạc với nhau, chú muốn... nhận cháu làm con gái nuôi được không?”
Du Ân vô cùng ngạc nhiên, tưởng mình đã nghe nhầm: “Con gái nuôi ạ?”
“Đúng vậy.” Giọng điệu Diệp Văn rất chân thành: “Chắc cháu cũng biết chú và vợ chú đã kết hôn nhiều năm như vậy, nhưng mãi không có con gái, sau khi vợ chồng chú nhận cháu làm con gái nuôi, chắc chắn sẽ đối xử với cháu như con ruột. Hơn nữa nếu cháu có nhà họ Diệp của chú làm chỗ dựa rồi thì sau này bất kể là ở Giang Thành hay Thủ đô, cũng không có ai dám bắt nạt cháu.”
“Cháu... cháu...” Du Ân vẫn không nói nên lời, thậm chí còn hơi nghẹn ngào muốn khóc.
Cô thật sự không dám tin, tác giả mà cô sùng bái nhất lại muốn nhận cô làm con gái nuôi?
Có thể gặp được Diệp Văn, hơn nữa còn có thể sửa đổi tiểu thuyết của Diệp Văn là Du Ân đã cảm thấy may mắn ba đời rồi, cô chưa bao giờ ngờ rằng mình còn có thể tiến thêm một bước giao du với Diệp Văn.
Nhất là khi cô được nhận làm con nuôi, rồi từ đó trở thành người một nhà với ông ấy.
Diệp Văn cũng biết lời đề nghị này của mình sẽ hù dọa Du Ân, nên ông ấy không miễn cưỡng Du Ân, mà vội vàng nói: “Chú biết chuyện này rất hệ trọng, chắc chắn cháu phải bàn bạc lại với ba mẹ cháu.”
“Thế này đi, chú cũng tôn trọng ý kiến của cháu và gia đình cháu, cháu cứ bàn bạc với ba mẹ cháu trước đi, nếu cháu không muốn thì chú cũng không miễn cưỡng.” Lời nói của Diệp Văn đều suy nghĩ cho Du Ân.
“Nhưng chú nhất định phải nói cho cháu biết một điều, đó là chú nhận cháu làm con gái nuôi hoàn toàn là vì thích đứa trẻ như cháu, chú rất muốn cháu được sống tốt hơn, không còn bị hạng người như Thẩm Dao bắt nạt nữa.”
“Vợ chồng chú không bao giờ vì mình không có con, hy vọng cháu có thể phụng dưỡng vợ chồng chú khi về già mà nhận cháu làm con gái nuôi.”
Du Ân nghẹn ngào gật đầu: “Cháu biết chú không phải là người như vậy, mà chú cũng không cần phải làm thế.”
Dựa vào tài sản và gia thế của Diệp Văn thì đâu cần có người phụng dưỡng cho bọn họ lúc về già, bọn họ có thể bỏ tiền ra thuê bảo mẫu không tốt hơn à?
“Chú muốn nhận cháu làm con gái nuôi là niềm vinh hạnh của cháu.” Du Ân nhất thời không có cách nào để giải thích với Diệp Văn về chuyện của ba mẹ gia đình mình, bởi vì chuyện này không thể nói rõ dăm ba câu trong điện thoại được.
“Nhưng...” Đáy lòng Du Ân đầy sợ hãi: “Cháu sợ cháu với không tới...”
Du Ân là nói thật lòng, cô thật sự rất tự ti.
Cô chỉ là đứa con gái bình thường, hoặc có chút tài hoa về sáng tác, làm sao có thể được nhân vật nổi tiếng như Diệp Văn coi trọng cơ chứ?
Thậm chí ngay cả một gia đình hoàn chỉnh cô cũng chẳng có, cũng không biết ba ruột của mình là ai...
Diệp Văn và nhà họ Diệp hiển hách như thế, nếu cô làm con gái nuôi của Diệp Văn, cô rất sợ bên ngoài sẽ lời ra tiếng vào, bản thân cô thì không thành vấn đề, nhưng lỡ liên lụy đến Diệp Văn và nhà họ Diệp thì sao?
Diệp Văn nở nụ cười chẳng sao cả: “Có gì mà với không tới cơ chứ, thật ra gia đình nào cũng rất bình thường, nên cháu không cần phải cảm thấy áp lực về chuyện này.”
“Chú biết chắc chắn tâm trạng của cháu đang rất phức tạp, thế này đi, cháu cứ suy nghĩ trước đi, rồi ngày mai trả lời chú cũng được.” Cuối cùng Diệp Văn nói như thế.
“Vâng ạ!” Du Ân gật đầu đáp.
Quả thật tâm trạng cô đang rất phức tạp, còn nhấp nhô chập trùng hơn cả xe leo núi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Diệp Văn, Du Ân ngồi ngơ ngác một hồi lâu ở trên sofa vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Thật ra cô không cần phải suy nghĩ, cũng không cần phải bàn bạc với người nhà, lúc nãy khi Diệp Văn vừa nói muốn nhận cô làm con gái nuôi thì cô đã muốn nói cô đồng ý, cô rất sẵn lòng.
Tình cảm giữa người với người rất kỳ lạ, mặc dù cô và Diệp Văn chỉ mới gặp mặt có một lần, nhưng cô lại vô thức cảm thấy Diệp Văn rất thân thiết, cô cũng có thể nhận được Diệp Văn và bà Diệp thật lòng đối xử với cô.
Cô tin rằng, nếu cô làm con gái của bọn họ, chắc chắn sẽ được bọn họ yêu thương hết mực.
476
Ngân Văn
tác giả nay uy tín ghê. bù 2 chương cho hôm qua còn hôm nay vẫn 2 chương.
16/03/2022
20
Ngọc Mỹ Nguyễn
hay quá đi mất
16/03/2022
10