Phó Đình Viễn cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Bị mẹ tôi lấy ấm trà đập.”
Hứa Hàng thở dài: “Để tôi băng bó lại cho cậu.”
Băng gạc được quản gia ở chỗ ông nội băng lại trước đó, bởi vì vừa nãy đánh nhau với Chung Văn Thành mà sắp bị rớt ra.
Phó Đình Viễn chạm vào miếng gạc trên trán và kéo nó ra.
Hứa Hàng kịp thời mang cồn iốt và băng gạc đã khử trùng đến, lau rửa và băng bó lại cho anh.
“Mấy ngày này không được đụng vào nước, tốt nhất không nên động vào thuốc lá và rượu để tránh bị nhiễm trùng.” Hứa Hàng căn dặn.
Phó Đình Viễn ậm ừ, rồi nói: “Giúp tôi tìm một bác sĩ tâm lý giỏi.”
Hứa Hàng biết anh tìm bác sĩ tâm lý là vì Du Ân nên lập tức nói: “Tôi đã liên lạc xong rồi, chờ Du Ân hạ sốt là có thể tìm cô ta để hàn huyên.”
Phó Đình Viễn nhướng mày: “Nam hay nữ?”
Nếu là đàn ông thì nhất định phải từ chối.
Bây giờ anh không thể để bất kỳ người đàn ông tốt nào xuất hiện bên cạnh Du Ân nữa, một Chung Văn Thành đã đủ để khiến anh tức giận ngùn ngụt rồi.
“Là nữ.” Hứa Hàng hơi nghiến răng nói: “Nữ bác sĩ nổi tiếng nhất khoa tâm lý của bệnh viện chúng tôi.”
Phó Đình Viễn chưa kịp nói gì, Dịch Thận Chi ở bên đã tỏ vẻ đầy hào hứng: “Là nữ à? Còn là bác sĩ tâm lý nữa? Bao nhiêu tuổi? Có đẹp không?”
Hứa Hàng: “…”
“Ba mươi tuổi, bác sĩ khoa Y khoa Đại học Harvard, đẹp.” Hứa Hàng nhận xét khách quan về nữ bác sĩ tâm lý, nhưng lại nói thêm một câu: “Nhưng nhân phẩm có vấn đề, tôi đề nghị cậu đừng đụng vào.”
Dịch Thận Chi tò mò: “Nhân phẩm có vấn đề là sao?”
Hứa Hàng liếc anh ta rồi hừ giọng: “Lấy tình cảm làm trò đùa.”
Vẻ mặt của Dịch Thận Chi vô cùng hưng phấn: “Chết tiệt, vậy là quá xứng đôi với tôi rồi, mau giới thiệu cho chúng tôi làm quen đi.”
Hứa Hàng: “…”
Thấy anh ta không nói, Dịch Thận Chi đưa tay sờ sờ cằm rồi trầm ngâm hỏi: “Làm sao cậu biết người ta lấy tình cảm ra làm trò đùa? Không phải cậu đã từng bị người ta đá rồi đó chứ?”
Hứa Hàng nghiến răng: “Không có.”
Dịch Thận Chi lại hỏi: “Hay là đã bị lừa tình rồi?”
Hứa Hàng: “…”
Dịch Thận Chi có cần phải sắc nhọn như thế không, vừa nói đã như đâm vào tận đáy lòng của anh ta.
Dịch Thận Chi cười lớn: “Không phải chứ, bác sĩ Hứa?”
Hứa Hàng tức giận muốn điên lên, sao lúc này Dịch Thận Chi còn tỏ vẻ hả hê khi người khác gặp hoạ được chứ.
Dịch Thận Chi phớt lờ cảm xúc của anh ta, mà vẫn đứng đó suy đoán: “Để tôi nghĩ xem, hình như cậu đã tốt nghiệp trường Y khoa Harvard đúng không? Chẳng lẽ cả hai đã quen nhau ở nước ngoài?”
Hứa Hàng hít sâu một hơi, sau đó buồn bã nói: “Đúng vậy, không chỉ quen biết mà còn ngủ với nhau mấy lần nữa.”
“Tôi tưởng chúng tôi như thế là đã xác minh quan hệ rõ ràng rồi, trước khi tốt nghiệp về nước tôi định sẽ đưa cô ta về cùng, ai dè cô ta lại biến mất.” Hứa Hàng càng nói càng tức giận: “Biến mất đúng hai năm, hoàn toàn không có tin tức gì.”
“Mấy ngày trước bệnh viện chúng tôi có tuyển bác sĩ mới, thế là tôi nhìn thấy cô ta.”
“Tôi hỏi cô ta đã làm gì trong hai năm qua, thế mà cô ta chỉ nói đã đi du lịch vòng quanh thế giới.”
“Con mẹ nó, đây là loại nhân phẩm gì, nói biến mất là biến mất, ngay cả một câu cũng không có.” Hứa Hàng tức giận bèn chửi thề.
Dịch Thận Chi nghe xong liền vỗ tay, sau đó đánh giá: “Tuyệt!” .
Hứa Hàng bị Dịch Thận Chi chọc tức muốn ra tay đánh anh ta, Dịch Thận Chi vội nói: “Xin lỗi cho tôi nói thẳng, người ta chỉ muốn tình một đêm thôi, là do cậu tưởng thật lòng.”
Hứa Hàng sững sờ, vẻ mặt lúc này như kiểu một lời khó nói hết.
Bởi vì, anh ta cảm thấy những gì Dịch Thận Chi nói rất có lý.
Nhắc mới nhớ, bọn họ chưa bao giờ hẹn hò nghiêm túc chứ đừng nói là sống chung. Khi họ gặp nhau là trong khoảng thời gian trước khi tốt nghiệp, vì là sinh viên y khoa nên việc bảo vệ luận văn tốt nghiệp vô cùng khó khăn, họ dành phần lớn thời gian để chuẩn bị cho bài luận.
Những lần ngủ với nhau kia đều là trong những bữa tiệc do bạn bè tổ chức, nói mới nhớ, lúc ở nước ngoài anh ta vẫn không biết cô ta sống ở đâu.
Dịch Thận Chi nghiêm túc giúp Hứa Hàng: “Đầu tiên, hai người đã nói rõ với nhau muốn hẹn hò làm bạn trai bạn gái của nhau chưa?”
Hứa Hàng ngơ ngác lắc đầu.
Hoàn toàn không có.
Anh ta chỉ nghĩ rằng mình đã ngủ với con gái nhà người ta, đương nhiên đó là quan hệ giữa bạn trai và bạn gái.
Hơn nữa anh ta nghĩ chắc chắn cô ta cũng có cảm giác với mình, nếu không cô ta đã không ngủ với anh ta tới mấy lần.
Nếu hai bên đều bằng lòng thì cần gì phải nói rõ chứ?
Dịch Thận Chi thở dài, có phải chăng cậu ấm này học nhiều quá nên mới ngây thơ như vậy chăng?
Anh ta cho rằng cứ ngủ một lần hoặc vài lần là đã trở thành bạn trai bạn gái sao?
Dịch Thận Chi lại nói: “Tôi lại hỏi cậu, bình thường hai người có liên hệ thường xuyên không? Có ân cần hỏi han không?”
Hứa Hàng lại lắc đầu.
“Cậu có biết cô ta sống ở đâu không? Hay cô ta có biết nơi cậu sống không?”
Hứa Hàng lắc đầu.
Mấy lần đó họ đều ngủ ở khách sạn…
Dịch Thận Chi xòe hai tay ra: “Chúc mừng cậu, người anh em, cậu coi người ta là bạn gái nhưng người ta chỉ coi cậu là tình một đêm thôi.”
“Vì vậy, người ta đã biến mất trong hai năm qua không liên quan gì đến cậu hết, cũng có thể hiểu được, bởi vì người ta căn bản không coi cậu là gì cả.”
Hứa Hàng khoanh tay trước ngực, hít một hơi thật sâu, cứ hít hết lần này tới lần khác.
Hai năm nay, nút thắt mà anh ta vẫn canh cánh trong lòng, thế mà hôm nay đã được Dịch Thận Chi dễ dàng cởi bỏ.
Có điều, kết quả này thật quá mất mặt.
Hứa Hàng buồn bã đến mức hận không thể chui xuống đất.
...
Trong phòng, sau khi Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi rời đi, Du Ân vội vàng hỏi Chung Văn Thành: “Sao anh lại đánh nhau với anh ta vậy? Có phải anh ta đánh anh trước không?”
Chung Văn Thành hạ giọng cười: “Là anh đánh anh ta trước.”
Du Ân sốc đến mức không nói nên lời, trong ấn tượng của cô, Chung Văn Thành là một người dịu dàng, điềm đạm, không thể ra tay đánh người trước được.
“Đây là những gì anh ta nợ em, cũng là những gì nhà họ Phó nợ em.” Chung Văn Thành không khỏi tức giận khi nhớ lại mấy lần trước cô đã bị Thẩm Dao và Phó Thiến Thiến bắt nạt.
Du Ân vừa cảm động vừa áy náy, nhất là khi nhìn thấy vết thương trên mặt Chung Văn Thành, cô đỏ hoe mắt nói: “Em xin lỗi, lẽ ra em không nên trở thành gánh nặng của anh…”
Bọn họ đã thoả thuận chỉ là mối quan hệ bạn bè mà thôi, cô không muốn làm liên lụy đến Chung Văn Thành.
Chung Văn Thành giả vờ tức giận: “Em đã giúp anh nhiều như vậy, làm sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?”
“Em yên tâm, anh đã thông báo cho luật sư pháp lý của công ty, bảo anh ta toàn quyền phụ trách chuyện lần này của em. Nhất định phải khiến cho Phó Thiến Thiến trả giá đắt.” Luật sư pháp lý do Chung Đỉnh thuê cũng chẳng hiền lành gì, mặc dù không nổi tiếng lẫy lừng như Giang Kính Hàn nhưng cũng là nhân tài kiệt xuất trong ngành.
“Ừ.” Du Ân nhẹ nhàng đáp lại.
Vì vẫn còn đang bị sốt cao nên sau khi nói chuyện được một lúc thì Du Ân đã chìm vào giấc ngủ say.
Chung Văn Thành giúp cô đắp chăn rồi đứng dậy đi ra ngoài, không phải Phó Đình Viễn đã nói rằng anh có việc cần tìm anh ấy sao?
Anh ấy muốn xem, Phó Đình Viễn tìm mình có chuyện gì.