Mục lục
Tiên Vốn Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lang đại nhân mặt không biểu cảm nhìn mười hai trưởng lão Luyện Hư kỳ ngồi trước mặt, bọn họ là những vị đại biểu có tu vi cao nhất Ma tộc, những tu sĩ Hợp Thể kỳ đã sớm đi Độ Thiên giới, thỉnh thoảng mới xuống dưới một lát cũng là cả ngày hứng chịu vô số lôi điện, chỉ là để lấy vài thứ nguyên vật liệu tránh lôi mà thôi.

Nhìn mười hai trưởng lão Ma tộc, Lang đại nhân không biết đã xảy ra chuyện gì mà sắc mặt cả đám lại khó coi như vậy, nhưng hắn cũng lười hỏi nhiều, chỉ ngồi tại đó lạnh mặt nhìn bọn họ.

Một đám người cứ ngồi như thế một hồi, Lang đại nhân đột nhiên nói: “Nếu không có việc gì thì ta đi về đây.” Vừa nói vừa đứng lên.

Thấy hắn sắp đi, lão nhân tóc trắng nhất trong số các trưởng lão mở miệng gọi lại: “Lang, từ từ…”

“Các ngươi bảo ta đến có chuyện gì?” Lang đại nhân lại ngồi lại, lạnh mặt hỏi.

Tựa hồ là một chuyện rất khó mở miệng, lão nhân do dự nửa ngày mới hỏi: “Tam Chi thành đã phá, hiện tại đã ở trong tay chúng ta. Nhưng từ Tam Chi thành có một chuyện truyền tới, chúng ta muốn hỏi ngươi một chút.”

“Chuyện gì? Châm trưởng lão hãy nói rõ ra đi.” Lang nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn.

“Ngươi nói năm đó có một nữ tu sĩ Nhân tộc thả ngươi ra khỏi Khốn Ma tinh thạch, việc này chúng ta đều đã biết, chỉ là hiện tại chuyện này lại nảy sinh một lời đồn đại khác, nói là nữ tu sĩ kia đã sinh cho ngươi một nữ nhi, có đúng không?” Châm trưởng lão nhìn chằm chằm vào Lang, hỏi đầy xúc động.

“Hả?” Lang sửng sốt.

Thấy phản ứng của Lang, Châm trưởng lão thấm thía nói: “Hồng bắt được một nữ tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, đang lúc muốn giết nàng thì nàng lại nói nàng là nữ nhi của ngươi và nữ tu sĩ kia. Hơn nữa, nàng biết Thiên Địa Tịch Diệt quyết, cũng có tiểu đảo nổi mà khi ngươi còn trẻ hay dùng, lại nói ra một ít đặc điểm riêng của ngươi. Rốt cục là có chuyện này không?”

Lang vừa nghe vậy lập tức biết là ai, người kia lại chạy tới thần cấp giới, hơn nữa vì cứu mạng mà nói hươu nói vượn.

Thấy hắn không hé răng, Châm trưởng lão nói thêm: “Ma tộc chúng ta chú ý nhất là huyết thống, huyết thống của gia tộc các ngươi rất có thiên phú trên phương diện tu luyện. Muội muội ngươi lại cùng một tu sĩ Nhân tộc sinh ra Du, hắn lại không kế thừa thiên phú của gia tộc các ngươi, tuy nhiên không kế thừa cũng tốt, nhưng thật không ngờ ngươi hiện tại cũng sinh hạ nữ nhi với tu sĩ Nhân tộc, rốt cục là có chuyện gì xảy ra với hai huynh muội các ngươi chứ?

“Hiện tại phải xử lý nữ hài này thế nào, chẳng lẽ cũng đón về? Tuy ngươi có địa vị cao trong Ma tộc nhưng cũng không thể không xem xét ý kiến các trưởng lão, như vậy về sau làm sao ngươi có thể vào trưởng lão điện được.”

Châm trưởng lão nói liên miên không ngừng, nói đến nước miếng tung bay, càng nói càng thống khoái.

Ma tộc đặc biệt chú ý huyết thống, hơn nữa sự phân chia giai cấp quý tộc và bình dân phi thường nghiêm cẩn. Người tu vi cao, lại có thân phận quý tộc vạn năm như Lang nếu huyết thống bị Nhân tộc mang đi đúng là chuyện phi thường nghiêm trọng. Hoài đã sinh tiểu hài tử cho Nhân tộc, nàng là nữ thì không tính, nhưng Lang là nam, toàn bộ gia tộc đều dựa vào hắn, hiện tại lại sinh tiểu hải tử với Nhân tộc, chẳng lẽ là muốn chủng tộc hòa tan sao?

