Kim Phi Dao nghĩ mãi không thông chuyện này, vì sao đệ đệ lại hận nàng như thế, lúc nào cũng nghĩ ngàn vạn mưu kế để hại nàng. Rõ ràng từ nhỏ nàng đối xử rất tốt với hắn, mãi cho đến khi hắn gây ra chuyện lô đỉnh kia thì thái độ của nàng mới bắt đầu kém đi.
“A Bảo, sao ngươi lại hận ta như vậy? Cha đem ngươi về nhà cái là lập tức bỏ đi, không phải là ta rửa đít thay tã cho ngươi, nuôi ngươi lớn lên sao? Ngươi đã không cảm ơn thì thôi lại còn suốt ngày đối nghịch với ta.”
Kim Phi Dương hiện tại đã có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ, cao hơn một tầng so với Kim Phi Dao, rốt cục hắn không cần phải sợ nàng nữa, tuôn ra hết những khó chịu trong lòng bao nhiêu năm nay: “Ngươi nuôi ta lớn? Ngươi chỉ hơn ta hai tuổi thì biết làm cái gì, đừng có tự dát vàng lên mặt.”
“Kể cả ta chỉ hơn ngươi hai tuổi nhưng ta chăm sóc ngươi cũng đâu có ít. Đại bá ngược đãi chúng ta, thấy ngươi không có gì ăn ta liền đi trộm một con gà nướng, chỉ cắn hai miếng, còn lại đều cho ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên?” Kim Phi Dao không phục, nhắc lại chuyện xưa, nhất định phải làm cho mọi người nhìn xem hắn đã vong ân phụ nghĩa như thế nào.
“Hừ!” Kim Phi Dương hừ lạnh, “Con gà đó là dùng để cúng tổ tiên, đã ở trên bàn thờ cả năm, sáu ngày, không nói hương vị thế nào, căn bản là đã cứng đến không cắn được. Hơn nữa, ngươi giảo hoạt, chỉ ăn hai miếng, ta tuổi nhỏ không biết nên ăn hết, kết quả là đau bụng cả bảy ngày. Sau này còn vì nguyên nhân ăn trộm cống phẩm tế bái mà ta bị lão gia hỏa kia đánh một trận.”
“Ta đâu phải là không nhận tội, lúc ngươi bị phạt ta cũng đã nói là do ta trộm. Đâu phải chỉ mình ngươi bị đánh, ta cũng bị đánh đó. Hơn nữa, không phải vì ta phát hiện gà bị thiu nên không ăn, ta thuần tùy là muốn cho ngươi ăn nhiều hơn một chút, đúng là làm ơn mắc oán.” Kim Phi Dao nhíu chặt mày, tức giận bất bình nói.
Thấy bộ dáng không biết sai của nàng, Kim Phi Dương tức nghiến răng nghiến lợi, chính là loại thái độ này đã khiến hắn cảm thấy không chịu nổi. “Lần trước ngươi hạ xuân dược trong bát tổ yến của Lý di nương, sau khi ta đưa cho nàng uống, nàng liền phát tác tại trận. Lúc đó ta mới mười một tuổi, thiếu chút nữa đã bị vũ nhục, vậy mà còn bị nói là ta không có tôn ti trật tự, dám có tư tâm với di nương, thiếu chút nữa thì đuổi ta khỏi Kim gia. Rốt cục là ta đã làm gì mà ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
“Liên quan gì ta? Ai bảo ngươi lúc đó lại tự dưng đi nịnh nọt nàng ta, nếu không thì trách nhiệm đã không rơi vào ngươi. Nếu không phải ngươi nhiều chuyện, muốn hạ mình đi kiếm ưu việt thì ta cần gì phải chạy ra nhận là ta làm? Làm hại ta phải quỳ ở tiền đường một tháng. Ngươi chỉ phải quỳ mười ngày đã được quay về ngủ, ta còn chưa tìm ngươi hỏi tội, ngươi oán ta cái gì?” không ngờ hắn lại nhắc tới chuyện này, Kim Phi Dao không nghe thấy thì thôi, vừa nghe là lửa giận lại bùng lên.
Nàng hao phí rất nhiều công sức mới kiếm được chút xuân dược đó, không ngờ tên Kim Phi Dương lại muốn đi nịnh nọt, hại nàng quỳ đúng một tháng, chân như muốn gãy ra.
“Im miệng!” Kim Phi Dương tức giận đến run rẩy ngón tay, chỉ vào nàng lớn tiếng mắng: “Ngươi chịu tội gì? Thân thể ngươi cứng như trâu vậy. Ngươi quỳ thì cứ quỳ lại còn nhàm chán đuổi kiến, đuổi hết cả tổ kiến bò la liệt khắp từ đường, còn bò lên người ta cắn không biết bao nhiêu nốt, làm ta vì ngứa ngáy mà nhúc nhích, bị người tuần tra phát hiện, lại bị đánh một trận. Ngươi thì tốt rồi, còn có nhàn tâm nghịch kiến, roi đánh vào người ngươi thì đâu có thấy đau, chỉ có ta là đau.”
“Hả?” Kim Phi Dao không nhớ rõ chuyện này, bị hắn mắng như vậy thì nghĩ nghĩ một lúc rồi vẻ mặt khó chịu nói: “Ta nghịch kiến mà ngươi cũng có ý kiến, có lầm không vậy, cũng đâu phải ta ném kiến lên người ngươi?”
Kim Phi Dương siết chặt tay, tâm tình kích động, “Những chuyện khác ta không muốn nhắc đến nữa. Từ lúc ta nhớ được chuyện thì đã luôn bị ngươi liên lụy, nếu ngươi không rời đi thì có khi ta còn không thể sống đến lúc trưởng thành. Vậy nên ta mới đề nghị đưa ngươi đi làm lô đỉnh, vậy thì những ngày lành của ta sẽ tới, không cần phải cả ngày chịu ngươi liên lụy nữa. Nhưng ngươi lại dám chạy, trước khi chạy lại còn biến hạ thân lão nhân kia thành như vậy, hại ta phải đi đắp thuốc cho hắn hơn một năm, lúc tâm tình không tốt lại quay ra đánh đập ta. Ta hận ngươi, người ta hận nhất trên đời này là ngươi, hận không thể ăn thịt uống máu ngươi.”
“Nghiêm trọng như vậy sao? Sao ngươi không nhân lúc thay thuốc dùng kim đâm cho hắn vài cái để xả giận? Chuyện đắp thuốc thì còn trách ai được, còn không phải tại ngươi cả ngày chạy sau người ta nịnh nọt, nếu không thì sao từ trước tới giờ không có ai bảo ta đi làm mấy chuyện đó? Hơn nữa, khi đó ngươi được làm có khi còn thấy vui, thấy rất thích thú ấy chứ.” Kim Phi Dao bĩu môi, bất mãn nói.
“Ta ghét nhất chính là thái độ không để ý đến mọi việc này của ngươi.” Kim Phi Dương cắn răng, trên người bắt đầu trào ra một làn khói đen, ma khí đầy người khiến người khác cảm giác khó chịu.
Kim Phi Dao cũng lạnh mặt xuống, Thông Thiên Như Ý bên người chậm rãi biến hóa, hóa thành hai cái vòng sắc nhọn, không ngừng quay tròn, phát ra âm thanh vù vù. Sau đó nàng nhếch miệng cười nói: “Ngươi đang ghen tị ta vì thân là đệ đệ mà cả ngày phải sinh hoạt ở nơi âm u, ngay cả tu hành cũng chỉ có thể trốn tránh trong một góc. Thân là tỷ tỷ, ta cũng nên giúp ngươi một tay, giải thoát cho ngươi thôi.”
“Ngươi đi tìm chết đi!” Kim Phi Dương bị chọc giận, ngửa đầu hét lớn một tiếng, hắc sắc ma khí vọt lên, hắc bào hóa thành từng mảnh nhỏ, hắn đã ma hóa.
Toàn thân Kim Phi Dương bao bọc trong một lớp vỏ cứng rắn, trên đầu mọc ra một cái sừng, hai tay hóa thành lợi trảo. Mặt cũng không còn là mặt người nữa, bộ dạng nửa người nửa thú, ngay cả hai mắt cũng biến thành màu đỏ như máu. Hai cái răng nanh mọc dài, thò ra khỏi miệng.
Sau đó thân hình hắn nhoáng lên, đánh thẳng tới Kim Phi Dao.
“Sư đệ!” hai gã mặc đồ đen thấy tình cảnh đó thì gấp đến độ kinh hô một tiếng.
Nếu ma hóa, ý thức sẽ giảm một nửa, tâm trí trở nên không ổn định, còn có khả năng bị ma hóa cắn nuốt. Bọn họ tới đây không phải để giết người mà là để tìm đồ, hiện tại đồ đã tới tay, chỉ phải rời đi là xong. Ấy vậy mà tên Kim Phi Dương kia lại không khống chế được cảm xúc, đồ còn đang ở trên người hắn, muốn đi cũng không được.
Hai người liếc nhau, khẽ cắn môi nói: “Ma hóa, giết hết đám người này. Không mang được thứ kia về thì chúng ta cũng không có đường sống, không bằng liều mạng một phen.”
Bọn họ lập tức ném hắc bào trên người xuống, hắc sắc ma khí trào ra, phun lên người, hóa thành ma nhân. Chỉ là bọn hắn không xúc động như Kim Phi Dương, không lớn tiếng ồn ào, chỉ hóa thành một đạo bóng đen, lập tức nhắm vào đám tu sĩ chính nghĩa.
“Mọi người cẩn thận!” có người hô to một tiếng, mọi người ào ào tế pháp bảo ra nghênh đón.
Một gã ma tu nhắm tới Bố Tự Du, nghĩ rằng chỉ cần giết hắn, thu lấy Thái Dương thạch thì trong động sẽ tối đen như trước. Hắc ám có lợi cho bọn họ, ma khí có thể dung nhập vào trong bóng tối khiến đám tu sĩ này khó lòng phòng bị.
Bố Tự Du hơi nghiêng người, vươn hai ngón tay chỉ vào bóng đen, nói: “Ngân quang!”
Chiếc hộp màu bạc phía sau hắn lóe lên ngân quang, hơn một trăm mũi tên lóng lánh ánh bạc bay ra, phi tên hình thành vũ tiễn bắn tới chỗ bóng đen.
Ma tu dựa vào thân thể linh hoạt tránh được những mũi tên bạc.
Nhưng Bố Tự Du lại chỉ vào hắn hô: “Cốt hồn.”
Chiếc hộp màu trắng bằng xương cũng lập tức mở ra, trăm cây tên bằng xương bay ra, không tụ tập cùng nhau mà phân tán khắp nơi, giống như loạn kiếm nhằm vào ma tu.
Những cốt tên bay loạn chung quanh, khó đối phó hơn ngân tên nhiều, ma tu căn bản không lại gần được Bố Tự Du, chỉ có thể không ngừng né tránh cốt tên ở xung quanh. Trong khi đó thì ngân tên lại tụ tập thành mười mũi kiếm, giống như con chim đang bay lượn rình mồi, thỉnh thoảng lại bắn về phía ma tu. Ma tu thấy bản thân cứ mất thời gian trốn tránh, không có thời gian rảnh để tấn công Bố Tự Du, mà hắn vẫn còn một hộp tên còn chưa mở, liền nảy sinh ý nghĩ rút lui.
Đúng lúc này, Bố Tự Du vỗ cái hộp gỗ cuối cùng: “Tuyệt sinh!”
Thanh âm vừa dứt, lại thêm trăm cây tên gỗ lục sắc bay ra, vọt ra vòng ngoài, xếp thành một tên trận rất có quy luật. Sau đó mộc tên phóng ra lục quang, vô số ánh sáng xanh liên kết với nhau, hình thành một cái lưới lớn, chặn hết đường lui của ma tu.
Ma tu thấy cảnh đó liền phun ra một ngụm máu tanh hôi, phun tới trên cốt tên, sau đó cầm hơn mười cây cốt tên, dùng sức bẻ gãy cốt tên thành hai đoạn, cốt tên mất linh tính, rơi xuống đất.
“Những thứ sặc sỡ vô dụng này, hãy xem ta hủy diệt toàn bộ tên của ngươi.” Ma tu cười to, nói.
Lúc này Bố Tự Du đã sớm khoanh tay đứng sang một bên, tủm tỉm cười nhìn tên trận tự hành vận chuyển, hơn mười cây cốt tên bị bẻ gãy căn bản không làm sắc mặt hắn thay đổi chút nào.
“Aizzz, các ngươi chỉ là ma tu, còn kém ma nhân chân chính nhiều lắm. Nửa người nửa thú mà còn tưởng rằng mình lợi hại.” Bố Tự Du khẽ lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Hồi sinh!”
Hắn nói dứt lời thì những mũi tên bị bẻ gãy trên đất liền lóe lên rồi biến mất, trên không trung lại xuất hiện mười cây tên mới tinh, gia nhập vào đội ngũ bắn giết ma tu.
“Hóa ra ngươi chính là tên sát tinh Bố Tự Du, giết ngươi, ta liền lập công lớn.” tên ma tu trong trận rốt cục cũng nhận ra hắn, lại không chút khiếp đảm, ngược lại chiến ý đại trướng, hô to lên.
Bố Tự Du đột nhiên quay người lại, tay chém vào hư không, mà ở phía sau hắn vốn không có gì bỗng xuất hiện một bóng đen. Bóng đen dần dần hiện rõ, đúng là tên ma tu trong tên trận.
Hắn nhìn Bố Tự Du gần trong gang tấc, vẻ mặt không thể tin, môi giật giật phun ra một câu cuối cùng: “Ngươi lại có thể nhìn thấu phân thân của ta…”
“Dạ Sát của ta là được chuẩn bị riêng cho những kẻ như ngươi, phân thân gì chứ, không đáng nhắc đến.” Bố Tự Du cười nói.
Môi ma tu run run, cuối cùng không thể nói ra nửa chữ, đầu ngoẹo sang bên, mất hơi thở. Nửa người dưới và nửa người trên của hắn đột nhiên tách ra, bị lợi khí chém thành hai nửa, rơi xuống đất.
Còn cái thứ vô hình trên tay Bố Tự Du thì nhỏ xuống vài giọt máu của ma tu, sau đó lại thấy hắn làm động tác thu kiếm, tựa như vừa thu lại cái gì đó.