Phó Đình Viễn rũ mắt nhìn cô đang ngồi xổm trên mặt đất. Mặt mày cô dịu dàng đến khó tin. Trong lòng anh không nhịn được mà nghĩ, nếu như lúc trước bọn họ có một đứa con, có thể không cần đi đến bước đường ly hôn này hay không?
Tính cách của cô tốt như vậy, nhất định cô sẽ rất dịu dàng và nhẫn nại với đứa con của bọn họ.
Chỉ tiếc…
Rốt cuộc lúc trước trong lòng anh nghĩ cái quái gì thế, còn nói ra mấy lời như cô không xứng sinh ra đứa con của anh. Hiện tại có lẽ anh muốn cùng cô sinh một đứa bé, cô cũng không bằng lòng nữa rồi.
Suy nghĩ của anh trở lại hiện thực, anh lại nói: "Trong xe của tôi vẫn còn rất nhiều thức ăn cho mèo, cát mèo với mấy thứ đồ khác. Tôi đi xuống mang nó lên."
Để chú mèo Tiểu Tiểu thích nghi tốt hơn với môi trường mới, Phó Đình Viễn đã mang chậu mèo và cả ổ mèo đến cùng. Có mùi hương quen thuộc này xung quanh, chắc chắn nó sẽ thích nghi nhanh hơn.
“Được.” Du Ân nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn.”
Phó Đình Viễn do dự một chút, sau đó vẫn đi xuống nhà lấy đồ trước.
Anh đã bận gần như cả ngày chưa ăn, muốn xin ké một bữa ăn trưa, nhưng không biết liệu cô có thể cho anh như nguyện được không.
Không cần quá phong phú, một tô mì tự nấu thôi cũng được.
Phó Đình Viễn lên xuống trước sau hai bận mới chuyển hết tất cả những thứ anh mang theo từ cửa hàng thú cưng.
Sở dĩ anh chuẩn bị nhiều thứ như vậy chủ yếu là vì lo lắng Du Ân nhận được chú mèo con làm quà tặng này quá đột ngột, trong nhà lại không có đồ dùng cho mèo sẽ khiến cô luống cuống tay chân nên anh mới đặt mua một bộ đầy đủ.
Tất cả các vật dụng, bao gồm cả thuốc mà mèo sẽ sử dụng, đều có sẵn đầy đủ. Du Ân hoàn toàn không cần phải một mình ra ngoài mua thêm bất cứ thứ gì.
Sau khi Phó Đình Viễn mang hết đồ đạc lên, Du Ân bắt đầu bận rộn thu dọn, sắp xếp ổn thỏa cho mấy thứ như chậu mèo, ổ mèo, để nó từ từ làm quen với những nơi này. Muội Muội đã quen với nơi này nên thỉnh thoảng còn đến dính lấy cô một chốc.
Tóm lại, Du Ân bận rộn đến mức chân không chạm đất, trong mắt chỉ có hai con mèo, một lớn một nhỏ, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Phó Đình Viễn.
Sau khi Phó Đình Viễn ở một bên lẳng lặng chờ đợi một lúc lâu, bụng đói đến mức chịu không nổi nữa, bấy giờ mới mở miệng tìm phúc lợi cho bản thân: "Tôi còn chưa ăn cơm."
Du Ân đang ngồi xổm trên mặt đất mà cố gắng bồi dưỡng tình cảm với hai bé mèo, nghe vậy thì ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn về phía anh: "Anh không ở nhà ăn cơm với ba anh sao?"
Không phải anh và Phó Giang cùng nhau trở về sao? Du Ân nghĩ dù có chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ phải ăn một bữa trưa với Phó Giang và Đổng Văn Huệ chứ.
Phó Đình Viễn tức giận nói: "Không có, đưa ông ta về nhà xong là tôi đi rồi."
Sợ Du Ân cảm thấy mình quá là vô tình vô nghĩa, Phó Đình Viễn nghĩ một chút rồi tự giải thích một câu: "Tôi không có tình cảm gì với ông ta, ngồi cùng với nhau còn tệ hơn cả người xa lạ."
Hơn nữa, mục đích Phó Giang quay lại là vì chuyện của Phó Thiến Thiến nên anh lại càng không muốn ngồi ăn cơm với Phó Giang.
Sau khi đưa Phó Giang về, hành vi trực tiếp bỏ chạy lấy người của anh khiến khuôn mặt của Phó Giang sa sầm ngay tại chỗ. Song anh không quan tâm, vẫn nghênh ngang rời đi.
Phó Giang chưa từng làm hết trách nhiệm của một người cha, bây giờ không có lý do gì để yêu cầu anh thực hiện nghĩa vụ một người con trai phải phục tùng mệnh lệnh của cha cả.
Tại sao anh lại có tình cảm sâu đậm với ông cụ?
Tại sao lúc trước anh lại thỏa hiệp cưới Du Ân vì sức khỏe của ông cụ?
Bởi vì từ nhỏ anh được một tay ông cụ nuôi nấng bồi dưỡng. Mọi nguyên tắc sống, mọi phương pháp kinh doanh, mọi nguyên tắc xử sự đều do ông cụ chỉ dạy. Có thể nói, anh có thể trở thành Phó Đình Viễn của ngày hôm nay là có một nửa công lao của ông cụ.
