Nhưng thực chất anh không làm bất cứ gì cả, có điều, lời anh nói ra lại có phần ranh mãnh xảo quyệt.
Phó Đình Viễn siết chặt eo cô, mở miệng nói: "Quan hệ thể xác giữa nam và nữ đâu nhất thiết phải tồn tại trên giường?"
Du Ân hơi khó hiểu hỏi lại: "Anh nói vậy là ý gì?"
Phó Đình Viễn ghé sát vào cô, nhiệt độ nơi đáy mắt nóng như thiêu như đốt, nhỏ giọng nói: "Phòng bếp cũng có thể mà không phải sao? Phòng tắm, phòng khách, sô pha, chỉ cần muốn, nơi nào cũng có thể hết. Cho nên có rời khỏi giường thì chúng ta vẫn thân mật được."
Du Ân bị câu nói này của anh chọc cho đỏ mặt, chưa kể, hơi thở của anh cứ phả vào bên tai cô, khiến cơ thể cô nóng ran lên được.
Cô nào có thể ngờ được tốc độ quay xe của Phó Đình Viễn lại đạt đến trình độ này, chưa kể, cô còn không có cách nào phản bác.
Cái gì mà bọn họ vẫn có thể thân mật ngay cả khi rời khỏi giường chứ, có mà anh đang cãi chày cãi cối không nói lý lẽ ấy. Cô thừa nhận cô đề nghị anh bắt đầu mối quan hệ thể xác, nhưng rõ ràng anh lại đang muốn bắt đầu mối quan hệ yêu đương bình thường với cô.
Đúng là đồ cáo già!
Du Ân cảm thấy bản thân đang bị người ta sắp đặt, cô còn tưởng mình đưa ra đề nghị như vậy sẽ khiến lòng tự tôn của anh tổn thương sâu sắc, rồi anh sẽ rời xa cô, nhưng kết quả lại là cô tự đào hố chôn mình.
Cũng may lúc này tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, chắc đồ ăn mà Phó Đình Viễn gọi đã tới rồi.
Du Ân đẩy anh ra rồi nói: "Tôi đi mở cửa."
Cô không muốn lúc mở cửa người ngoài lại nhìn thấy Phó Đình Viễn xuất hiện trong nhà cô, nhất là lúc này trên người anh vẫn đang mặc quần áo ở nhà.
Đương nhiên, Phó Đình Viễn biết lúc này không thể bức éo Du Ân quá, cho nên anh đã đứng dậy tránh ra một bên.
Du Ân cầm đồ ăn tiến vào, trong phòng có tiếng tin nhắn từ Wechat kêu tích tích không ngừng, Du Ân liếc mắt nhìn Phó Đình Viễn đã khôi phục lại biểu cảm bình thường đang cầm điện thoại, cô cảm thấy vô cùng phiền lòng.
Trên khuôn mặt khôi ngô anh tuấn của người đàn ông chỉ toàn là ý cười, khóe môi không tự chủ được khẽ cong lên, dường như trong lòng đang tràn ngập chuyện vui.
Dịch Thận Chi là người mở lời đầu tiên trong nhóm, anh ta tag thẳng tên Phó Đình Viễn: "Tôi nghe nói, cậu kêu người đem đồ ăn tới nhà Du Ân hả? Tình huống giữa hai người là thế nào vậy?"
Phó Đình Viễn kiềm chế nụ cười nơi khóe môi, dửng dưng đáp: "Ở bên nhau."
Ngước mắt lên thấy Du Ân đang cầm đồ ăn tiến vào, anh lập tức đặt điện thoại xuống, bước tới nhận lấy đồ ăn rồi đặt trên bàn. Du Ân vốn muốn nói anh đừng cười xán lạn đến mức đó, nhưng sau khi thấy anh chạy tới ân cần dọn đồ ăn ra, cô lại im lặng không muốn nói gì nữa.
Phó Đình Viễn nhắn một câu đó xong, bốn người trong nhóm như bùng nổ.
Dịch Thận Chi tỏ vẻ kinh hãi: "Không thể nào? Nhanh như vậy sao?"
Giang Kính Hàn lặn dưới nước cả vạn năm cũng ngoi lên tắm tắc: "Cậu Phó, cậu khiến tôi phải lau mắt nhìn đấy."
Hứa Hàng cũng vô cùng kinh ngạc: "Chuyện này quả thực là bất ngờ."
Dịch Thận Chi còn nói tthêm: "Chẳng phải mấy hôm trước còn trình diễn khổ nhục kế, đau khổ đứng giữa trời mưa trước cửa nhà họ Diệp xin được gặp mặt người ta sao?"
Chẳng trách sao bọn họ lại kinh ngạc thế, thật sự thì trước đó Du Ân đã hoàn toàn cự tuyệt Phó Đình Viễn rồi.
Giữa lúc ba người kia đang kinh ngạc không thôi thì Phó Đình Viễn ném lại một câu: "Cơ thể ở bên nhau."
Ba người đồng loạt: "..."
Sau khi Phó Đình Viễn thấy ba người bọn họ cạn lời, anh mới hài lòng tắt điện thoại rồi ngồi xuống cùng ăn cơm trưa với Du Ân.
Làm tâm trạng của mấy anh em tốt lên xuống như tàu lượn siêu tốc cũng chính là thú vui của anh, anh em tốt chính là để trêu chọc, để đem ra làm trò cười cho nhau.
Đồ ăn ở nhà ăn của Dịch Thận Chi quả thực rất ngon, nhưng lượng cơm Du Ân ăn cũng không lớn, cho nên rất nhanh sau đó cô đã ăn xong.
Cô vừa định buông chiếc đũa xuống thì, cái bát trước mặt đột nhiên bị Phó Đình Viễn gắp một đũa thức ăn vào, Du Ân kháng cự: "Tôi ăn no rồi——”
Khóe môi Phó Đình Viễn cong lên thành nụ cười có phần hơi mờ ám: "Ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới có sức được."
Khuôn mặt Du Ân lập tức đỏ bừng lên, cô nói: "Phó Đình Viễn, anh cút xéo cho tôi!"
Tại sao trước đây cô không phát hiện ra anh là loại người không biết xấu hổ đến mức này chứ, mở miệng ra là toàn thốt lên mấy lời kiểu này.
Có điều, sau đó thử nghĩ lại thì trước đây khi cô và Phó Đình Viễn ở chung, không khí giữa hai người chưa từng có mùi ám muội hay tình tứ quyến rũ kiểu này. Hầu như lúc ngồi trên bàn cơm hai người đều không nói chuyện, mà sau khi ăn xong Phó Đình Viễn sẽ tới phòng sách làm việc, hai người cũng không giao tiếp với nhau quá nhiều.
Trong suốt mấy năm đó, bọn họ giao tiếp với nhau nhiều nhất là ở trên giường, cơ thể giao tiếp có lẽ sẽ càng khắc sâu, càng thường xuyên hơn so với việc giao tiếp tinh thần.
Nghĩ đến đây, Du Ân nhịn không được buông một câu: "Đúng là, không đồng ý quan hệ yêu đương là sáng suốt."
Phó Đình Viễn nhướng mày: "Em có ý gì?"
Du Ân hừ nói: "Tính cách vô sỉ không biết xấu hổ như anh, một trăm phần trăm là tôi không thích."
Phó Đình Viễn rất vô tội biện minh cho bản thân: "Này chẳng phải là mấy lời nói tình cảm trai gái sao? Không lẽ em muốn anh đi nói mấy lời này với phụ nữ bên ngoài?"
Du Ân đứng dậy khỏi bàn ăn, đáp lại anh bằng một nụ cười tươi rói, sau đó nói: "Mời anh đi nói lời này với những người phụ nữ bên ngoài, đừng có nói trước mặt tôi."
Du Ân nói xong thì lập tức xoay người rời đi, cô tính lên lầu thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Tạm thời cô phải tránh xa Phó Đình Viễn để lấy lại bình tĩnh, phòng trừ trường hợp anh ăn no xong không có việc gì làm lại lôi cô ra vận động.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy nên động tác của Du Ân cũng rất nhanh lẹ, mặc xong quần áo liền chạy xuống lầu, nhìn Phó Phó Đình Viễn vẫn đang tao nhã ngồi trên bàn ăn dùng cơm, nói: "Tôi có chút việc phải ra ngoài."
Không đợi Phó Đình Viễn kịp phản ứng lại, cô đã xách người chạy ra khỏi cửa nhà.
Phó Đình Viễn bực bội không thôi, cô đừng tưởng anh không biết, cô đang cố tình trốn tránh anh.
Thật đúng là một con người nhát gan, có dũng khí đề nghị cái gì mà dây dưa thể xác chứ không quan hệ yêu đương, vậy mà giờ lại không có dũng khí đối mặt.
Du Ân ra khỏi khu chung cư thì lái thẳng xe tới đoàn làm phim《dung phi truyện》, cô không còn nơi nào để đi nữa rồi. Tô Ngưng vẫn đang trong đoàn phim đóng phim, giờ cô cũng chỉ biết tới đoàn phim tìm cô ấy.
Thời điểm Du Ân tới vừa đúng lúc Tô Ngưng quay xong cảnh của mình, hai người ngồi trong xe bảo mẫu của Tô Ngưng nói chuyện phiếm.
Sau khi nghe Du Ân kể về chuyện tối qua cô và Phó Đình Viên điên cuồng vận động, Tô Ngưng không nhịn được phá lên cười ha ha, vừa cười vừa chế nhạo Du Ân: "Cậu được lắm Du Ân, dám chơi trò chơi tình cảm."
Du Ân chính là người đưa ra đề nghị chỉ quan hệ thể xác chứ không quan hệ yêu đương, thế chẳng phải là chơi trò chơi tình cảm thì là gì?
Du Ân ảo não cực kỳ: "Tớ có thể nói là giờ tớ đang hối hận đến chết rồi không?"
Tối hôm qua rõ ràng người uống rượu là Phó Đình Viễn, vậy tại sao cô lại là người đầu óc không tỉnh táo nói ra mấy lời đề nghị kiểu đó chứ? Mà cơ bản là cô cũng không thể ngờ được Phó Đình Viễn thật sự đồng ý.
“Có gì mà phải hối hận?" Tô Ngưng không để bụng nói: "Ngủ với Phó Đình Viễn, chắc chắn sẽ không lỗ."
Du Ân che mặt: "Sao mà không lỗ được chứ, tớ mệt muốn chết được, tớ có cảm giác cơ thể mình bị khoét rỗng luôn ấy!"
Tô Ngưng không kiêng dè gì lại phá lên cười lần nữa: "Chỉ cần ăn thêm mấy món bổ dưỡng là được rồi, hãy lật ngược thế cờ, ép khô sếp lớn Phó đi."
Du Ân: "..."
Tô Ngưng đột nhiên dùng nét mặt nghiêm nghị nhắc nhở cô: "Có điều, tớ có chuyện này cần phải nhắc cậu cẩn thận chút."
Du Ân hỏi: "Chuyện gì?"
Tô Ngưng thần bí cười hề hề nói: "Các cậu làm việc kịch liệt như vậy, cũng cần phải có biện pháp tránh thai hẳn hoi đấy."
Tô Ngưng nói khiến sống lưng Du Ân bất chợt chảy một tầng mồ hôi lạnh, đúng vậy, phải có biện pháp tránh thai kỹ càng.
Nếu giờ mà cô mang thai thì chắc cô sẽ sốc phát khóc mất.
Dựa theo thái độ hiện tại của Phó Đình Viễn với cô, một khi mang thai, anh có thể sẽ trói cô đến Cục Dân Chính phục hôn ngay lập tức.