“Thần Nông tộc thật là thích, những hoa quả này rất ngon, linh khí cũng nhiều vô cùng.” Kim Phi Dao một tay cầm trái cây, đang cùng Mập Mạp không ngừng nhét vào miệng giống như vài chục năm chưa từng ăn gì.
“Đây là hoang dại.” tên nam tử Hợp Thể kỳ kia ngồi bên cạnh, trên mặt không vui không giận đáp.
Kim Phi Dao dừng một cái, thuận miệng nói: “Chắc chắn cũng là lây dính thần khí của các ngươi cho nên trái cây dại cũng có thể ngon như vậy.” lời vuốt mông ngựa thì nàng có thể há mồm ra là có, kể cả bị phản bác cũng có thể lập tứ tìm ra lời khác nói lại.
“Lời này của ngươi ta thích nghe.” Câu vỗ mông ngựa này quá rõ ràng, còn khiến người ta cảm thấy thoải mái, nam tử kia lại tiếp lời.
“…” Kim Phi Dao cắn hoa quả, quét qua tên Thần Nông tộc Hợp Thể kỳ mà dù nàng có nói gì cũng đều phải tiếp một câu bên cạnh. Sau khi nàng cầu được nói cho hắn nghe phải làm thế nào để giải độc của Thần Diệt Thải thảo, hắn liền tỏ ra một bộ ta cố mà làm trước mặt mọi người, là ngươi cầu ta, ta mới bằng lòng nghe một chút, rồi thả Kim Phi Dao và Mập Mạp ra.
Chính sự còn chưa nói nhưng Kim Phi Dao đã ăn không ít hoa quả, mà nam nhân kia cũng như đến để tranh cãi, nàng nói cái gì hắn cũng phải phản bác lạnh trào vài câu không biết mệt.
“Tiền bối, Tỉnh Thần Hoa Lộ…” tuy nhiên, nói nhiều vẫn còn hơn ít nói, Kim Phi Dao xoa nước trái cây trên tay vào quần áo, nghiêm trang hỏi.
“Ngươi ăn đủ rồi?” nam tử không trả lời mà hỏi ngược lại. Thật sự là người nhiệt tình hiếu khách nha, Hợp Thể kỳ mà còn quan tâm người khác như vậy.
Kim Phi Dao thật sự không nghĩ như vậy, nhưng người ta đã biểu lộ ra thái độ như vậy thì bản thân cũng phải tỏ vẻ một cái, nếu không thì quá không nể mặt. Vì thế, nàng liền gật đầu, cảm tạ: “Đa tạ tiền bối quan tâm, ăn thì chưa đủ nhưng chúng ta vẫn nên nói chính sự trước đi.”
“Không phải Thao Thiết ăn rất khỏe sao? Ngươi không cần khách khí, cứ việc ăn thoải mái đi. Nếu không lại truyền ra ngoài, nói Thần Nông tộc chúng ta lấy oán trả ơn, không có đạo đức thì thật không tốt.” nam tử không cười cũng không giận, chỉ bình tĩnh nói.
Kim Phi Dao liếc nhanh hắn một cái, xem ra Khương Nhất đã tỉnh, nếu không nam nhân này không thể biết được lời này. Nói rõ ra thì đây là đang trả thù mình nói Thần Nông tộc không tốt, biết rõ ta là Thao Thiết còn muốn làm ta chết no sao? Không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, nàng quyết định nể mặt Thần Nông tộc, vì thế liền đứng lên, ôm quyền nói: “Vậy ta đa tạ tiền bối, ta hiện tại liền ăn.” Nói xong nàng liền sử dụng Tan thuật, lắc lắc lỗ tay, quét qua bàn một cái liền ăn hết hoa quả trên đó. Sau đó, nàng vỗ vỗ bụng, nhìn chằm chằm vào nam tử, nói: “Không đủ!”
“Người đâu, bưng hoa quả lên.” Nam tử cười lạnh một cái, vung tay lên, lập tức có người bưng hoa quả lên. Lập tức lại bị Kim Phi Dao ăn sạch, Mập Mạp cầm trên tay nửa quả, đã không còn cơ hội đoạt một quả từ miệng nàng, đành phải chậm rãi cắn từng miếng nhỏ, nhìn hai người giao đấu.
“Không đủ!”
“Vẫn là không đủ!”
“Ta đã đợi nửa ngày, còn không có bưng lên a.”
Kim Phi Dao vỗ bụng, hắc hắc cười nhìn nam tử, nàng thật sự đã phát huy tác dụng của cái bụng, mặc kệ Thần Nông tộc mang lên bao nhiêu nàng đều một hơi ăn hết, không thừa lại nửa phần. Nhìn Thần Nông tộc đã không nâng gì lên nữa, trận tỷ thí này xem ra nàng đã thắng.
“Thế nào?” nam tử nghiêng đầu hỏi một gã Thần Nông tộc đang quỳ ngoài cửa.
Người nọ cung kính nói: “Thần dược sư, theo ngươi dặn dò, đã chuyển hết những thứ trong kho ra rồi. Hiện tại trong kho hàng đã thanh lý hết.”
“Được, ngươi có thể lui xuống.” Nam tử gật đầu, khen một tiếng rồi quay đầu lại giải thích với Kim Phi Dao: “Ngày thường chúng ta thường hái trái cây về, nhưng vì chồng chất quá nhiều, phát hiện vì để lâu quá nên bị hỏng, nhưng nếu mang ra ngoài ném thì sẽ phát ra vị lạ, ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của linh thảo. Hiện tại có thể dọn dẹp sạch sẽ thật sự là một việc vui, có thể cho đồ tươi mới vào trong đó.”
Sắc mặt Kim Phi Dao phi thường khó coi, lão yêu quái Hợp Thể kỳ quả nhiên khó đối phó. Không phải chỉ là ăn chút đồ ôi thôi sao, hoàn toàn không có vấn đề gì, ta sẽ không bị loại việc nhỏ này chọc giận. Sờ sờ cái bụng, nàng cười nói: “Có thể làm việc cho tiền bối là vinh hạnh của ta, chẳng qua chỉ là dọn một cái khố phòng, tiền bối không cần đa tạ.”
“Ta vốn không định tạ ngươi.” Hắn phi thường thẳng thắn mở miệng nói.
Không ngờ lại có người da mặt dày như vậy! Thật sự là khiến người ta bất khả tư nghị! Kim Phi Dao chấn động, nam nhân này quá mức khó giải quyết, chỉ sợ chiêu không biết xấu hổ này không thể đối phó được hắn, ngược lại còn có thể bị hắn ra chiêu ăn luôn.
“Aizzz… tiền bối, chúng ta nói trắng ra đi, ngươi muốn thế nào mới cho ta Tỉnh Thần Hoa Lộ?” Kim Phi Dao than dài một tiếng, thay đổi mặt, trưng ra biểu cảm đáng thương, tha thiết chờ mong nhìn hắn.
“Ta là thần dược sư của Thần Nông tộc, Khương Thủy Nhiên. Tỉnh Thần Hoa Lộ là thứ mà không phải cứ có tu vi cao là có thể luyện ra, toàn bộ Thần Nông tộc không thiếu Đại Thừa và Hợp Thể kỳ nhưng lại chỉ có hai người có thể luyện được Tỉnh Thần Hoa Lộ. Không khéo là một người đã bế quan, hiện tại chỉ có ta là có thể luyện ra.” Khương Thủy Nhiên chậm rãi nói.
Kim Phi Dao thật muốn bóp cổ hắn rồi dùng sức mà lay, đến cùng muốn cái gì thì nói rõ ra, cứ lần lữa tỏ vẻ bản thân rất quan trọng làm gì! Tuy nhiên, hiện tại có cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám, đành phải cười cười gật đầu: “Tiền bối thật là lợi hại, không biết khi nào thì có thể cho ta?”
“Cái này thì phải xem ngươi.” Khương Thủy Nhiên lẳng lặng nhìn nàng, chỉ nói một câu như vậy. Việc thống khổ nhất không phải là ngươi không có cách giao dịch với người khác mà là có người đồng ý giao dịch với ngươi lại không chịu nói ra điều kiện, bắt ngươi đi đoán. Kéo Mập Mạp lại, Kim Phi Dao chỉ vào hắn, nói phương pháp giải độc cho Khương Thủy Nhiên nghe. Lấy độc trị độc đã nói ra, thải châu trên cổ có thể nhìn thấy, sự tình đều nói nhất thanh nhị sở, giao dịch thế nào hẳn là đã có thể nói rồi.
“Tiểu tử này đổi một lọ Tỉnh Thần Hoa Lộ.” Khương Thủy Nhiên rốt cục mở miệng, lại trực tiếp muốn Mập Mạp.
Kim Phi Dao không lưỡng lự cự tuyệt: “Không có khả năng!”
“Không phải là ngươi rất muốn Tỉnh Thần Hoa Lộ sao?” Khương Thủy Nhiên hơi cau mày, rốt cục Tỉnh Thần Hoa Lộ có quan trọng hay không, sao lại thay đổi thất thường như vậy!
“Rất muốn, nhưng nếu phải dùng hắn để đổi thì không được, dù sao sự tình cũng không phải do ta gây ra, cứ để người gây ra đi mà tìm Tỉnh Thần Hoa Lộ.” Kim Phi Dao kiên định nhìn hắn, muốn dùng Mập Mạp đổi Tỉnh Thần Hoa Lộ là không có đường thương lượng.
Khương Thủy Nhiên chậm rãi nói: “Mặc kệ là ai đến cũng như nhau, chỉ có ta mới có Tỉnh Thần Hoa Lộ.”
“Chuyện đó không liên quan ta. Bọn họ muốn tìm ngươi lấy Tỉnh Thần Hoa Lộ thế nào là việc của bọn hắn. Ta không lấy được thì có thể tay không trở về.” chuyện này đến cùng cũng không liên quan đến ta, mang Mập Mạp ra đổi là không có khả năng, hỗ trợ cũng chỉ có mức độ, bản thân đâu phải đồ ngốc.
Hai người bắt đầu giằng co. Khương Thủy Nhiên vừa nói muốn gì là Kim Phi Dao lập tức ngắt lời: “Tiền bối, ta cũng không nói lời nào thất lễ. Ta cứu tộc nhân của các ngươi, hy vọng các ngươi đừng khó xử ta, loại việc động thủ chế nhân thì không cần phải làm. Ta biết Thần Nông tộc các ngươi thích độc thích dược, chẳng qua chỉ muốn biết vì sao bọn ta có thể giải độc của Thần Diệt Thải thảo, cho nên nếu không cần thì ta sẽ đương trường giết chết hắn.” tay Kim Phi Dao đặt lên đầu Mập Mạp, mắt lạnh nhìn Khương Thủy Nhiên.
Mập Mạp bất đắc dĩ nói: “Rốt cục là có chuyện gì chứ, ta lại mạc danh kỳ diệu thành con tin! Mọi người bình tĩnh lại đi, ta không muốn trở thành dược đồng bị Thần Nông tộc tra tấn, cũng không muốn bị chủ nhân của mình giết chết, mọi người nói chuyện lại đi.”
“Ngươi hạ thủ được?” thái độ của Khương Thủy Nhiên vẫn như trước, có vẻ rất bình tĩnh làm Kim Phi Dao không dám chắc đoán được ý tứ của hắn. Tuy nhiên, nếu thực sự xuất hiện việc bản thân bị giết, Mập Mạp bị bắt đi nuôi để tra tấn thì nàng có phải liều mạng già cũng phải bóp chết Mập Mạp, hủy diệt Hoa Uyển Ti. Mân miệng trừng mắt nhìn Khương Thủy Nhiên, Kim Phi Dao vẫn không rời tay khỏi đầu Mập Mạp: “Chính ngươi nói xem, muốn thế nào?”
Khương Thủy Nhiên chuyển mắt sang người Mập Mạp, đây đã là tiểu yêu thú Thần Thú hậu kỳ, đã sớm có thể tự quyết định. Mập Mạp nuốt nước miếng, hai người này thật sự là biến thái, kẻ tám lạng người nửa cân nha.
“Ý của ta là tiền bối đưa cho ta một ít Tỉnh Thần Hoa Lộ, mà không phải tiền bối muốn nghiên cứu độc trong thải châu này sao, ta hoàn toàn có thể phối hợp với tiền bối, tiền bối muốn nọc độc thì ta có thể làm ra. Hơn nữa, ta chỉ cần dùng các linh thảo khác nhau thì độc tinh hoa bên trong đó sẽ lại có biến hóa, có ta phối hợp thì tiền bối cũng có thể kết hợp nhiều loại độc khác nhau.”
“Tựa hồ có chút ý tứ.” Khương Thủy Nhiên nổi lên hứng thú.
***********
“Lão đại, ngươi mang Tỉnh Thần Hoa Lộ về Thần cấp giới, làm xong xuôi công việc thì lên đón ta. Trong thời gian ngươi rời đi ta sẽ ở lại trong Thần Nông tộc, giúp tiền bối nghiên cứu càng nhiều độc và đan dược càng tốt.” Mập Mạp cũng nghiêng đầu nói với Kim Phi Dao, sợ truyền âm bị Khương Thủy Nhiên nghe thấy, hắn dùng ngón tay lặng lẽ viết lên đùi Kim Phi Dao ba chữ. Kim Phi Dao do dự một chút, lại thương lượng với Hoa Uyển Ti, rốt cục đồng ý.
Khương Thủy Nhiên nhìn Mập Mạp, cảm thấy giao dịch này tựa hồ có chút ý tứ, tự nguyện cho hắn ép buộc còn tốt hơn là bắt buộc, dù sao Tỉnh Thần Hoa Lộ cũng có sẵn, cho nàng cũng không sao. So sánh ra thì thuốc giải Thần Diệt Thải diệp quan trọng hơn. Thấy hai bên đều đồng ý, Mập Mạp nhẹ nhàng thở ra, bản thân cuối cùng đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Tuy nhiên, hắn nhìn Kim Phi Dao, đặc biệt dặn dò: “Lão đại, ngươi đừng có một đi không trở lại đấy.”
“Ta để Hoa Uyển Ti ở lại đây, tuy không liên hệ được với các ngươi nhưng chỉ cần thần thức của Hoa Uyển Ti bị hao tổn thì ta dù có ở Thần cấp giới cũng sẽ biết. Đưa thuốc về xong ta sẽ lập tức trở lại, không trì hoãn chút nào đâu.” Kim Phi Dao quyết định để cả Hoa Uyển Ti ở lại, thứ nhất là do Mập Mạp để lại ba chữ là “ăn linh thảo”, Mập Mạp ở đây có thể ăn rất nhiều linh thảo của Thần Nông tộc, rất tốt cho việc đề cao tu vi, thứ hai là linh khí nơi này nồng đậm, tốc độ hấp thu linh lực của Hoa Uyển Ti sẽ không thấp hơn hấp thu từ linh thạch, ở đây sẽ được lợi rất lớn.
Mập Mạp lại nói: “Nếu thần thức bị tổn hại, không phải ngươi sẽ nghĩ là chúng ta đã chết mà không cần đi lên nữa, tìm linh thú khác để nuôi đó chứ?”
“Ta ăn no rửng mỡ à? Linh thú nuôi từ nhỏ không cần linh thạch sao!” Kim Phi Dao giận không thể át, mắng.