Mặc kệ Châm trưởng lão nói thế nào thì nói, Lang cứ ngồi đó nhìn hắn, không rên một tiếng. Mọi người còn tưởng rằng người này vì làm chuyện sai nghiêm trọng nên cảm thấy ngượng ngùng, đuối lý.

“Ha.” Đột nhiên, Lang nở nụ cười, sau đó càng cười càng lớn.

Châm trưởng lão đang nói lập tức câm miệng, toàn bộ sảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng cười không ngừng của Lang vang lên.

Châm trưởng lão nhất thời không nhớ rõ lần trước Lang cười là khi nào. Đúng rồi, đó là mấy ngàn năm trước, lúc hắn mới tiến vào Hóa Thần sơ kỳ, còn Lang Nguyên Anh hậu kỳ, cách Hóa Thần kỳ chỉ một bước nhỏ. Lần đó có một tu sĩ Hóa Thần kỳ Nhân tộc nhục nhã hắn, hắn cũng cười như vậy, cười đến phi thường vui vẻ, cười đến người nghe run rẩy.

Cuối cùng, không chỉ Nguyên Anh của tên tu sĩ Nhân tộc Hóa Thần sơ kỳ kia bị hắn lấy làm hồn đăng mà thân thể còn bị pháp thuật trong Thiên Địa Tịch Diệt quyết chế thành con rối, cả ngày quỳ gối ở cửa đại điện của Lang, hiện tại không biết đã bị hắn ném vào góc nào. Sau đó, hắn còn xâm nhập địa giới Nhân tộc, tiêu diệt toàn bộ tu sĩ của môn phái đó, không chừa lại một ai. Lúc đó hắn mới Nguyên Anh hậu kỳ, trong môn phái kia cũng có không ít tu sĩ Nguyên Anh nhưng đều bị hắn đỏ mắt giết sạch.

Châm trưởng lão còn nhớ rõ, chờ tới lúc hắn đuổi tới hỗ trợ thì hiện trường chỉ có một biển thi thể cùng với Lang người đầy máu, đôi mắt lạnh lẽo và khóe miệng mỉm cười.

Chuyện này cơ hồ tất cả người Ma tộc đều biết, chuyện Lang cười trở thành cấm kỵ, tuy nhiên hắn cũng trở thành thần trong lòng hậu bối. Hiện tại hắn lại cười thành như vậy khiến các trưởng lão ở đây giật nảy mình. Châm trưởng lão thay đổi giọng điệu, ôn nhu nói: “Lang, ta cảm thấy chuyện này chắc chắn là Nhân tộc truyền bừa để đả kích sĩ khí của chúng ta. Món nợ này chúng ta nhất định phải tính với bọn họ, dám nói lung tung như thế!”

“Việc này là thật, ta quả thật có ngủ với nữ tu sĩ Nhân tộc phá Khốn Ma tinh kia, chuyện này không cần các ngươi xuất thủ, ta sẽ tự giải quyết.” Lang dừng cười, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn mười hai trưởng lão.

“Chúng ta cũng nghĩ vậy, dù sao đây cũng là chuyện nhà của ngươi.” Châm trưởng lão ngừng một chút rồi nói.

Ngoài chuyện này, không còn chyện gì khác cần tìm Lang, hắn liền lạnh lùng cáo từ, đi ra ngoài.

Đứng ở ngoài điện, Lang từ trên cao nhìn xuống vô số Ma tộc dưới thành, lạnh lùng nói: “Kim Phi Dao… ta vừa vặn thiếu một con thú trông cửa.”

*********

Trong khi đó, bên Mộng Tuyền xa xôi, Bố Tự Du đang đứng cùng với thú trông cửa, nhìn thú trông cửa rơi nước mắt lã chã.

Không ngờ Kim Phi Dao lại khóc vì thế, Bố Tự Du có chút khó xử cào cào tóc, cúi đầu nhìn ngọc giản trên tay, cuối cùng khẽ cắn môi nói: “Phần công pháp này có cho ngươi cũng vô dụng, ngươi không dùng tên. Đây chính là báo ứng, ai bảo ngươi mở mồm nói bậy, lúc này phải chịu báo ứng thôi. Đừng khóc nữa, đã là người mấy trăm tuổi rồi, không sợ người ta nhìn thấy chê cười sao?”

