Mục lục
Tiên Vốn Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Văn vương tức giận hỏi.

“Không biết, dù sao nơi này cũng do ngươi định đoạt. Hiện tại chúng ta phải làm gì?” Kim Phi Dao đương nhiên không biết phải làm gì, chẳng qua chỉ thuận miệng bày tỏ thái độ thôi.

Văn vương dùng đôi mắt xinh đẹp của hắn trừng Kim Phi Dao vài lần, “Bây giờ địch nhân đang ở tiền phương, thế lực ngang ngửa chúng ta, chỉ cần bảo vệ nơi này, không cho bọn họ công tiến vào là được.”

Chờ người khác tới đánh sao? Kim Phi Dao nghĩ đến số linh thạch mà Ngân Hổ vương đáp ứng liền phản bác: “Ngân Hổ vương đã nói muốn ta thu hút sự chú ý của Nhân tộc, nếu cứ thủ ở đây thì ai biết ta là ai chứ!”

“Thật là phiền toái, cũng không thể gọi bọn hắn xông lên chịu chết để ngươi tạo uy danh được chứ hả?” Văn vương có chút không muốn nói, nếu thật sự là bệ hạ Yêu tộc thì hy sinh bản thân cũng là điều có thể, nhưng nếu chỉ là bán yêu như Kim Phi Dao thì hắn không đồng ý, chỉ có những Yêu tộc phía sau mới là đồng bào của mình.

Kim Phi Dao không quan tâm xem hắn có ý kiến gì, nói với hắn: “Hai chúng ta đi qua, giết hết đám người kia.”

“Chỉ ta và ngươi?” Văn vương nhìn nàng, không ngờ nàng lại chủ động yêu cầu ứng chiến.

“Ngươi sợ?” Kim Phi Dao khinh bỉ hỏi.

“Ai sợ!” Văn vương hừ lạnh một tiếng, tu vi hai người tương đương, nàng còn không sợ, hắn thì sợ gì? Tuy nhiên, Văn vương cũng cảm thấy giật mình vì tốc độ tăng tu vi của Kim Phi Dao, lần trước gặp nàng mới Nguyên Anh trung kỳ, hiện tại đã Hóa Thần hậu kỳ, mà bản thân vẫn còn lâu mới có thể đột phá Luyện Hư kỳ. Chẳng lẽ trên người nàng có dị bảo gì cho nên tu vi mới tăng mau như vậy, thực khiến người ta khó chịu mà.

Kim Phi Dao cười cười nhìn hắn, đột nhiên quay đầu mở Thập Phục Địa Ngục ở bên cạnh ra, thò tay cầm ra hai cái bánh bao. Sau đó, nàng vừa ăn vừa hỏi: “Vậy ngươi nói xem chúng ta đi đánh lén buổi tối hay là ban ngày?”

Mập Mạp bên cạnh thấy bánh bao đã hấp xong cũng không cần ai mời, tự đi tới mở Thập Phục Địa Ngục ra lấy hai cái, cũng không cần ngồi, cứ đứng ở đó mà ăn.

Văn vương ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, bỗng chốc không hiểu đây là đang làm gì. Ăn bánh bao? Vì sao lại ăn bánh bao? Làm sao có thể có người dùng pháp bảo cực phẩm để hấp bánh bao ăn chứ? Đây là có bệnh đi.

Nhìn bộ dáng ngốc lăng lăng của hắn, Kim Phi Dao chỉ chỉ Thập Phục Địa Ngục bên cạnh, rất hào phóng hỏi: “Ăn bánh bao không?”

“Không ăn!”

“Đại bổ đó.”

“Ngươi cứ tự nhiên.”

“Ta cho ngươi cái huyết vượng nhé?”

“Đã bảo không ăn!”

Hảo tâm không hảo báo, cho bánh bao ăn còn không cảm kích, Kim Phi Dao hừ hừ từ bỏ. Không ăn thì thôi, nàng và Mập Mạp ăn còn chưa đủ đâu.

Thấy nàng nhất định phải chủ động đi nghênh chiến, Văn vương muốn làm nàng ăn đau khổ, sợ hãi thì tự nhiên sẽ trở về, tốt nhất là ở trong Lưu Bàn Sơn không ra, nếu không thì đi Nhân tộc làm gian tế cũng được, chỉ cần không xuất hiện ở bên mình. Vì thế hắn liền nói: “Vậy chúng ta đi luôn đêm nay. Bọn họ có chủ động đến vài lần, chúng ta đều chỉ tử thủ. Cho nên bọn họ hẳn là sẽ không ngờ chúng ta lại dám chính diện đi phục kích bọn họ.”

“Được, dạ hắc phong cao, thích hợp giết người.” Kim Phi Dao gật đầu đáp, tiếp tục ăn bánh bao.

Tám mươi năm qua Kim Phi Dao và Mập Mạp sử dụng rất nhiều biện pháp, rốt cục cũng làm ra không ít tài liệu và công thức làm bánh bao độc đáo. Có loại ăn một cái tăng một năm tu vi, còn có loại bổ sung linh lực khẩn cấp. Nếu vào lúc không có linh lực mà ăn một cái thì có thể bổ sung linh lực ngay, còn nhanh hơn cả hấp thu linh thạch.

Loại bánh ăn vào có thể đột phá thì nàng không làm được, có loại bánh hiện tại đã là không tệ rồi. Hơn nữa, Kim Phi Dao còn cân nhắc ra cách giữ linh khí cho bánh bao. Cách này chính là lấy Thập Phục Địa Ngục ra, luôn luôn cách không dùng linh lực bảo trì, như vậy thì bánh bao luôn ở trong linh khí, có thể giữ được rất lâu. Mà Thập Phục Địa Ngục không thể cất đi cho nên nàng đi tới đâu cũng đeo pháp bảo kỳ quái này bên cạnh.

Thật ra việc giữ thời gian dài là không cần thiết, tuy rằng Mập Mạp và Kim Phi Dao không gấp gáp đến mức một hơi ăn hết vài cái bánh bao nhưng hấp một chõ ra cũng chỉ đủ cho nửa ngày mà thôi. Dùng một viên Long Đinh đan cao giai là có thể tăng lên hai năm tu vi, tuy nhiên thứ này có bệnh lên đơn, lại cần linh thảo, chẳng phải lúc nào cũng có thể ăn.

Tuy Kim Phi Dao cũng muốn làm công hiệu của bánh bao tốt hơn nhưng đều rất không ổn định. Nghĩ kỹ lại thì một cái bánh bao gia tăng một năm tu vi đã không tệ rồi, còn không cần ngồi xuống hấp thu, chuyện tốt như vậy biết tìm ở đâu? Lúc đối kháng địch nhân còn có bánh bao khác để gia tăng linh lực, không sợ linh lực tiêu hao sạch sẽ không có lực hoàn thủ, loại chuyện tốt này nên có chừng có mực, không tệ lắm là được.

Đối với loại chuyện này nàng đã xem xét rất nhiều, cảm thấy như vậy là được, thứ khác có thể tham một chút chứ cái này thì không thể được.

Văn vương còn không biết diệu dụng của bánh bao này, chỉ thấy Kim Phi Dao không ngừng ăn. Dáng ăn cũng coi như tao nhã, năm miếng một cái, chỉ có điều là ăn quá nhiều, giống như đã đói bụng mấy tháng vậy. Nghĩ buổi tối còn phải đi đánh lén Nhân tộc, hắn cảm thấy vẫn nên chuẩn bị đầy đủ một chút, nếu không bệ hạ vừa tới chỗ mình đã chết thì không thể nào nói nổi.

“Nếu quả có nguy hiểm thì ngươi cứ trốn về trước, không được để bị bọn họ bắt sống hoặc giết chết, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến sĩ khí của Yêu tộc.” vì Yêu tộc suy nghĩ, hắn vẫn lên tiếng nhắc nhở.

Kim Phi Dao liếc trắng mắt, sao đã nghĩ bản thân không hay ho rồi, cũng không nói gì may mắn một chút, “Ngươi yên tâm đi, cam đoan không có vấn đề, tuy nhiên ta cần ngươi phối hợp.”

“Ta phối hợp với ngươi?” Văn vương nhìn nàng một cái, còn có thể phối hợp cái gì, phối hợp chạy trối chết sao?

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Kim Phi Dao lắc đầu, không chịu nói rõ.

Đến nửa đêm, Kim Phi Dao thu Hoa Uyển Ti vào túi càn khôn. Bao nhiêu linh thạch thượng phẩm lấy được ở chỗ Ngân Hổ vương đều ném hết cho Hoa Uyển Ti, để nàng ngày ngày không ngừng hấp thu linh khí, sớm tiến giai Hóa Thần kỳ, đối với các nàng sau này sẽ rất hữu ích.

Mang theo Mập Mạp, Kim Phi Dao một thân Quạ Đen cơ hồ tan vào bóng đêm. Tuy nhiên, Văn vương nhìn nhìn Thập Phục Địa Ngục màu bạch sáng lấp lánh kia thì có chút bất đắc dĩ: “Ngươi có thể thu hồi cái chõ này không?”

“Vì sao? Thứ này có tác dụng rất lớn. Ban ngày ta đã làm một chõ bánh bao rồi, chỉ chưa đầy một canh giờ nữa sẽ chín, thu vào phải trừ hỏa, sẽ không ăn được.” Kim Phi Dao không hiểu hỏi, bên trong là bánh bao để bổ sung linh lực, lúc đánh nhau mà linh lực không đủ còn phải dựa vào thứ này đó.

“Quá sáng, chúng ta phải đi đánh lén mà.” Văn vương không biết phải giải thích với nàng thế nào. Ba người đều ăn mặc tối như mực, phía sau lại đeo pháp bảo ngân quang long lánh, như vậy thì gọi gì là đánh lén nữa.

“Dù sao bọn họ cũng sẽ không chờ chúng ta giết sạch, vọt vào trong là được, người càng nhiều càng tốt.”  Kim Phi Dao chẳng hề để ý nói.

Văn vương tức không chỗ phát, cắn răng trừng mắt nhìn nàng: “Nếu ngươi muốn như vậy thì sao còn phải chọn nửa đêm, ăn mặc tối đen thế này? Ta còn tưởng rằng ngươi muốn làm lặng lẽ.”

“Ban đêm là do ngươi chọn, còn chuyện quần áo, ta vốn chính là mặc màu đen. Bộ này vẫn là bộ ta mặc lúc gặp ngươi, ta còn chưa thay ra, đừng có oan uổng ta.” Kim Phi Dao vẻ mặt lạnh nhạt, không mặn không nhạt đáp.

“Ngươi cố ý tìm ta phiền toái!” Văn vương thật muốn đẩy ngã nàng rồi hút sạch máu, quá đáng giận!

Thấy hắn tức giận, Kim Phi Dao cười nói: “Ta thật sự không phải tới gây phiền toái cho ngươi. Người như ta sao có thể mang thù chứ. Ta thật sự cảm thấy ngươi thích hợp đi cùng ta, đến lúc đó ngươi sẽ biết. Không phải ngươi thích hút máu sao? Ta cho ngươi hút no thì thôi.”

“Hừ, ta xem ngươi còn mạnh miệng đến bao giờ.” Văn vương hừ lạnh một tiếng.

“Dẫn đường đi!” Kim Phi Dao dùng hắc khí màu đen chắn một cái liền che lại Thập Phục Địa Ngục, sau đó vui tươi hớn hở nhìn hắn. Văn vương chỉ cảm thấy phiền lòng, sao mọi việc không hay ho đều để hắn gặp thế này!

Lên tinh thần, hắn dặn dò các Yêu tộc khác chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời tới tiếp ứng bọn họ, sau đó liền đưa Kim Phi Dao ra ngoài. Ba người lặng lẽ bay ra khỏi Hà Thạch Thần giới, chậm rãi tới nổi thạch phía trước, Nhân tộc ở đó đã nhiều ngày nay chiếm tiện nghi ở Hà Thạch Thần giới, nghĩ Yêu tộc chỉ có thể tự bảo vệ mình, không dám ra đây công kích cho nên không cảnh giới quá kỹ.

Bên ngoài chỉ thả một cái cấm chế, người gác đêm cũng không có, tất cả đều ở trong lều trại, ai tu luyện thì tu luyện, ai bảo dưỡng pháp bảo thì tiếp tục bảo dưỡng. Thấy cảnh tượng này, Kim Phi Dao có chút bất mãn nói thầm: “Quá kỳ quái, lại còn phải gọi người ra.”

“Ngươi có bệnh à? Như vậy không phải càng tốt sao, chúng ta xông vào cấm chế rồi lập tức tách ra, giết bọn hắn không kịp trở tay.” Văn vương bất lương nói, nàng này đúng là không biết gì về binh pháp, cơ hội tốt như vậy còn phải gọi toàn bộ mọi người ra, cũng đâu phải mời bọn họ đi ra xem diễn?

“Tách cái gì mà tách, ngươi có thể nhớ rõ một chuyện là chúng ta tới lập danh chứ không phải chuyên môn tới giết người không hả? Phải làm ra tràng cảnh càng lớn càng tốt, nếu không Ngân Hổ vương sẽ tìm ta phiền toái đó.” Kim Phi Dao còn muốn tới Tinh Tinh Thần giới lĩnh linh thạch, nếu không làm cho rộn lên để cả thiên địa đều biết thì sao có thể kiếm linh thạch?

Văn vương cũng lười nói lại, thích nháo thế nào thì nháo như vậy đi, hắn không quản, mà dù sao cũng không quản được.

Kim Phi Dao bay tới gần thì đột nhiên hé miệng phun ra Thú Bạo, không nói hai lời liền vụt bay qua nổi thạch.

Văn vương sửng sốt, đây là pháp bảo bản mạng sao? Vậy mà thay đổi cả pháp bảo bản mạng, rốt cục là nàng đã trêu chọc vào chuyện lớn gì vậy, thế mà còn có thể còn sống thực tính nàng may mắn.

Thấy trên hai đấm của Kim Phi Dao có hai luồng hắc khí, hắn quýnh lên, người này thực sự muốn gọi hết người ra, vì thế hắn vội vàng vọt sát tới.

Hai tiếng nổ vang lên, Kim Phi Dao đã đấm lên cấm chế, động tĩnh như vậy thì ngay cả kẻ điếc cũng cảm giác được. Tu sĩ trên nổi thạch chạy hết ra khỏi lều trại, liếc mắt một cái liền thấy một nữ nhân mang ký hiệu Yêu tộc đang ở bên ngoài dùng sức đánh cấm chế, mà phía sau nàng còn có một tiểu hài tử Yêu tộc Thần Thú trung kỳ. Phía sau nữa là Văn vương mà bọn họ đã giao đấu vài lần đang vội vàng bay lại.

Nửa đêm đánh lén!

Lúc này mọi người đã phản ứng lại, Yêu tộc này là tới giúp đỡ, bọn họ cho rằng có ba gã Thần Thú kỳ là có thể chiếm thượng phong sao, thật to gan!

Đúng lúc này, cấm chế ầm một tiếng vỡ tung, Mập Mạp vọt xuống, Kim Phi Dao nhanh chóng dùng Thú Bạo che mặt, truyền âm quát Văn vương; “Nhắm mắt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK