Ăn hết các thứ có thể ăn trên người, Kim Phi Dao vẫn cảm thấy hoa mắt, đầu óc choáng váng. Đột nhiên, nàng chú ý tới thứ gì đó trong bàn tay đang phát ra hương vị mê người. Thứ kia không phải thịt, cũng không phải điểm tâm mà là thứ gì đó khiến người ta không thể kháng cự, nước miếng chảy giàn giụa.
Không chút suy nghĩ, Kim Phi Dao nhét thứ trong tay vào miệng. Thứ chỉ nhỏ bằng hạt đào vừa vào miệng nàng lập tức hóa mềm, sau đó trượt vào trong yết hầu.
Đây là cảm giác gì? Hai mắt Kim Phi Dao sáng lên, nhịn không được sờ bụng: “Ta no rồi?”
Mắt không hoa, đầu không choáng, bụng không đói, cũng không có cảm giác thèm ăn. Cảm giác thoải mái này giống như lúc trước khi Kết Đan, có thể lúc nào buồn chán thì ăn chút điểm tâm ngọt để giải sầu.
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ ta đã thoát khỏi cảm giác lúc nào cũng đói rồi?
Thật ra từ sau khi Kết Đan, Kim Phi Dao chưa từng có một ngày ăn no, những lúc đói tới cực điểm, ánh mắt nàng nhìn Lang ma đầu cũng biến thành màu lục. Không cần biết ăn vào bao nhiêu, thân thể vẫn luôn có nhu cầu ăn nữa, chỉ có không ngừng ăn thì mới làm nàng không sinh ra suy nghĩ ăn người.
Kim Phi Dao đã không nhớ rõ có bao nhiêu lần nàng đứng trên núi nhìn những đệ tử Đông Ngọc Hoàng phái bay qua, cảm giác chỉ muốn nuốt họ vào bụng. Trong mắt nàng, tất cả những vật sống đều là mĩ vị, đặc biệt là tu sĩ. Thân thể bọn họ phát ra một loại mĩ vị khác thường, nhất là khi gặp được tu sĩ Nguyên Anh, toàn thân bọn họ từ trên xuống dưới đều tản mát ra lực hấp dẫn khiến người ta không thể kiềm chế được.
Nhưng hiện tại, Kim Phi Dao phát hiện cảm giác đó đã biến mất, dục vọng gặp cái gì muốn ăn cái đó đã hoàn toàn biến mất. Lại nhìn sang Ngọc Châu, Kim Phi Dao đã không thấy nàng có gì ngon mắt nữa.
Tiếng hét thảm cuối cùng vang lên, Mập Mạp và Đại Nữu đã hung thần ác sát giết hết các tu sĩ. Kim Phi Dao tâm tình sung sướng lấy ngọc phù để mở cửa trên người quốc sư.
Cầm ngọc phù định đi mở cửa sát, nàng đột nhiên ngây ngẩn cả người. Kim Đan! Vừa rồi ta ăn Kim Đan của vương gia mặt rỗ? Hình như ta đã thuận tay ăn mất Kim Đan rồi, hơn nữa vừa ăn liền thấy no.
Kim Phi Dao cảm thấy có một giọt mồ hôi chảy trên trán, bảo sao ăn bao nhiêu thứ cũng không no, hóa ra phải ăn Kim Đan và Nguyên Anh của tu sĩ mới được. Bảo sao ta cứ thấy bộ dạng Bạch Giản Trúc có vẻ ăn rất ngon, hơn nữa Trúc ca lại càng ngon, nếu không ta cũng sẽ không thể đi theo hắn tới Đông Ngọc Hoàng phái.
Còn có khi liếm môi nghĩ xem sao trông tu sĩ lại ăn ngon như vậy. Nhưng Ngọc Châu mới Trúc Cơ, còn chưa có Kim Đan, sao ta nhìn cũng lại muốn ăn? Chẳng lẽ là do hình thể?
Giờ ta đi đâu tìm Kim Đan và Nguyên Anh mà ăn đây? Tu sĩ cũng phải tùy tiện ngủ bên đường cho ta giết. Hơn nữa… nếu để bọn họ biết ta ăn Kim Đan và Nguyên Anh của tu sĩ, bọn họ còn không giết ta? Kim Phi Dao bừng tỉnh, việc này tuyệt đối không thể để người khác biết, nếu biết nàng liền xong đời.
Sau này ta phải làm sao? Kim Phi Dao lâm vào buồn rầu, phải làm sao bây giờ?
Nàng thì đứng bên này mà buồn rầu nhưng những nữ tu sĩ kia thì không đợi được, đã bị nhốt vài thập niên rồi, rốt cục cũng chờ tới lúc có người tới cứu, sao người anh hùng này lại đứng bất động ở kia? Chẳng lẽ là do hắc hỏa lúc nãy của Thiên Tà Thánh Anh giờ mới xuất hiện hiệu quả?
Mọi người đều ngờ vực, Ngọc Châu lại sốt ruột không chịu được, giật song sắt, hô lớn: “Kim tiền bối, mau thả chúng ta ra ngoài, huyệt động này vừa bẩn vừa thối, ta không chịu nổi nữa.”
Kim Phi Dao phục hồi tinh thần, quyết định cứu người trước đã rồi nói, về chuyện bụng thì còn có thể tiếp tục dùng đồ ăn phổ thông để duy trì.
Nàng liền cầm ngọc phù bay lên cứu người.
Tất cả đồ đạc của những tu sĩ này đều bị lấy đi, lại nhiều năm bị nhốt trong thạch động nhỏ hẹp, thân thể đều cực suy yếu. Hơn nữa, có không ít người tu vi Luyện Khí kỳ, muốn bảo các nàng tự đi xuống từ thạch động là không có khả năng. Mà các nàng lại vừa bẩn vừa thối, chi sợ vương gia mặt rỗ căn bản không cho các nàng tắm rửa.
Hơn ba trăm nữ tu sĩ tụ tập cùng nhau, khi khóc khi cười, còn có không ít người đá những thi thể gia đinh kia giải hận. Kim Phi Dao để ý thấy có hai mươi mấy người ôm trẻ con trong tay, cũng có không ít người đang mang bầu.
Đợi các nàng khóc nháo xong, những nữ tử có bầu và ôm tiểu hài tử đều biểu lộ thần sắc thống khổ, có người còn dùng sức đấm bụng mình. Sau đó, những người này ngồi sụp xuống đất, bất lực khóc.
Kim Phi Dao cào cào tóc, bất đắc dĩ nói; “Đừng khóc nữa, hiện tại các ngươi phải trở về môn phái mới là chính sự, ta nghĩ không cần phải tìm đường, cứ trực tiếp phá vỡ trần động mà ra.”
“Ta sẽ nói trước một chút về những việc xảy ra ở đây, các ngươi nghe xem ta nói có đúng không nhé, để lát nữa còn giải thích với người các phái.” Kim Phi Dao hắng giọng, bắt đầu nói.
“Người nam không ra nam, nữ không ra nữ này là hậu duệ Động Hoàng, bởi vì thích nam tử, vì muốn biến thành nữ nhân để sinh tử tôn cho Động Hoàng nên đã tu luyện một quyển công pháp. Theo công pháp kia, hắn cần hút âm khí của nữ tu sĩ hàng ngày, năm rộng tháng dài, chỉ cần chờ hắn Kết Đan là có thể biến thành nữ nhân. Vì thế, mỗi ngày hắn đều ở trên bình đài dùng pháp thuật hút nguyên âm khí. Cũng vì vậy mà các ngươi mới bị bắt tới đây.”
Nghe Kim Phi Dao nói hươu nói vượn, ai ai cũng nghi hoặc, muốn nói hậu duệ Động Hoàng phải là vương gia mặt rỗ mới đúng nhưng lại không rõ dụng ý của nàng nên vẫn lẳng lặng nghe.
Kim Phi Dao cười cười nói: “Tên mặt rỗ kia là song tu bạn lữ của hắn, chuyên môn vẽ đường cho hươu chạy, còn đi bắt trộm trẻ con khắp nơi tới để luyện chế pháp bảo. Những đứa trẻ trên tay một số người các ngươi chính là do bọn hắn trộm đến. Ta thấy mấy ngày nữa các ngươi có thể tự xử lý những đứa trẻ này, cho người khác hoặc tự mình nuôi, các ngươi cứ tự quyết định, dù sao người cũng đã chết sạch, trẻ con trộm từ đâu cũng không ai biết được.”
Sau đó, nàng nhìn những người mang thai, ít nhất cũng phải một trăm người, đây là nan đề nha. Có người bụng còn nhỏ nhưng cũng có người đã bảy, tám tháng, phải giải quyết thế nào đây?
Nghĩ một lúc, Kim Phi Dao chỉ có thể nói: “Hai trăm người kia phải ăn uống tẩm bổ, ta còn nhớ trong pháp thuật trụ cột có pháp thuật bài xuất dị vật trong cơ thể, giải độc, đuổi côn trùng gì đó. Nếu các ngươi nguyện ý thì có phải nên thanh lý bụng không? Ăn thành như vậy, nếu không biết còn tưởng rằng mang thai. Ta nghĩ cứ ở đây thêm một, hai ngày rồi đi ra cũng không thành vấn đề, hơn nữa các ngươi bị nhốt lâu như vậy, thân thể suy yếu là việc rất bình thường.”
Hóa ra nàng muốn giữ sự trong sạch cho mọi người!
Những nữ tử ở đây đều sợ ngây người, ngoài Ngọc Châu mới bị bắt về chưa kịp chịu ngược đãi. Tuy nhiên, tình huống hiện tại nàng cũng thấy được, tự nhiên là đều biết đầu câm miệng đứng bên cạnh Kim Phi Dao, lúc này nàng không có quyền lên tiếng.
Tuy quan hệ nam nữ giữa các tu sĩ cũng không quá mức nghiêm khắc, muốn tìm song tu đạo lữ cũng sẽ không có ai nói gì nhưng nếu để người khác biết mình bị nhốt ở một chỗ, còn bị bắt buộc sinh ra mười mấy, thậm chí mấy chục tiểu hài tử thì cũng sẽ nhận được những ánh mắt khác thường.
Không nói đến ánh mắt khinh bỉ, chỉ riêng sự thương hại trong sư môn, lại thường xuyên hứng những cái nhìn tìm tòi nghiên cứu cũng có thể khiến người ta sống không bằng chết.
Trong lòng mọi người không có ý niệm khác nhưng nếu có thể im lặng tu luyện, không bị những lời đồn đãi và những kẻ rảnh rỗi quấy rầy thì còn tốt hơn.
Tiểu hài tử… Không ít tu sĩ sờ sờ bụng, sinh mệnh này là bọn họ bị bắt ép mang, hơn nữa trước đó các nàng cũng đã sinh rất nhiều rồi.
Khá nhiều người lập tức ra quyết định, ánh mắt kiên nghị, nói với Kim Phi Dao; “Tiền bối, ta nguyện ý bỏ cái bụng này, chỉ cầu tiền bối có thể giữ bí mật này. Những tỷ muội khác cũng thế, mọi người đã bị nhốt ở đây nhiều năm, việc này tốt nhất nên chôn chặt trong lòng. Nếu quả có người truyền ra một lời khác với lời của tiền bối, ta dù có chết cũng phải đem nàng bầm thây vạn đoạn, dùng nguyên thần của nàng làm đèn đốt.”
Sau nàng, những nữ tu mang thai lần lượt đứng dậy, quyết định phá thai. Cơ hồ không còn ai do dự nữa, các nữ tu mang thai đều đứng dậy, trong mắt tràn đầy quyết tâm. Nói vậy, về sau trên con đường tu tiên của các nàng, tâm trí cũng sẽ không thể dao động.
“Tiền bối, chúng ta thì phải làm sao?” Những nữ tu ôm trẻ con luống cuống nhìn nàng.
Những người khác phá bỏ đứa nhỏ, cả những người không mang thai cũng có thể lột xác trở về môn phái, nhưng các nàng thì phải làm sao, những đứa trẻ này phải xử lý thế nào?
Tuy rất hận tên mặt rỗ nhưng tiểu hài tử dù sao cũng là do mình sinh ra, nếu bảo giết chết, căn bản không hạ thủ được, nhưng nếu mang về nuôi thì sự tồn tại của chúng chính là muối trên miệng vết thương, luôn luôn tồn tại, không ai muốn mang những nghiệt trái này đi. Không hạ thủ được, lại không muốn nuôi, chỉ có thể hỏi chủ ý của người tu vi cao là Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao cảm thấy khó xử, không thể bảo ta mang về nuôi được, mà ta không có sở thích giết trẻ con để giải trí. Nàng nghĩ một lúc rồi nói: “Không bằng cứ để chúng lại một chỗ rồi thông tri cho các môn phái, đề cập về chuyện của những đứa trẻ này với họ, để các trưởng lão giải quyết. Nếu có linh căn thì hẳn sẽ được thu làm đệ tử, còn nếu không có linh căn thì có thể an bày cho các gia tộc tu tiên phụ thuộc môn phái thu dưỡng. Còn nếu vẫn không được thì tìm một gia đình trong thành này là được, cung cấp cho họ chút tiền, nếu lo lắng có thể lén đến thăm, hẳn là không có vấn đề gì.”
Nói đến đây, Kim Phi Dao liếc mắt nhìn nữ tu sĩ có tiểu hài tử bị đem đi làm tế bảo lúc trước, chỗ mi tâm nàng có một nốt ruồi son, rất dễ nhận ra. Nữ tu sĩ kia thấy Kim Phi Dao nhìn qua thì cười cười với nàng, không hề có chút đau đớn vì mất con, so với những tu sĩ đang mang thai và bế con thì có vẻ thoải mái hơn.
Tự dưng Kim Phi Dao lại nghĩ, nếu ta ra tay cứu đứa nhỏ trả lại cho nàng thì chỉ sợ nỗi hận của nàng với vương gia mặt rỗ lập tức sẽ chuyển sang người ta. Lúc đó, ánh mắt nàng nhìn tiểu hài tử kia thật giống như muốn đem nó thiên đao vạn quả vậy.