Kim Phi Dao lau nước mắt, sụt sịt nói: “Công pháp cái gì mà công pháp, ta không có hứng thú với cái đó. Ta ở trong đó đã nhịn thật lâu, ngươi không biết đâu, đứng bên cạnh là có thể ngửi thấy mùi. Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy thứ gì ăn ngon như vậy, ở ngay bên miệng mà lại không thể ăn, hiện tại ngay cả thức hải của ta cũng phải thương tâm, kim đan cũng thống khố muốn chết. Như vậy bảo sao ta không khóc được chứ, có lẽ đời này ta sẽ không thể gặp được thứ gì ăn ngon như vậy nữa.”

“Ăn? Ngươi đang nói gì? Chẳng lẽ không phải vì ta cướp mất phần thưởng của ngươi sao?” Bố Tự Du vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng, cảm giác như hai người đang không nói cùng một chuyện.

Kim Phi Dao tiếp tục hít hít mũi, bĩu môi bất mãn nói: “Còn không phải là tiền bối Hợp Thể kỳ kia, ta muốn ăn nguyên…”

Nói còn chưa nói xong, sắc mặt Bố Tự Du đã đại biến, đưa tay bịt kín miệng Kim Phi Dao. Sau đó hắn không kịp lấy ra phi quạt, kéo Kim Phi Dao triển khai Lủi thuật, chạy như điên đi ra ngoài.

“Không hổ là Thao Thiết, lá gan thật sự không nhỏ, ngay cả tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng muốn ăn. Nếu ta vẫn còn ở Luyện Hư kỳ, chắc chắn sẽ giữ ngươi lại làm thủ vệ. Đáng tiếc, ta bây giờ còn phải đề phòng thiên lôi, không có cách nào nuôi lớn Thao Thiết, đáng tiếc, đáng tiếc!” tên tu sĩ Hợp Thể kỳ trong thạch phủ vuốt đầu một con dưỡng hồn thú cao bằng nửa người, nhàn nhạt nói.

Dưỡng hồn thú quơ quơ đầu, tu sĩ này liền vỗ vỗ nói: “Nuôi ngươi đã hao phí của ta bao nhiêu thời gian, nếu không phải ta để lại thần thức trong thân thể ngươi thì không biết đến khi nào mới đưa ngươi về được. Nhìn ngươi ăn cũng không ít hồn phách, xem ra Hoa gia đối với ngươi cũng không tệ.”

“Ngao.” Dưỡng hồn thú trầm thấp kêu một tiếng, nghiêng đầu cọ cọ lên người tu sĩ.

Bên này, Bố Tự Du xuất ra hết sức lực, kéo Kim Phi Dao chạy như điên hàng trăm dặm, đến lúc xác định đã ra khỏi phạm vi công kích của tu sĩ Hợp Thể kỳ hắn mới thở phì phò dừng lại.

“Ngươi… Đồ đầu đất nhà ngươi… dám nói ra lời đó trước mặt hắn, có phải là chán sống rồi không?” Bố Tự Du chỉ vào Kim Phi Dao mà mắng.

Kim Phi Dao vẻ mặt vô tội nhìn hắn, bộ dáng đáng thương lúc nãy đã sớm trở thành hư không. “Sợ cái gì, người ta là tu sĩ Hợp Thể kỳ, khẳng định chỉ cần liếc mắt một cái là biết tình huống của ta. Hơn nữa, điều ta nói đều là sự thật, đây cũng không phải ta muốn ăn mà là cái đồ tham ăn trong thức hải của ta muốn ăn. Nó bây giờ thống khổ muốn chết, vẫn còn đang rên rỉ kia kìa.”

Lúc này thì nàng không hề nói lung tung, hiện tại Thao Thiết trong thức hải đang phi thường tức giận, mấy ngày hôm trước vừa mới ăn no căng mà giờ lại vì mỹ thực trước mắt lại không thể ăn mà tức giận rít gào không ngừng. Nó lắc lắc cái mông béo, lăn lộn trong hắc hải, trong yết hầu còn liên tục khò khè.

Kim Phi Dao tiếp tục giơ ngón tay lên tính: “Sau Nguyên Anh kỳ là Hóa Thần kỳ. Hóa Thần thì ta đã thấy, Nguyên Anh quả thật thơm hơn Nguyên Anh kỳ rất nhiều. Sau nữa là Luyện Hư kỳ, ta chưa từng thấy Nguyên Anh của tu sĩ Luyện Hư kỳ, hẳn là ngon hơn Hóa Thần kỳ. Hợp Thể kỳ còn cao hơn Luyện Hư kỳ một tầng, bảo sao cả mặt người còn không thấy rõ, chỉ có thể ngửi thấy mùi. Không biết tu sĩ tu vi cao nhất là Đại Thừa kỳ thì thế nào, thật muốn nếm thử.”

Thấy nàng nước miếng đầy miệng, Bố Tự Du tức giận mắng: “Sao ngươi không nghĩ đến chuyện ăn những tu sĩ phi thăng ấy, những người đó ăn càng ngon hơn chứ. Ngươi mà còn tiếp tục như thế, thần trí chắc chắn sẽ bị Thao Thiết chiếm mất, đến lúc đó ngươi sẽ thật sự phải đi trông cửa cho các tu sĩ.”

“Ăn được không phải là chuyện tốt sao?” Kim Phi Dao chép miệng, bất mãn nói: “Ngươi chiếm tiện nghi của ta, có phải là phải chịu trách nhiệm với ta không hả?”

Bố Tự Du nhảy dựng lên như phải bỏng: “Ngươi đừng có nói lung tung, ta chiếm tiện nghi của ngươi lúc nào? Ta nhiều nhất chỉ cầm tay ngươi, ngươi đừng có vừa mới là biểu tỷ của ta lại muốn hủy hoại thanh danh của ta.”

Nhìn bộ dáng kích động vạn phần của hắn, Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái rồi nói; “Ta là nói ngươi nhờ có ta mới có được bộ công pháp này, chẳng lẽ không phải là chiếm tiện nghi của ta? Thật là tức chết ta mà, rõ ràng là tạ lễ của ta mà cuối cùng lại biến thành của ngươi. Lúc đó ngươi không thể từ chối hay sao? Mở miệng ra là muốn này nọ, lại không khách khí nhận lấy. Hừ!”

Làm gì có chuyện Bố Tự Du giao thứ gì đó ra, hắn bày ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, nói lảng đi: “Đúng rồi, không phải ngươi nói muốn tìm một chỗ để tu luyện sao? Ở thần cấp giới nên có tu vi cao một chút, ta thấy ngươi ăn Nguyên Anh kia rồi thế nào cũng sẽ tiến vào Kết Đan trung kỳ. Đi, ta đưa ngươi đi tìm một chỗ ẩn nấp, dàn xếp cho ngươi thật tốt rồi ta mới đi làm việc của ta.”

“Đừng nói lảng sang chuyện khác, ta đang nói chính sự đó.” Kim Phi Dao liếc mắt nhìn hắn, nói.

“Aizzz, coi như ta sợ ngươi.” Bố Tự Du thở dài, không thể không đáp: “Như vậy đi, lần này ta thật sự xin lỗi ngươi, nhưng ta rất cần bộ công pháp này. Ta sẽ đem bản thân ra đền cho ngươi, ngươi cứ róc thịt ta đi.”

“Ngươi đi tìm chết đi!” Kim Phi Dao giơ nắm tay liền đánh, Bố Tự Du lắc mình một cái, cười ha ha chạy mất.

Kim Phi Dao căn bản không đuổi kịp hắn, đành phải hung hăng mắng: “Đời trước ta đã tạo nghiệt gì mà đời này lại gặp phải tên hỗn đản này chứ!”

Cuối cùng, chuyện này được giải quyết bằng cách Bố Tự Du phải làm cu li. Hai người đi tìm rất nhiều chỗ, rốt cục cũng tìm được một đảo nổi ở ngoại Thần giới. Đảo cũng không lớn, chỉ rộng hai, ba mươi dặm, trên đảo có một ngọn núi có rất nhiều Đông Chi điểu cấp sáu sinh sống.

Số điểu này sống quần cư, hơn nữa lại thích ở trong sơn động, cho nên hai người bọn họ quyết định giải quyết toàn bộ Đông Chi điểu, sau đó chuyển vào ở trong sơn động. Vì thế, Bố Tự Du phải đảm đương chức vụ đuổi chim.