Nhưng từ trước đến giờ, Phó Giang luôn chỉ quan tâm đến thói chơi bời trăng hoa và sung sướng của chính mình. Cho dù đối với anh hay Phó Thiến Thiến, Phó Giang không chỉ là không làm tròn bổn phận.
Du Ân biết tình cảm của Phó Đình Viễn và Phó Giang chẳng ra làm sao, nhưng cô cũng không nói gì thêm, dù sao thì bây giờ đó là việc của nhà họ Phó, không liên quan gì đến cô. .
Cô tốt bụng đề nghị: "Tôi đặt cơm bên ngoài giao tận nhà, đã ăn xong rồi. Ở nhà cũng không có gì ăn, hay là anh đi ra ngoài ăn chút gì đó được không?"
Phó Đình Viễn rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của cô, sau khi liếc nhìn cô một cái, anh bước vào nhà bếp của cô.
Tìm thấy một gói mì từ trong tủ lạnh, anh cầm ra và hỏi cô: "Không phải ở đây có mì sao?"
Du Ân có chút bất đắc dĩ: "Anh ăn một tô mì thôi là có thể no rồi sao?"
Phó Đình Viễn nhẹ nhàng trả lời: "Ừ."
Anh đã nói đến nước này rồi, Du Ân không nói được gì nữa nên đứng dậy rửa tay, vào bếp nấu mì.
Dù sao anh vừa tặng cho cô một con mèo con rất hợp với ý cô, thế nên nấu cho anh một tô mì thì cô vẫn rất sẵn lòng. Nhưng để biểu đạt lời cảm ơn của cô, Du Ân nghĩ đến trong tủ lạnh vẫn còn thịt bò nấu với nước tương mà cô đã chuẩn bị trước đó, bèn lấy ra cắt mấy miếng, sau đó bưng ra ngoài.
Phó Đình Viễn đã muốn ăn một chén mì bình thường do Du Ân nấu từ rất lâu, cuối cùng hôm nay anh cũng đã ăn được.
Thật ra, lúc trước khi ở bên Du Ân, anh có thể ăn bữa cơm giản dị như thế này bất cứ lúc nào. Nhưng sau khi hai người ly hôn, anh mới nhận ra được bình yên ngày qua ngày là điều quý giá biết bao.
Liếc nhìn miếng thịt bò trước mặt, Phó Đình Viễn nhẹ giọng hỏi: "Không phải em không ăn thịt bò sao? Tại sao ở nhà em vẫn có thịt bò nấu nước tương?"
Thực ra, sở dĩ anh hỏi câu này là do trong lòng anh có chút mong đợi, mong cô sẽ nói mấy câu dễ nghe, chẳng hạn như đây là món anh thích nên chuẩn bị cho anh.
“Tuy rằng tôi không ăn, nhưng cũng có người thích ăn.” Ví dụ như Tô Ngưng.
Là một ngôi sao nữ, lại còn là ngôi sao nữ được nhiều người yêu thích, Du Ân không biết tại sao Tô Ngưng cứ không thịt không vui, không sợ tăng cân ư?
Cho rằng Tô Ngưng thích món ăn này nên trong tủ lạnh của Du Ân luôn cất trữ những món ăn mà Tô Ngưng thích ăn.
Du Ân vừa nói dứt lời, Phó Đình Viễn đột nhiên cảm thấy mì trong bát và thịt bò trong đĩa không còn thơm nữa, bởi vì phản ứng đầu tiên của anh là Du Ân đã chuẩn bị món này cho Chung Văn Thành.
Nhìn thấy sắc mặt anh đột nhiên trở nên khó coi, Du Ân cảm thấy không thể hiểu nổi. Cô lại nói gì không đúng rồi sao?
Thấy anh mất một hồi lâu cũng không động đũa, cô đứng dậy nói: "Nếu anh không ăn thì tôi dọn đây."
Phó Đình Viễn thấy cô thật sự muốn dọn dẹp, bấy giờ mới vội vàng gắp mì ăn.
Nhưng sau khi ăn được vài miếng, anh lại nói với giọng buồn buồn: "Tôi nghĩ thịt bò này của em là chuẩn bị cho Chung Văn Thành."
Du Ân không nói nên lời.
Hóa ra bởi thế nên anh mới tức giận.
Phó Đình Viễn lại hỏi: "Em có thường xuyên nấu ăn cho Chung Văn Thành không?"
Vừa nghĩ đến việc Chung Văn Thành cũng có thể được hưởng những đãi ngộ mà anh từng được hưởng khiến Phó Đình Viễn cảm thấy vô cùng tồi tệ.
Khi mới biết Du Ân ở bên cạnh Chung Văn Thành, anh vẫn cảm thấy khá bình tĩnh, nhưng gần đây anh càng ngày càng kém bình tĩnh. Loại dục vọng muốn độc chiếm Du Ân càng ngày càng mãnh liệt.
"Không có." Du Ân trả lời anh. Phó Đình Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay giây tiếp theo lại nghe thấy cô nói: "Đều là anh ấy nấu cho tôi ăn."
Phó Đình Viễn: "..."
Sớm biết rằng mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy, anh sẽ không hỏi câu hỏi này rồi.
Chung Văn Thành nấu cho Du Ân ăn, điều này khiến anh càng sụp đổ hơn cả việc Du Ân nấu ăn cho Chung Văn Thành, bởi vì nó khiến anh có vẻ như không bằng Chung Văn Thành.