Đại Tế Ti lăng lăng nhìn Thiên Cơ quy trên tay, bảo mọi người bình tĩnh chớ sốt ruột: “Nó chỉ ngất đi thôi, không phải chết.”
“Không chết à, làm ta sợ nhảy dựng.” vừa nghe bảo không chết, Kim Phi Dao liền nhẹ nhàng thở ra, “Như vậy có thể chứng minh ta nói thật chứ?”
Đại Tế Ti thần sắc trầm trọng, tay vuốt Thiên Cơ quy, suy xét thật lâu mới nói: “Thật, ba ngày sau cử hành nghi thức phong bệ hạ.”
“Hả, dễ dàng như vậy?” Kim Phi Dao không ngờ Đại Tế Ti lại sảng khoái đáp ứng như thế, chuyện lớn như vậy không cần phải thương lượng với các Yêu tộc khác sao?
“Thiên Cơ quy vẫn chưa cắn nuốt các hạ là có thể chứng minh lời các hạ nói là sự thật, nhưng chúng ta vẫn cần các hạ thuật lại kỹ càng một lần. Mà chuyện này đã tạo phúc cho toàn Yêu tộc cho nên phong các hạ là bệ hạ, hưởng thụ sự tôn trọng của Yêu tộc là hoàn toàn xứng đáng. Mặc kệ là Yêu tộc gì đều sẽ không phản đối chuyện này.” Tựa hồ biết suy nghĩ của Kim Phi Dao, Đại Tế Ti liền giải thích.
“Không thành vấn đề, chừng nào ngươi muốn nghe thì ta sẽ nói cho ngươi.” Kim Phi Dao ha ha cười nói, nhất thời cảm thấy Đại Tế Ti cũng không già.
Chu Tước trợn mắt há mồm nhìn một màn này, đầu óc hoàn toàn mụ mị, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại: “Đại Tế Ti, vì sao Thiên Cơ quy lại biến đen?”
Đại Tế Ti dừng lại, quay đầu nhìn Chu Tước, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, chỉ riêng Kim Phi Dao là không thèm để ý. Hắn liền chậm rãi nói: “Đó là linh hồn rơi xuống hắc ám, Thiên Cơ quy nhận quá nhiều oan khí cho nên mới ngất đi.”
Kim Phi Dao liếc mắt nhìn hắn, bất mãn nói: “Ta là người sáng sủa nha, ai linh hồn rơi xuống hắc ám? Ta bình thường còn làm chuyện tốt, nếu nói giết người thì ở đây không có ai giết ít hơn ta cả.”
“Kể cả có ẩn giấu đi cũng không thể gạt được Thiên Cơ quy, chuyện quan hệ tới huyết thống, trong lòng các hạ biết rõ ràng.” Đại Tế Ti lắc đầu than một tiếng, phân phó Yêu tộc khác tiếp đãi tốt vị bệ hạ tương lai này, còn hắn thì đi chuẩn bị cho nghi thức ba ngày sau.
Đại Tế Ti vào nhà đá, Yêu tộc liền mời các nàng đi tới căn phòng ở tốt nhất nơi này, Bố Tự Du liền vọt lên: “Việc quan hệ huyết thống gì vậy? Nói ta nghe chút đi.”
Vẻ mặt Kim Phi Dao mờ mịt: “Ta không biết, ta không làm gì nha. Hay là muốn nói tới chuyện ta giết chết Kim Phi Dương?”
“Đúng vậy, lúc ngươi giết đệ đệ ngươi ta cũng có mặt, quả nhiên là tâm ngoan thủ lạt. Xem ra tư tế kia nói cũng đúng, chắc chắn là vì ngươi giết chết đệ đệ có quan hệ huyết thống cho nên linh hồn mới tiến nhập hắc ám, nếu không người bình thường không thể làm như vậy được. Hơn nữa, ngươi lại không có chút áy náy nào cho nên hình dung như vậy về ngươi là rất thích hợp.”
“Phải không vậy? Chẳng lẽ ta phải tự sát nhận sai? Đã dám làm thì cần gì phải rối rắm mãi? Người vô dục vô cầu ư? Ta còn chưa đủ tư cách. Thiên Cơ quy chắc chắn là có vấn đề.” Kim Phi Dao dừng bước, tươi cười nhìn Bố Tự Du, trong mắt lại trống rỗng.
Biểu cảm của Bố Tự Du cứng lại một chút, lập tức khôi phục bình thường, hỏi Kim Phi Dao: “Ngươi thật sự muốn làm bệ hạ?”
“Đương nhiên, đây là bệ hạ của Yêu tộc đó, về sau ta có thể đi ngang Yêu tộc, ha ha ha.” Ánh mắt nàng biến đổi, một lần nữa tràn ngập giảo hoạt, hơn nữa một điểm cũng không nể mặt Yêu tộc, lớn tiếng cười.
Chu Tước vẫn còn đang hồ đồ, nhìn vẻ đắc ý của Kim Phi Dao, trong lòng thì đoán mò. Không phải người này đặc biệt sợ phiền toái, hết ăn lại nằm, làm một điện hạ nhàn hạ, không cần xen vào các loại sự vụ, ăn chơi thoải mái, thỉnh thoảng ra tay một cái không phải là tốt hơn sao? Vì sao lại gấp gáp muốn làm bệ hạ? Chẳng lẽ nàng không biết bệ hạ còn bận rộn phiền toái hơn cả vương?
Kim Phi Dao không nghĩ tới cái khác, chỉ chú ý đến những ưu việt mà bệ hạ có thể có, hưng trí bừng bừng đi theo phía sau Yêu tộc tới trước một thạch điện cao lớn.
Địa vị của tư tế trong Yêu tộc rất cao nhưng cũng không để ý nhàn sự, chỉ thỉnh thoảng cần dùng đến bọn họ thì bọn họ sẽ theo đội ngũ đi ra ngoài. Quản lý Yêu tộc đều là các vị vương.
Lưu Bàn Sơn Thần giới hiện tại do một nữ Yêu tộc Luyện Hư trung kỳ quản lý, nàng nghe bẩm báo xong liền đứng lên khỏi chỗ ngồi, dáng người cao lớn rắn chắc, áo choàng lông nặng chịch kéo theo sau người, bên trong lại chỉ có chút khôi giáp. Có vài lọn tóc xám trắng xõa trên vai, hai bên mặt vẽ phù văn màu bạc.
Nàng đi quanh Kim Phi Dao hai vòng, đột nhiên vỗ nàng một cái thật mạnh: “Không tệ nha, một cái liền kiếm được vị trí bệ hạ, đúng là chỉ có ngươi.”
“Ta là Ngân Hổ vương, hiện tại Lưu Bàn Sơn là quản hạt của ta, muốn ăn muốn uống gì chỉ cần nói là được, ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt, có muốn mấy tiểu muội tử Nhân tộc để khai vị không?” Ngân Hổ vương quen thuộc vỗ vai Kim Phi Dao, lớn tiếng gọi thuộc hạ bày tiệc rượu mời bệ hạ tương lai.
Nghe nói có muội tử Nhân tộc để ăn, Kim Phi Dao khoát tay: “Bình thường là được, cái này ta không ăn.”
“Đùa ngươi thôi, ai ăn thứ vừa tanh vừa thối đó, cũng chỉ có tên Chu Tước và mấy tên điện hạ đầu đất này mới thích ăn.” Thấy nàng nghiêm túc xua tay, Ngân Hổ vương cười ha hả.
Chu Tước đứng ngay cạnh, nhìn thấy Ngân Hổ vương cuồng vọng cười thì tức giận nói: “Gọi ta là Chu Tước điện hạ, kể cả ngươi là vương thì cũng không thể nói ta như vậy.”
Ngân Hổ vương ghét bỏ khoát tay: “Tiểu hài tử chưa dứt sữa, đi qua một bên, chờ ngươi trở thành nam nhân rồi hãy đến thảo luận với ta vấn đề này. Không chiến thắng ta thì đừng nghĩ đến chuyện ta gọi ngươi là điện hạ. Đương nhiên, là ở trên giường, ngươi được không?”
“Ta chết cũng không lên giường ngươi.” Chu Tước gào lên với nàng, thở phì phì bỏ đi.
Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, tán thưởng Ngân Hổ vương: “Ngân Hổ vương quả nhiên khí phách, làm ta thật ngưỡng mộ!”
“Ngưỡng mộ ta? Vậy tối nay ngươi ở lại đây đi, giường của ta rất lớn.” Ngân Hổ vương ghé mặt lại gần sát Kim Phi Dao, ám chỉ.
Nam nữ đều ăn a! Kim Phi Dao hắc hắc cười: “Không được rồi, ta chỉ cảm thấy hứng thú với nam nhân.”
Hoa Uyển Ti và Mập Mạp giật mình, bốn mắt quay sang nhìn nàng, người này rõ ràng đang nói dối. Ngoài ăn và chiếm tiểu tiện nghi ra, nàng có cái rắm hứng thú với nam nhân. Còn Bố Tự Du thì không có cảm giác gì với lời này, hắn không ở cùng Kim Phi Dao quá lâu cho nên cảm thấy việc này thật bình thường. Nếu nữ nhân không có hứng thú với nam nhân mới là không bình thường.
“Gạt ngươi thôi, ta cũng chỉ có hứng thú với nam nhân.” Nhìn Kim Phi Dao cười, Ngân Hổ vương thấy trêu nàng thật sảng khoái, thoải mái cười ha hả.
Kim Phi Dao tức giận chết khiếp, cô gái này quá đáng giận, lại thích đùa như thế. Ta sẽ không mắc mưu đâu, ngươi chắc chắn không đùa thuần thục bằng ta đâu.
Đợi tiệc rượu được bày lên, Ngân Hổ vương liền kéo Kim Phi Dao cuồng ăn lạn uống.