Kim Phi Dao nhàn nhã ngồi phía xa nhìn Bố Tự Du một mình bay lênn ngọn núi không một bóng cây kia. Chỉ thấy một pháp tên phi vũ trong không trung, mấy ngàn con Đông Chi điểu tán loạn chạy trốn.

Càng nhìn nàng càng cảm thấy không đúng, thực lực của tên Bố Tự Du này hơn xa nàng, tuy còn kém tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng hắn rõ ràng lợi hại hơn tu sĩ Kết Đan kỳ vài lần. Nhất là pháp tên này, giống như vật sống vậy, thậm chí hắn còn chưa dùng đến thanh đao ẩn hình kia.

Xem ra tu vi không hẳn là cao mà là ổn định và thuần thục, còn có linh lực và thần thức đầy đủ.

Một con Đông Chi điểu cao một trường rơi từ trên trời xuống, Kim Phi Dao liền thả Mập Mạp và Đại Nữu ra để chúng nó đi thu yêu đan, nàng chỉ phụ trách nghỉ ngơi.

Chỉ dùng thời gian nửa ngày, Bố Tự Du đã giết sạch toàn bộ số Đông Chi điểu, sau đó dẫn Kim Phi Dao vào trong sơn động xem xét. Sơn động cũng không lớn, rộng gần mười mẫu, cao chỉ một, hai trượng. Kim Phi Dao để Bố Tự Du xử lý sơn động thành cao rộng đều mười mẫu, tốt nhất là hình tròn.

Bố Tự Du chịu mệt nhọc giúp nàng đào sơn động, nàng ngồi một bên ăn yêu đan. Đợi sơn động xong xuôi, Kim Phi Dao thấy kích cỡ đạt yêu cầu, trực tiếp ném tiểu đảo nổi vào trong sơn động.

“Tiểu đảo nổi của bác ngươi đúng là không tệ, tự có cấm chế, như vậy thật bớt việc. Có giếng có ruộng, có cây có nhà, so với sơn động trống không thì thoải mái hơn nhiều.” Kim Phi Dao kích động tiến vào tiểu đảo nổi, đắc ý dẫn Bố Tự Du đi xem tài sản của mình.

Bố Tự Du vừa nhìn vừa gật đầu; “Thoạt nhìn đúng là không tệ, có điều ra vào quá phiền toái, lại còn phải biến lớn mới được. Không giống ta, chỉ cần thần thức vừa động là người liền tiến vào.”

“…” Kim Phi Dao không hé răng, chỉ hung tợn trừng hắn vài lần.

Thấy hoàn cảnh nơi này không tệ, tuy ở trong sơn động thiếu ánh sáng nhưng chỉ cần treo nhiều dạ quang thạch lên thì muốn biến thành ban ngày cũng được. Vì thế, Bố Tự Du nói: “Ta thấy nơi này cũng được, ngươi hãy ở đây an tâm tu luyện đi. Không có việc gì thì đừng chạy ra ngoài, lúc đi ta sẽ che cửa sơn động giúp ngươi. Ngươi nếu có cấm chế thì hãy mở ra, đề phòng vạn nhất.”

Nghe xong lời hắn nói, Kim Phi Dao có chút kinh ngạc hỏi: “Ngươi phải đi?”

“Ngươi hỏi gì vô nghĩa vậy? Ta không đi thì ở lại đây nhìn ngươi tu luyện sao? Ta còn có chuyện phải làm, không rảnh ở đây giết thời gian với ngươi.” Bố Tự Du bất mãn nhìn nàng, chẳng lẽ trông hắn giống một tên nhàn rỗi sao?

“Chuyện gì? Rất quan trọng sao?” Kim Phi Dao rất hiếu kỳ, ngoài việc rình coi người khác thì người này còn có thể có chính sự gì.

Thật ra cũng không coi là chuyện trọng yếu gì, Bố Tự Du liền nói: “Vị trí của ta trên Huyết chiến bảng đã bị người khác đoạt mất, đây là vị trí mà nương ta bắt ép ta phải giữ, không thể để nàng mất mặt, vì thế ta phải nhân cơ hội này cướp lại vị trí đó.”

“Huyết chiến bảng? Không phải ngươi đứng thứ mười một trên Linh chiến bảng sao?” người này vừa giết Ma tộc vừa giết Nhân tộc, hai bảng giết hại hắn đều có tên, điều này làm Kim Phi Dao có chút kinh ngạc, sao lại không có ai quản hắn về chuyện này chứ.

Bố Tự Du có chút ngượng ngùng nói: “Không tính là thứ tự cao gì, chỉ đứng thứ ba thôi.”

“Từ từ…” Kim Phi Dao trợn mắt nhìn hắn, “Ngươi đứng thứ ba trên Huyết chiến bảng? Ngươi đã giết chết bao nhiêu người vậy? Ngươi hiện tại mới Kết Đan trung kỳ nha.”

Thế Đạo Kinh cũng có viết về Huyết chiến bảng, Kim Phi Dao đã từng xem qua nhưng cũng không nhớ rõ tên người trên đó. Có điều, nàng vẫn biết đó là những ma nhân giết nhiều tu sĩ Nhân tộc nhất, rất có tiếng tăm, bị người hận muốn chết.

“Trên bảng ta dùng tên trong tộc. Hiện tại ta xếp thứ ba, dùng tên Du. Nhưng người bình thường lại chỉ biết ta là A Bố đại nhân, cũng không biết ta tên Du.” Bố Tự Du cười nói.

Kim Phi Dao vân vê ngón tay nói: “Ngươi đang nói gì vậy, ngươi ở Nhân tộc gọi là Bố Tự Du, ở địa giới Ma tộc là A Bố đại nhân, mà trên Huyết chiến bảng ngươi kêu Du, vậy chỉ cần ghép lại sẽ không là Bố Tự Du sao? Thế mà Nhân tộc lại hoàn toàn không biết, đúng là một lũ ngốc.”

Bố Tự Du bất đắc dĩ nhún vai, “Ta đâu còn cách nào, không có ai phát hiện chính là không có ai phát hiện. Có thể là vì ta khống chế tốt, chỉ đứng thứ mười một trên Linh chiến bảng, nửa vời, cho nên không hấp dẫn lực chú ý của người khác, nhưng lại do sát vị trí mười người đứng đầu cho nên lại có thanh danh tốt hơn.”

“Ngươi thật sự quá giảo hoạt, lại nói tiếp, chẳng lẽ không có ai gọi ngươi là Du đại nhân?” Kim Phi Dao nói.

“Chuyện này cũng là không có biện pháp, lần này ta đã bị rớt xuống vị trí thứ tư. Các nhà khác trong Ma tộc lúc nào cũng thích so sánh với nương ta, nếu như ta bị đẩy xuống thì chắc chắn sẽ bị nương ta thu thập. Ngươi ở đây hẳn là không có vấn đề gì, nếu rảnh ta sẽ đến thăm ngươi, không rảnh thì ta sẽ để Thiên Sí điểu truyền tin cho ngươi.” Bố Tự Du nghĩ đến vẻ mặt giận dữ của Hoài đại nhân là chỉ biết cười khổ.

Kim Phi Dao có chút do dự hỏi: “Đi luôn bây giờ?”

“Uh.”

“Ta có thể cầu ngươi một việc không?” Kim Phi Dao nói với thái độ hơi khác thường.

“Chuyện gì?” Bố Tự Du có chút kỳ quái chuyện gì mà lại khiến nàng nghiêm túc như thế.

Kim Phi Dao chỉ vào Mập Mạp và Đại Nữu, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Nếu ta xảy ra chuyện gì, phiền ngươi chăm sóc hai gia hỏa này. Chúng nó không có huyết khế với ta, nói đến cùng thì cũng không có chút quan hệ nào, hơn nữa hết ăn lại nằm, tuổi lại lớn, chắc chắn không có ai muốn nuôi chúng nó. Nếu mặc kệ hai chúng nó lêu lổng bên ngoài thì ta sợ sẽ bị yêu thú khác hoặc tu sĩ giết chết.”

“Ý ngươi là ta thu bọn nó làm linh thú?” Bố Tự Du nhìn Mập Mạp và Đại Nữu, nói thật, cho tới giờ hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có linh thú như vậy.

Kim Phi Dao cười cười, “Ngươi không phải có Thiên Hàng châu sao? Cứ ném hai chúng nó vào đó là được, Đại Nữu có khi còn giúp ngươi chiếu cố đấy. Nếu cảm thấy phiền toái thì ngươi vứt chúng trong nhà Hoài đại nhân cũng được, chỉ cần cho chúng nó ăn là xong. Chúng nó rất lười, sẽ không gây ra phiền toái gì đâu, hơn nữa lại không có lông, không cần người khác tắm rửa cho.”

Bố Tự Du nhìn nàng, khó hiểu hỏi: “Chuyện này không thành vấn đề, có điều ngươi nói xảy ra chuyện, ngươi còn có thể xảy ra chuyện gì? Nếu như bị người khác giết thì chúng nó là linh thú của ngươi, chắc chắn sẽ bị giết luôn cùng lúc. Chẳng lẽ ngươi thấy hai chúng nó khó coi, muốn đổi linh thú mới cho nên mới đẩy nó cho người khác?”

“Sao ngươi lại nói ta như thế, ta là loại người đó sao? Hơn nữa, cái gì mà bị người giết, nói chuyện may mắn hơn chút được không vậy?” Kim Phi Dao trừng mắt, tức giận nói.

“Vậy thì là chuyện gì?”

Kim Phi Dao vỗ vỗ bụng, lén lút nói: “Ta cứ có cảm giác, ta tám phần sẽ biến thành Thao Thiết, đến lúc đó khó nói sẽ mất lý trí, ăn sạch hai gia hỏa này, cho nên muốn nhờ ngươi giúp chăm sóc chúng.”

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, không biết Thông Thần quyết thì cũng phải đến lúc kết Nguyên Anh mới biến thành Thao Thiết. Ngươi hiện tại mới Kết Đan sơ kỳ, quan tâm chuyện đó làm gì. Hơn nữa, ta sẽ nghĩ cách hỏi thăm Thông Thần quyết cho ngươi, chỉ cần học xong sẽ hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa. Chắc chắn các trưởng lão Ma tộc sẽ biết, nếu vẫn không được thì ta sẽ hỏi nương. Chuyện chăm sóc linh thú ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng nếu thời gian ngươi kết Nguyên Anh mà ta không ở bên cạnh thì làm sao mà biết ngươi sẽ có chuyện ngoài ý muốn, biến thành Thao Thiết vào lúc nào chứ.” Bố Tự Du nói.

Kim Phi Dao khoát tay cười nói: “Ngươi cứ yên tâm, hai gia hỏa này chắc chắn sẽ chạy trốn đầu tiên. Nếu ngươi gặp chúng nó thì chăm sóc, không gặp thì thôi, tuy nhiên ta sẽ bảo chúng nó ở đây chờ ngươi. Nếu ta thật sự xảy ra chuyện thì ngươi nhất định phải tới đây xem sao.”

Sau đó, nàng mang vẻ mặt phẫn hận nói: “Ngươi cảm thấy linh thú như vậy sẽ ngồi đợi một bên chịu chết khi chủ nhân biến thành ác thú sao? Ta cam đoan chỉ cần ngươi ở thần cấp giới thì chúng nó chắc chắn sẽ nghĩ ra cách tìm được ngươi. Có khả năng ngươi trở về linh cấp giới rồi chúng nó cũng vì cuộc sống nhàn nhã mà đi tìm ngươi.”

Mập Mạp và Đại Nữu vừa rồi nghe hiểu lời Kim Phi Dao, hiện tại liền chạy tới bên chân Bố Tự Du, Mập Mạp vươn chân ếch cầm một bông hoa nhỏ, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Bố Tự Du. Còn Đại Nữu thì không quan tâm việc Bố Tự Du đang đứng đã nắm hai chân ếch nhẹ nhàng đấm chân cho hắn. Hai con chó săn này, mới đó mà đã làm phản.

Bố Tự Du không nói gì nhìn hai con ếch, nhất thời cực lực đồng tình Kim Phi Dao, nuôi linh thú đến mức này cũng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được. Dưới ánh mắt ẩn ẩn đưa tình, lưu luyến không rời của hai con ếch, Bố Tự Du đồng ý chuyện này, sau đó cáo biệt Kim Phi Dao, đi ra phong bế thạch động từ bên ngoài.

Sau đó, hắn nhìn thoáng qua bông hoa Mập Mạp cắm trên hộp tên của mình và cái bọc bánh bao mà Đại Nữu nhất định bắt hắn mang theo trên lưng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đúng là chủ nào tớ nấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK