Sau đó hắn niệm pháp quyết, giọt máu kia bay lên, nhập vào đại môn Tàng Bảo tháp. Máu tươi vừa ngấm vào, cửa chính đã sáng lên, cấm chế Tàng Bảo tháp liền mở ra.
Phan Trác Tuyệt vừa định đẩy cửa Tàng Bảo Tháp thì Kim Phi Dao vẫn đi bên cạnh liền vọt tới, kéo tay hắn, mở miệng ngậm ngón tay hắn, còn dùng lực hút một cái. Sau đó mặt đỏ lên, rút ngón tay hắn ra, ôm mặt nói: “Ta rốt cục đang làm gì? Sao có thể không kìm lòng được như thế? Đều do tỷ phu.”
Một màn này phát sinh rất nhanh, Phan Trác Tuyệt bị hành động mút ngón tay khiến cho đầy đầu mờ mịt, ngón tay hắn vẫn còn giơ trong không trung. Mãi một lúc sau mới phản ứng lại, đây là chuyện gì chứ? Loại hành vi này quá mức thân thiết, khiến cho hắn tâm hoa nộ phóng.
Mang theo tâm tình vui sướng, Phan Trác Tuyệt đẩy đại môn Tàng Bảo tháp ra, dẫn tam tiểu thư Võ gia vào.
Kim Phi Dao tiến vào trong Tàng Bảo tháp, đập vào mắt nàng là một khối tinh thạch ngũ sắc lớn bằng quả bí đỏ đang nằm trên bàn, phía dưới là khăn trải bàn thêu hoa. Bốn phía có không ít tranh chữ, rất nhiều giá gỗ đóng dựa vào bốn bức tường, bên trên bày biện không ít đồ vật, bên cạnh còn có thang lầu dẫn lên trên.
Để tránh đả thảo kinh xà, Kim Phi Dao đi thẳng tới chỗ Thiên Cực tinh thạch, nhìn vài lần, nàng lạnh nhạt hừ một tiếng, khinh miệt ngẩng đầu nói: “Hóa ra là thứ này, trong nhà tàng bảo nhà ta đầy thứ còn hơn xa nó. Thật là không có ý tứ, còn khiến ta bỏ qua tiệc trà, tự mình chạy tới đây, thật là đến không công.”
“Ta đã nói rồi muội lại không tin. Thư Lôi, muội đã tin tỷ phu không lừa muội rồi chứ?” Phan Trác Tuyệt đến gần Kim Phi Dao, mượn cơ hội dán lên người nàng, đang muốn làm động tác tiếp theo.
Không đợi hắn kịp có động tác gì, Kim Phi Dao lại náo loạn: “Không được, không thể cứ như vậy tiện nghi nữ nhân kia, hại ta không công chạy tới đây, ta nhất định phải giáo huấn nàng một trận.”
Nói xong những lời này, tam tiểu thư Võ gia quay người lại, chạy ra khỏi Tàng Bảo tháp. Đợi đến khi Phan Trác Tuyệt đuổi theo ra khỏi Tàng Bảo tháp thì Kim Phi Dao đã không biết đi về hướng nào.
“Người này chạy đến là nhanh, ta còn chưa kịp làm gì đã bỏ chạy không thấy bóng người. Tiểu yêu tinh.” Phan Trác Tuyệt đứng ở trước Tàng Bảo tháp, nhìn bốn phía vắng lặng, cảm thấy phi thường bất đắc dĩ. Cảm thấy bản thân bị một nữ tử hấp dẫn đùa giỡn thì kích động một hồi.
“Không được, cũng không thể thả nàng chạy đi như vậy, còn chưa kiếm được chút tiện nghi nào.” Phan Trác Tuyệt chưa từ bỏ ý định, đóng cửa Tàng Bảo tháp lại, vội vã đuổi theo tam tiểu thư Võ gia.
Đại môn Tàng Bào tháp vừa đóng lại, cấm chế cũng mở ra, trong lầu một của Tàng Bảo tháp không một bóng người nhưng khối Thiên Cực tinh thạch trên bàn lại đột nhiên tiêu thất, sau đó rất nhiều thứ trong đó cũng từng cái từng cái biến mất.
Kim Phi Dao mượn cơ hội chạy đi liền vỗ một tờ Ẩn Thân phù lên người, lúc Phan Trác Tuyệt chạy theo ra thì nàng vừa vặn biến mất. Ngay khi Phan Trác Tuyệt đứng lầm bầm lầu bầu ở cửa thì Kim Phi Dao đã lẻn vào trong mà Phan Trác Tuyệt bị nữ sắc công tâm cũng không phát giác.
Nàng đứng yên trong một góc, đợi Phan Trác Tuyệt đóng cửa bỏ đi mới bắt đầu nhặt các thứ. Kim Phi Dao nhặt hết lầu một còn muốn lên trên mới đi đến cửa thang lầu, lại phát hiện chỗ này có cấm chế, vì thế đành phải bỏ qua.
Đợi lúc Phan Trác Tuyệt tìm thấy tam tiểu thư Võ gia thật, đùa bỡn một hồi, khẳng định sự việc đã bị bại lộ nàng mới nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thấy lầu một quả thật đã không còn gì có thể lấy, Kim Phi Dao đi tới cửa tháp, há miệng, một viên minh quang bong bóng to bằng đầu ngón tay nhẹ nhàng bay ra. Trong minh quang bong bóng còn có một giọt máu đỏ tươi, chính là giọt máu nàng cố ý hút ra lúc ngậm ngón tay Phan Trác Tuyệt.
Nàng chỉ vào cửa, giọt máu trong minh quang bong bóng liền rơi xuống cấm chế trên đại môn, cấm chế chỉ nhận được máu tươi của Phan Trác Tuyệt mà không có pháp quyết nên chỉ không ngừng dao động chứ không hoàn toàn mở ra. Cái Kim Phi Dao muốn chính là dao động không ổn định này.
Nàng nắm tay lại, Minh hỏa liền dấy lên, tập trung Minh hỏa màu đen ở phía trước, mạnh mẽ đánh lên nơi dao động mạnh nhất trên cấm chế. Chỉ nghe oanh một tiếng, đại môn Tàng Bảo tháp đã bị đánh ra một cái lỗ lớn, lập tức những chiếc chuông treo trên Tàng Bảo tháp kêu loạn lên, ầm ĩ khiến người cả đảo đều nghe được.
Kim Phi Dao nhân cơ hội này chui ra khỏi Tàng Bảo tháp, dán Ẩn Thân phù lên rồi trốn như bay ra ngoài. Hiện tại nàng không cần quay lại tiệc trà nữa bởi vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi nàng vào Phan gia một lúc, Phan Di An thật sẽ mặc quần áo y hệt tiến vào từ cửa hông, trên tay còn cầm một cái hộp cơm làm lý do cho việc phải ra ngoài, bên trong hộp cơm là điểm tâm làm từ trước.
Xét về sự sáng suốt và gan dạ thì Phan Di An hơn Phan Trác Hoa nhiều, nàng ta cầm hộp cơm cố ý tới trước mặt mọi người, mời mọi người dùng điểm tâm. Tất nhiên là không có ai đồng ý, tự nhiên lại bị khi dễ một chặp, ngay cả điểm tâm cũng bị ném xuống đất. Tam tiểu thư Võ gia lạnh lùng ngồi một bên cùng với các tiểu thư Phan gia xem nàng bị khi dễ.
Phan Trác Tuyệt cũng đi vào tiệc trà, thấy tam tiểu thư Võ gia đã thay quần áo, thật đúng là xa xỉ. Đúng lúc này, mấy vị tiểu thư Phan gia kia đứng lên dàn xếp sự việc, bên cạnh chỉ còn một mình tam tiểu thư Võ gia.
Hắn bước tới, thấp giọng hỏi: “Sao Thư Lôi lại đi nhanh như vậy, khiến tỷ phu đuổi theo vất vả quá.”
Võ Thư Lôi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Phan Trác Tuyệt, nàng vốn nghe nói vị tỷ phu này phong lưu thành tính, thanh danh không tốt, trước khi tỷ tỷ gả cho hắn nàng đã không có ấn tượng tốt rồi, không ngờ hắn lại vô lễ như thế, dám đùa giỡn cả em vợ.
Cảm giác ghê tởm dâng lên, nàng tức giận nói: “Ta vẫn luôn ngồi ở đây không nhúc nhích, cái gì mà đi nhanh, tỷ phu thỉnh tự trọng.”
Phan Trác Tuyệt bị hắt hủi, chỉ nghĩ rằng vì người đông nên nàng ngượng ngùng thôi, vì thế cười hì hì thấp giọng nói: “Nếu Thư Lôi cảm thấy nơi này đông người không tiện thì lát nữa chúng ta gặp nhau ở Tây viện nha.”
“Ngươi nói gì? Chẳng lẽ muốn phá hủy thanh danh của ta sao? Vừa rồi ta nể mặt tỷ tỷ, không so đo với ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ?” Võ Thư Lôi đứng bật dậy, dù sao cũng là tu sĩ, kể cả một tiểu thư khuê các thì cũng có thực lực. Hơn nữa, tính tình nàng vốn xấu hơn người khác vài phần, cảm thấy bị nhục nhã là lập tức trợn mắt lên.
Phan Trác Tuyệt đã đùa bỡn nữ nhân vài thập niên, có lúc nào không phải là ôn hương nhuận ý, đâu chịu nổi loại nữ nhân dữ dằn này. Hơn nữa, rõ ràng chính Võ Thư Lôi quyến rũ hắn trước, lúc này còn giả bộ cái gì. Hắn cũng phát hỏa, lớn tiếng nói: “Vừa rồi ở Tàng Bảo tháp ngươi còn nói thích ta, còn liếm ngón tay ta.”
“Ngươi…” Võ Thư Lôi đỏ bừng mặt, đây là lần đầy tiên nàng nghe thấy lời nói ghê tởm như vậy, tức giận sắp khóc, “Ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định nói cho gia gia là ngươi dám nhục nhã ta.”
Hai người ồn ào khiến những nữ tử chung quanh yên tĩnh hẳn, vẻ mặt kinh ngạc nhưng nội tâm lại mừng như điên, nhìn chăm chú vào hai người. Có thể chứng kiến được gian tình thế này khiến những nữ nhân kia hưng phấn không thôi, dựng thẳng lỗ tai lên để nghe cho cẩn thận, không ai có sức chú ý tới Phan Di An bên cạnh.
Trong vòng vây đám đông, Phan Trác Tuyệt và Võ Thư Lôi liền tranh cãi sứt đầu mẻ trán, không hề nhượng bộ, biến thành trò cười của mọi người. Đúng lúc này, chuông báo động ở Tàng Bảo tháp vang lên dữ dội, có người xâm nhập Tàng Bảo tháp.
“Không hay, có người xông vào Tàng Bảo tháp.” Phan Trác Tuyệt ném lại những lời này, nhân cơ hội quay đầu bỏ chạy.
Võ Thư Lôi hung tợn nói: “Nơi nghèo nàn này, ta cũng không thèm ở nữa, về nhà.” Rồi nhân lúc tình hình hỗn loạn liền mang theo các tỷ muội trong tộc nghênh ngang rời đi.
Tiếng chuông phía Tàng Bảo tháp vang lên không ngừng, Phan gia xảy ra chuyện, các nữ tử của gia tộc khác tới tham dự tiệc trà liền ào ào rời đi. Ai biết được chuyện trộm cắp này có làm mình bị giữ lại đây hay không, ngay cả những nữ tử Phan gia cũng ào ào chạy về trạch viện của mình. Không ít nam nhân thì chạy tới chỗ Tàng Bảo tháp hòng chặn đường kẻ xông vào tháp.
Thấy những người khác rào rào rời đi, Phan Di An cũng đi theo, còn không quên lời dặn của Kim Phi Dao, chen chúc bên cạnh người khác, xen lẫn trong đám đông nữ tử ra khỏi phủ trạch Phan gia.
Phan Trác Hoa là hộ vệ nên lúc này cũng chạy tới Tàng Bảo tháp. Sự việc quá đột nhiên, đã mấy trăm năm nay Phan gia không xảy ra chuyện bị xâm nhập thế này, cho nên người canh cửa đều không có, căn bản không thể ngăn nổi cơn lũ người đang chen lấn kia, đành phải nhìn họ ngồi lên thuyền rời đi hết.
Phan Di An về đến nhà, cùng Phan Dịch sốt ruột đợi tin tức của Kim Phi Dao, đứng trong sân cũng có thể nhìn thấy chủ trạch Phan gia đèn đuốc sáng trưng, ầm ĩ vô cùng. Phan Trác Hoa đang điều tra, xem ra nhất thời không thể về được.
Ngay lúc bọn họ sốt ruột vạn phần thì một con phù âm điểu bay lại, nói với bọn họ: “Ta đã trốn thoát, đồ đã tới tay, chỉ cần không khai ra ta thì những việc sau này sẽ tùy các ngươi xử lý.”
Tổ tôn Phan Dịch hai người nhìn nhau không nói gì, người này đã chạy rồi, hơn nữa còn không thèm gặp mặt bọn họ nữa. Tuy nhiên, đồ đã tới tay thì sự tình sau đó chính là mọi người giả vờ không biết gì, sau đó cự hôn.
Tới ngày thứ hai Phan Trác Hoa mới về, hỏi ra mới biết đêm đó bọn họ tìm hổi lâu vẫn không tra ra điều gì khả nghi. Hơn nữa, toàn bộ các thứ trong lầu một của Tàng Bảo tháp đã không cánh mà bay, tuy không có gì quá quý nhưng chuyện xảy ra khiến cho tộc trưởng phi thường phẫn nộ, ra lệnh nhất định phải nghiêm tra việc này.
Vừa mới bắt đầu đã tra ra chính tôn tử của mình dẫn người vào, tức giận không thôi, sau khi biết đối phương là tam tiểu thư Võ gia lại không biết phải làm thế nào.
Mà việc Phan gia bị người xâm nhập vào Tàng Bảo các cũng nhanh chóng lan truyền trong Vạn Tiên Thủy thành, Thế Đạo Kinh tự nhiên sẽ không bỏ qua tin tức trọng đại này. Cả việc đại thiếu gia Phan gia đùa giỡn cô em vợ Võ gia tức thì bị phóng đại lên vô hạn, đến mức việc trộm đồ này kể cả Phan gia không muốn tra thì Võ gia cũng sẽ làm.