Nàng vốn cảm thấy một người như vậy lại muốn làm bệ hạ cho nên muốn trêu đùa một chút, nhưng sau khi rượu và thức ăn được đưa lên, vị lượng của Kim Phi Dao lại làm nàng chấn động, trong lòng nhất thời dâng lên vạn trượng hào hùng, kéo Kim Phi Dao lại uống rượu.
Kim Phi Dao cũng không cam yếu thế, bắt đầu điên cuồng uống rượu cùng Ngân Hổ vương, chẳng qua Ngân Hổ vương chỉ uống không ăn, còn nàng lại vừa ăn vừa uống. Hoa Uyển Ti và Bố Tự Du ngồi dưới đất nhìn đống hỗn độn trên bàn, Bố Tự Du chỉ uống một ngụm rượu còn không ăn gì khác, Hoa Uyển Ti thì càng không phải nói, chỉ ngồi nhìn các nàng ăn.
Mập Mạp nho nhỏ cũng ôm bầu rượu liều mạng uống, chen chúc vào chỗ Kim Phi Dao góp vui.
Rượu quá ba tuần, Kim Phi Dao ôm bình rượu hỏi: “Ngân Hổ vương, ta đã mang Hắc Thủy kiến mà các ngươi muốn tới, đưa Tinh Viên thạch cho ta đi.”
“Hắc Thủy kiến? Ta muốn thứ đó làm gì? Không nghe nói tới chuyện này.” Mặt Ngân Hổ vương đỏ bừng, mang theo men say nhìn Kim Phi Dao, khó hiểu hỏi. Tuy tửu lượng của nàng tốt, làm người cũng hào sảng nhưng cũng chỉ có độ, cho nên lúc này đã hơi say. Không giống Kim Phi Dao, bụng to không biên giới, đừng nói là một ít rượu và thức ăn, kể cả nuốt một nửa Lưu Bàn Sơn vào bụng nàng cũng mặt không đổi sắc tim không đập mạnh.
“Nhưng Lang đại nhân của Ma tộc bảo ta bắt một vạn Hắc Thủy kiến tới đây đổi Tinh Viên thạch, chẳng lẽ không có chuyện này?” Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Lang đại nhân không chỉ lừa nàng bắt kiến mà ngay cả chuyện Tinh Viên thạch cũng lừa?
Lòng trả thù như thế cũng quá lớn rồi, việc yêu binh không thể trách ta hết được, ai bảo hắn gọi người không đáng tin đi làm việc mà hắn phải làm chứ. Đây là thức nhân không rõ, tự hắn cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm, không thể đổ hết lên người ta chứ.
“Lang? Tinh Viên thạch?” Ngân Hổ vương ngẩn người, đột nhiên nghĩ ra, “Có chuyện này, nhưng lại không nói đến Hắc Thủy kiến. Cho ngươi!” Nói xong, nàng sờ soạng trên người một lúc, lấy ra ba viên Tinh Viên thạch, gộp lại thì vừa vặn bằng nắm tay.
Kim Phi Dao nhận lấy Tinh Viên thạch, trong lòng rất cao hứng, như vậy là lại có có thể có pháp bảo bản mạng rồi. Cầm đồ rồi, nàng quyết định dứt khoát tặng Hắc Thủy kiến cho Ngân Hổ vương, nàng vừa vặn thích nam nhân, có lẽ có hữu dụng. Vì thế, nàng liền cười gian nói; “Ngân Hổ vương, một vạn Hắc Thủy kiến này ngươi hãy lấy đi, coi như chút lòng thành của ta, nghe nói thứ này dùng để ngâm rượu, uống vào sẽ có lợi cho song tu.”
Nhưng Ngân Hổ vương lại chỉ ra phía sau, ha ha cười nói: “Thứ này ta có rất nhiều, tất cả chỗ đó đều là rượu ngâm Hắc Thủy kiến đó.”
Kim Phi Dao liền chú ý tới những bình rượu chồng lên nhau, cao bằng mười mấy người ở trong góc nhà. Còn tưởng rằng chỉ là rượu bình thường, không ngờ lại đều là Hắc Thủy kiến, số này cần uống bao lâu a!
“Ngâm rượu này cần phải dùng bình rượu bằng đất thì mới ngon, cho nên không cần dùng pháp bảo để đựng. Hơn nữa, cứ mười con Hắc Thủy kiến là ngâm được một bình, một vạn con của ngươi thì ta dùng đến bao giờ? Nếu ngâm quá nồng, người uống không chỉ không được gia tăng hiệu quả song tu mà còn có thể sinh ra ảo giác, có một số người cả đời không ra khỏi ảo giác, cứ thế chết trong ảo giác.” Ngân Hổ vương ha ha cười nói, bệ hạ thiếu tâm nhãn này, không ngờ lại mang một vạn Hắc Thủy kiến đi ngâm rượu.
“Vậy sao… Vậy ta đây cũng ngâm một lọ.” Kim Phi Dao khẽ cắn môi, cầm cái chai đựng Hắc Thủy kiến trong tay, hắc hắc cười gian rồi nói.