Mục lục
SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Chung Văn Thành gõ cửa bước vào phòng làm việc của Hứa Hàng, Hứa Hàng đang ôm đầu bực bội.



Tất nhiên, khi Chung Văn Thành bước vào, Hứa Hàng đã chỉnh lý xong cảm xúc của chính mình, tươi cười chào Chung Văn Thành: "Xin chào, anh Chung."



Chung Văn Thành thản nhiên chào anh ta, sau đó hỏi Phó Đình Viễn đang ở một bên: "Tìm tôi có chuyện gì?"



Hứa Hàng và Dịch Thận Chi chủ động lui ra ngoài, đỡ để bị lửa chiến lan đến.



Phó Đình Viễn nhướng mắt nhìn Chung Văn Thành, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đã nói chuyện với Diệp Văn về chuyện bản quyền cuốn sách mới. Ý của ông ấy là đến lúc đó biên kịch cải biên kịch bản cần phải khiến ông ấy vừa lòng."



Chỉ vài giây, Chung Văn Thành đã hiểu ý anh: "Ý anh là anh muốn sử dụng Du Ân?"



Phó Đình Viễn gật đầu: "Ừm, nhưng theo quan hệ hiện tại của tôi với cô ấy, tôi nói với cô ấy chuyện này thì chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý, vì vậy tôi hy vọng anh sẽ thuyết phục cô ấy."



"Nếu cô ấy thông qua bản thảo, sau khi tôi mua được bản quyền thì chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác. Quyền chế tác của bộ phim truyền hình này sẽ được giao cho Chung Đỉnh."



Phó Đình Viễn nói như vậy tương đương với việc vô cùng khẳng định thực lực của Du Ân.



Chung Văn Thành tự nhiên cũng giống như Phó Đình Viễn, cũng tin rằng Du Ân có thể thông qua bản thảo. Anh ấy cũng hy vọng rằng Du Ân có thể đảm nhận bộ phim này.



Thứ nhất vì Diệp Văn là thần tượng của Du Ân nên chắc hẳn Du Ân rất vui khi có thể chuyển thể các tác phẩm của Diệp Văn.



Thứ hai, có thể chuyển thể các tác phẩm của Diệp Văn sẽ cải thiện đáng kể mức độ nổi tiếng của Du Ân.



Vì vậy, Chung Văn Thành đồng ý không chút do dự: "Được."



Mặc dù anh ấy cũng có thể đến gặp Diệp Văn đàm phán thay mặt cho Chung Đỉnh, nhưng vốn liếng của Phó Đình Viễn rành rành ở đó. Với sự hỗ trợ vốn mạnh mẽ của Phó thị, bộ phim truyền hình này sẽ được thực hiện một cách tinh mỹ hơn.



Một giây trước hai người còn đánh đến trời đất mù mịt, nhưng không ngờ một giây tiếp theo đã đạt thành hợp tác.



Mà nếu đã đạt thành hợp tác rồi, Chung Văn Thành không ở lại thêm một giây nào nữa mà đứng lên: "Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi trước."



Phó Đình Viễn mím môi nói: "Tôi giúp Du Ân tìm một bác sĩ tâm lý. Anh khuyên cô ấy đi khám một lần đi."



Chung Văn Thành nghe vậy thì dừng lại, mặt mày trong veo nhìn Phó Đình Viễn một lúc lâu rồi bật cười: "Sếp Phó, xin hỏi ý anh là gì? Hiện tại tôi là bạn trai của Du Ân, anh lại bảo tôi xum xoe cô ấy thay cho anh à?"



Phó Đình Viễn dùng đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau, nói: "Anh có thể nói là anh tìm."



Phó Đình Viễn anh từng ăn nói khép nép như vậy từ bao giờ?



Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.



Chung Văn Thành không cảm kích chút nào: "Cái đó không cần thiết, tôi sẽ tự tìm, vả lại nhất định sẽ tìm được người tốt nhất cho cô ấy."



"Hơn nữa, sếp Phó à, anh và Du Ân đã là thì quá khứ, còn tôi và cô ấy ở thì hiện tại tiếp diễn. Xin anh nắm chừng mực cho tốt."



Sau khi Chung Văn Thành để lại một câu như vậy, anh ấy bèn quay người bỏ đi, nhưng lời nói của anh ấy lọt vào tai Phó Đình Viễn thật sự rất chói tai.



Cái gì là thì quá khứ, cái gì là thì hiện tại tiếp diễn. Anh cũng đã từng ở thì hiện tại tiếp diễn, nói không chừng có một ngày Chung Văn Thành cũng sẽ trở thành thì quá khứ!



Phó Đình Viễn dặn dò mọi chuyện xong xuôi thì cũng không có lý do gì để ở lại bệnh viện nữa. Nhất định Du Ân không muốn gặp anh, vì vậy anh chỉ có thể rời đi cùng Dịch Thận Chi.



Phó Đình Viễn ban đầu muốn ở lại với Diệp Văn một ngày, để Du Ân gặp mặt Diệp Văn nhằm bù đắp cho sự tiếc nuối của Du Ân, nhưng Chu Nam đã liên lạc với Diệp Văn qua điện thoại, nói sau buổi tọa đàm, Diệp Văn đã trực tiếp bay về thủ đô rồi.



Vì sức khỏe của vợ ông ấy, Diệp Văn rất hiếm khi ra ngoài mà ở lại, về cơ bản, chỉ cần công việc vừa kết thúc sẽ lập tức chạy về nhà làm bạn với vợ của mình.



Cơn sốt của Du Ân cho đến sáng hôm sau mới thuyên giảm. Cô nằm cựa quậy cả đêm, Chung Văn Thành cũng cực nhọc cả ngày cả đêm như vậy mà chăm sóc cô, đến nỗi trên mặt cũng sưng tím.



Du Ân nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy thì rất đau lòng: "Bây giờ em đã tốt hơn nhiều rồi, anh nhanh chóng về nghỉ ngơi một chút đi."



Vốn dĩ mấy ngày nay Chung Văn Thành chăm sóc mẹ anh ấy cũng đã đủ mệt mỏi rồi, lúc này cô còn gặp chuyện không may, không phải là thêm phiền sao?



“Anh chịu được.” Chung Văn Thành nhẹ giọng nở nụ cười: “Chờ Tô Ngưng đến đây rồi anh sẽ đi.”



Trong những ngày khi Du Ân đến quê nhà của Chung Văn Thành, Tô Ngưng cũng đi nơi khác quay quảng cáo.



Sau khi nghe tin Du Ân gặp chuyện không may, cô ấy đã vội vã theo máy bay trở về ngay sau khi quay chụp xong, dự kiến sẽ đến nơi vào buổi sáng.



Chung Văn Thành nhất quyết không rời đi, Du Ân cũng không còn cách nào khác với anh ấy.



Sau khi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Chung Văn Thành lấy một chiếc khẩu trang trong túi ra đeo vào, sau đó hỏi cô: "Bữa sáng em muốn ăn gì? Anh đi mua."



Du Ân chưa kịp nói gì, Hứa Hàng đã gõ cửa bước vào.



“Mời các người ăn sáng.” Hứa Hàng cầm trong tay hộp thức ăn từ một nhà hàng mà Du Ân quen thuộc. Mấy ngày cô bị trẹo chân, ngày nào Phó Đình Viễn cũng mang đồ ăn ở nhà hàng này cho cô.



Nghĩ đến chuyện mình bị trẹo chân, Du Ân cảm thấy gần đây mình có vẻ không được thuận lợi, ngoài bị thương thì vẫn là bị thương. Có lẽ cô nên đi chùa lễ bái, xua đuổi vận xui.



Du Ân lo lắng Chung Văn Thành thức cả đêm thì trạng thái chắc chắn không tốt cho lắm, ngộ nhỡ đi ra ngoài mà bị người hâm mộ nhận ra thì sẽ không tốt lắm, ảnh hưởng ít nhiều đến hình ảnh của anh ấy.



Vì vậy, sau khi cảm ơn Hứa Hàng, cô nói với Chung Văn Thành: "Chúng ta ăn đồ ăn bác sĩ Hứa mang đến đi."



Chung Văn Thành liếc mắt nhìn Hứa Hàng một cái, chấp nhận đề nghị của Du Ân.



Hứa Hàng cũng ở lại ăn cơm cùng với bọn họ. Thấy Chung Văn Thành chăm sóc Du Ân rất tốt, Hứa Hàng tự nghĩ xem Phó Đình Viễn sẽ như thế nào khi làm chuyện như vậy, đột nhiên cảm thấy cay mắt.



Hứa Hàng cảm thấy, Phó Đình Viễn chắc chắn sẽ không thể ân cần và dịu dàng như vậy.



Có lẽ là bởi vì khi xưa Phó Đình Viễn và Du Ân ở bên nhau, Du Ân luôn cho đi rất nhiều, khiến Hứa Hàng không thể tưởng tượng được hình ảnh Phó Đình Viễn chăm sóc Du Ân.



Chưa ăn sáng xong, lại có người gõ cửa tiến vào.



Hứa Hàng vừa quay đầu lại, nhìn thấy nữ bác sĩ mặc áo khoác trắng lạnh lùng bước vào, nhất thời bị bánh bao trong miệng làm cho nghẹn, khiến anh ta ho khan một trận, rất xấu hổ chật vật.



Chung Văn Thành kịp thời đưa cho anh ta một chai nước, Hứa Hàng uống vài ngụm mới hòa hoãn lại.



Anh ta nhìn về phía nữ bác sĩ rồi lẩm bẩm: "Không phải hẹn với cô hai giờ chiều sao?"



Nữ bác sĩ cười: "Anh Chung đã hẹn lại tôi, là vào lúc này."



Chung Văn Thành ở bên cạnh kịp thời giải thích: "Là bạn trai, tôi đương nhiên cũng mời được bác sĩ tâm lý giỏi nhất."



Hàm ý là sự niềm nở của Phó Đình Viễn là không cần thiết.



Hứa Hàng há miệng thở dốc, nhưng không nói được lời nào, đành phải ngượng ngùng đứng dậy chạy lấy người.



Trước khi đi, anh ta còn thuận tiện trừng mắt liếc nhìn nữ bác sĩ kia một cách tức giận.



Nữ bác sĩ hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lườm căm tức của anh ta, nở nụ cười tự đắc.



Sau khi Hứa Hàng rời đi, nữ bác sĩ tự giới thiệu: "Anh Chung, cô Du, xin chào các người, tôi là Tống Nghênh."



Sau khi Chung Văn Thành và Du Ân chào Tống Nghênh, Chung Văn Thành giải thích với Du Ân đang bối rối: "Bác sĩ nói em cần tư vấn tâm lý. Bác sĩ Tống là bác sĩ tâm lý giỏi nhất ở bệnh viện Giang Thành."



Du Ân biết rằng cô thực sự cần được tư vấn tâm lý.



Sau khi về nhà ngày hôm qua, cô đã bắt đầu gặp ác mộng, cả người cũng mê man mơ màng.



Vừa nghĩ đến việc Phó Thiến Thiến kéo cúc áo của cô đã khiến cả người cô rùng mình.



Vừa nghĩ đến tên tóc vàng kia suýt chút nữa chạm vào cơ thể cô đã khiến cô ghê tởm không thôi.



Dù cuối cùng cảnh sát đến kịp thời, cô không bị xâm hại nhưng những trải nghiệm đó khiến cô vừa nghĩ đến đã sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK