Thấy nàng rối rắm muốn chết, Hoa Uyển Ti cũng không muốn phí võ mồm nữa, chỉ nói: “Ngươi có thể suy nghĩ lại xem công kích loại gì ngươi hay dùng nhất. Đừng tham nhiều, cái này cũng không phải để ăn, ngươi làm nhiều hay ít cũng không sao. Cái cần là phải áp dụng được tối đa, uy lực lớn nhất, có thể phát huy thực lực của ngươi một cách mạnh nhất.”
“Để ta cẩn thận suy nghĩ.” Kim Phi Dao trầm mặc một hồi liền đuổi hai người ra ngoài.
Có phải ta đã để lực chú ý quá mức tập trung vào Thông Thiên Như Ý? Nàng cẩn thận nghĩ, ngồi xuống tập trung, chuyện này cần phải suy tính rõ ràng.
Một ngày sau, Kim Phi Dao đột nhiên mở to mắt, lấy viên Tinh Viên thạch nhỏ nhất ra, để sang một bên, sau đó lấy túi càn khôn ra tìm các thứ khác.
Nàng sở dĩ không đi tìm tài liệu khác mà lập tức quyết định luyện chế pháp bảo bản mạng là có nguyên nhân, đó là do đã có những thứ nhặt được ở Thiên Đỉnh Thần giới. Bên trong số đó có rất nhiều vật phẩm của Liễu Cơ, không trân thì quý, đại bộ phận đều là người khác mang tới để vuốt mông ngựa.
Hai cái răng Song Xỉ hổ. Tiên Sử thạch, loại khoáng thạch cao nhất mà lúc bần cùng lắm nàng cũng không nỡ lấy ra dùng, để tinh luyện ra một viên Tiên Sử thạch bằng bông hoa cũng phải mất nửa tháng, mà nàng lại lấy được tận hai viên ở Trọng Thổ Linh giới. Cuối cùng, nàng lấy một pháp bảo thượng phẩm ra, đây là một bảo sai, vốn là một pháp bảo phòng ngự lấy được ở Thiên đỉnh Thần giới. Pháp bảo này tuy phẩm giai chỉ là thượng phẩm nhưng bên trên lại có hai hạt châu to bằng long nhãn. Hạt châu màu u lam, là linh châu được luyện từ ngàn vạn hồn phách của yêu thú cao giai.
Linh châu này sẽ mượn lực lượng của hồn phách yêu thú để pháp bảo có được lực phòng ngự cường đại, không chỉ có thể ngăn cản công kích của người khác mà còn có thể giảm bớt tổn thương cho pháp bảo. Chỉ có điều không hiểu vì nguyên nhân gì mà người luyện chế lại khảm đồ tốt thế này vào một bảo sai thượng phẩm. Thoạt nhìn giống như là loại người nào đó muốn lấy lòng Liễu Cơ, nhất thời lại không tìm được thứ thích hợp cho nên làm một bảo sai thượng phẩm, kiên quyết đính linh châu lên trên.
Tuy nhiên, thế cũng không sao, cái Kim Phi Dao muốn chính là viên linh châu này, vì thế nàng liền lấy hạt châu ra. Không có linh châu, bảo sai trông vô cùng bình thường, hoàn toàn là thứ có thể tùy tiện bán cho một cửa hàng nào đó.
Tài liệu chuẩn bị đầy đủ hết, Kim Phi Dao bắt đầu bế quan luyện chế pháp bảo bản mạng thích hợp nhất với mình. Chẳng qua chỉ là một pháp bảo bản mạng mà nàng bế quan gần một năm khiến mọi người vạn phần tò mò, đây rốt cục là luyện khí hay khắc hoa a!
Thực thần thậm chí còn hoài nghi nàng vì trốn tránh ăn đồ hắn nấu cho nên mới bế quan không ra, liền quyết định nếu hai ngày nữa mà nàng còn không ra thì sẽ phá cửa mà vào. Con linh thú Mập Mạp kia tuy cũng ăn khỏe nhưng ăn hết một đỉnh cũng mất một tháng, thật sự quá chậm!
Không đợi hắn tới phá cửa, Kim Phi Dao đã tiều tụy xuất ra, vừa ra ngoài liền lao thẳng tới đại đỉnh, la hét ầm ĩ là sắp chết đói, yêu cầu thực thần mau mau nấu ăn.
Vừa khéo là thực thần để Mập Mạp sử dụng yêu khí nên đã bảo hắn nặn một nồi mì sợi, lập tức cho vào nồi canh, mỗi sợi mì đều to bằng cánh tay cuối cùng được nấu xong. Loại mì sợi mà chỉ có những đầu bếp thiếu tâm nhãn mới có thể làm ra này Kim Phi Dao cũng không chê, cho từng sợi vào miệng, hút sùn sụt xuống, tốc độ nhanh kinh người.
Hoa Uyển Ti tò mò nhìn nàng hỏi: “Luyện ra cái gì rồi?”
Kim Phi Dao không hé răng, thực ra là bận ăn không thể mở miệng nói chuyện, liền tùy thân xuất ra một vật, ném cho Hoa Uyển Ti. Nàng cầm lấy thứ này, bé bằng trứng bồ câu, óng ánh trong suốt, hình thái chậm rãi biến ảo, kinh ngạc nói: “Thông Thiên Như Ý? Sao ngươi lại luyện ra cái này?”
“Hơn nữa, thế này thì quá nhỏ, các tài liệu khác ngươi định tiết kiệm để đổi thịt ăn sao?” thứ này quá bé, nếu phóng to lên vài chục trượng thì có khả năng càng yếu ớt.
Kim Phi Dao hút hết một sợi mì, chậc lưỡi nói: “Không phải, thứ này là dùng một chút tài liệu để làm ra. Không phải vì tưởng niệm Thông Thiên Như Ý mà là cảm thấy những lúc không cần cứng đối cứng thì dùng cái này biến ra thanh chủy thủ hoặc lang nha bổng nhỏ dùng cho tiện. Pháp bảo bản mạng thật sự của ta là ở đây, ta cảm thấy nó hẳn là thích hợp nhất với ta.”
Nàng há mồm phun ra pháp bảo bản mạng đang ôn dưỡng trong Thức Hải, cẩn thận để vào tay Hoa Uyển Ti. Nhìn kỹ pháp bảo trong tay, Hoa Uyển Ti nghi hoặc: “Đây là… quyền sáo?”
Đây là một đôi quyền sáo bao bọc từ khuỷu tay trở xuống, để lộ ngón tay ra ngoài, phía trên cánh tay là phần bảo vệ óng ánh trong suốt giống như một tấm chắn được tạo hình kỳ dị. Ở giữa và trên nắm tay là Tiên Sử thạch đen thùi, trên mu bàn tay còn có đầu nhọn của hai cái răng thú lộ ra, phần cổ tay có gắn linh châu. Linh khí chớp động trên toàn bộ quyền sáo, phần bảo vệ tay trong suốt còn tản mát ra từng đợt ánh sáng, nhìn phi thường đẹp mắt.
“Không phải ngươi nói muốn luyện tử mẫu nhận sao? Loại tiểu pháp bảo này là gì? Sao cuối cùng lại biến thành dạng này? Lại là công kích cận thân!” Hoa Uyển Ti khó hiểu hỏi, giờ còn rất ít tu sĩ công kích cận thân, ai ai cũng sử dụng pháp bảo cường đại, chỉ cần đứng tại chỗ, chân còn không cần động, chỉ dùng thần thức, pháp quyết là có thể công kích từ xa.
Hiện tại làm pháp bảo bản mạng lại làm thứ này, như vậy còn không phải là không có pháp bảo để đối kháng đối phương sao? Còn phải mạo hiểm tránh pháp thuật pháp bảo của đối phương, chỉ sợ tác dụng của thứ này không lớn.
“Ai nói vô dụng! Pháp bảo phi trong không trung cũng đánh hạ được, đến lúc đó ta dùng quyền sáo đánh tới là được. Đặt cái tên đi, ta nghĩ ba ngày cũng không nghĩ ra cái tên nào đẹp.” Kim Phi Dao ha ha cười nói.
Mập Mạp la lớn: “Vậy gọi nó là Chiến Thần quyền sáo, mọi việc đều thuận lợi, bách chiến bách thắng, lại rất khí phách!”
“Quá khí phách, phải khiêm tốn một chút.” Kim Phi Dao lắc đầu, tiếp tục kinh nghiệm trong quá khứ, cái gì cũng phải lấy giả nghèo làm mục đích.
“Hoa Khê quyền…” Hoa Uyển Ti nghĩ nghĩ, mở miệng nói.
Mới nói được một nửa, Kim Phi Dao liền vô tình cự tuyệt: “Quá nương! Không lấy!” làm cho Hoa Uyển Ti tức giận.
Thấy các nàng chỉ mải đặt tên mà không ăn mì, thực thần có chút bất mãn, không phải chỉ là cái tên thôi sao, tùy tiện đặt là được. Vì thế hắn lớn giọng nói: “Gọi là Thú Bạo hoặc Bạo Thú đi, dù sao các ngươi cũng dùng để đánh người, ngươi cũng là đồ cầm thú mà.”
“Thú Bạo quyền sáo? Thú bị bạo hay là thú giận dữ?” Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, cái tên này hình như rất khí phách nha.
“Mặc kệ ngươi là bạo thú hay là bị thú bạo, dù sao cũng là bạo, cứ quyết định như vậy đi. Ngươi mau mau ăn mì đi, ta còn phải nấu bữa tối nữa!” thực thần không quản nhiều như vậy, vung bàn tay to lên quyết định tên cho pháp bảo bản mạng của Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, Thú Bạo cũng xong, hơn nữa nghe qua lại có chút ngốc, hoàn toàn không giống mấy cái tên cao nhã khác, như vậy cũng có thể làm cho đối thủ khinh thị bản thân.
Vì thế, một nữ tu sĩ dùng bản mạng quyền sáo với cái tên thô ráp, Thú Bạo đã xuất hiện.
Pháp bảo bản mạng luyện chế xong, Kim Phi Dao luôn đặt chúng trong Thức Hải để ôn dưỡng, vốn có thể rời khỏi Lăng Vân Thần giới để tới nơi khác nhưng vì chưa ăn xong thực đơn của thực thần nên không thể đi được.
Hơn nữa, Kim Phi Dao phát hiện bên trong thức ăn do thực thần dùng linh lực nấu ra có chứa rất nhiều linh khí, có thể so sánh với đan dược. Đến Hóa Thần kỳ, nàng đã tan hợp hoàn toàn thực hồn Thao Thiết, ngoài việc có thể biến thân ra thì cơ hồ không khác gì tu sĩ bình thường.
Việc này đồng nghĩa với việc Kim Phi Dao có thể dùng đan dược để tăng tu vi, nhưng Động Thiên hoàn và Long Ngâm đan cao giai để bổ linh lực cho tu sĩ Hóa Thần nàng lại không thể kiếm được. Nhìn chằm chằm vào những linh thảo trong tiểu đảo nổi, nàng không nỡ nhổ một cây nào. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể động vào chúng.
Bây giờ đồ ăn do thực thần nấu ra đều có linh khí, Kim Phi Dao đương nhiên sẽ không đi, ý định ăn ở chỗ thực thần mấy trăm năm, ăn đến Luyện Hư kỳ rồi tính tiếp. Thực thần cũng không nghĩ tới việc có người muốn trường kỳ kiếm cơm ăn, ngày ngày đều nấu nướng vô cùng cao hứng, khí thế ngất trời, không hề lo lắng tới vấn đề này.
Kim Phi Dao canh giữ ở Lăng Vân Thần giới, hàng ngày chờ ăn chỗ thực thần, không đi đâu cả, ngay cả nhiệm vụ của Thế Đạo Kinh cũng không muốn nhận. Có pháp bảo bản mạng rồi nàng đương nhiên không muốn đi làm những công việc bán mạng đó, hiện tại ăn uống không phải trả tiền, quá tự tại.
Nhưng Thế Đạo Kinh lại truyền lời của Yêu tộc tới, nói nàng đã đáp ứng làm sứ giả của Cửu Yêu, vậy thì phải giữ lời. Không nói đến chuyện nhận nhiệm vụ Thiên hay Địa cấp, nhưng cũng phải làm vài nhiệm vụ Huyền cấp để báo cáo kết quả công tác. Thật sự không còn cách nào khác, Kim Phi Dao đành phải thỉnh thoảng ra ngoài làm nhiệm vụ.
Nhưng thực thần lại không thể đi cùng nàng, hắn không đồng ý rời khỏi Lăng Vân Thần giới, lại càng luyến tiếc vườn rau trồng trong tiểu đảo nổi. Kim Phi Dao đành phải để tiểu đảo nổi lại Lăng Vân Thần giới, sau đó nhận những nhiệm vụ ở gần. Mỗi lần ra ngoài là hai, ba tháng, có những nhiệm vụ khó thì mang theo Mập Mạp, nhiệm vụ dễ thì mang Hoa Uyển Ti. Tháng nào cũng đi sớm về trễ, vô cùng bận rộn.
Lần này nàng lại hoàn thành một nhiệm vụ, trở lại Lăng Vân Thần giới chưa được nửa tháng thì Bố Tự Du đột nhiên tìm tới cửa, lại mang theo một người.
Nhìn cái người dính đầy máu đang hôn mê bất tỉnh trên lưng hắn, vẻ mặt Kim Phi Dao khó chịu hỏi: “Ngươi mang Bạch Giản Trúc đến chỗ ta làm gì?”
Bố Tự Du thả người xuống mặt cỏ trong tiểu đảo nổi, nhìn nhìn vết máu dính trên người mình, lạnh nhạt nói: “Vì ngươi ở gần nhất cho nên ta liền cõng người tới. Nếu đi xa, ta sợ hắn sẽ chết giữa đường.”
“Có ý gì?” Kim Phi Dao đột nhiên dâng lên dự cảm bất hảo, mặt lạnh hỏi.
“Để ngươi cho hắn mượn chỗ dưỡng thương, dù sao chỗ ngươi cũng rộng, đông người không sao.” Bố Tự Du ngồi phịch xuống đất, day day đầu vai, một tháng nay hắn đã ngựa không dừng vó chạy tới đây, đúng là mệt chết người.
Kim Phi Dao chỉ vào Bạch Giản Trúc, quát lên với Bố Tự Du: “Đồ ngu ngốc nhà ngươi, mau mau cõng người đến chỗ khác! Ngươi có biết ta và hắn có huyết hải thâm cừu hay không? Nếu hắn tỉnh lại sẽ lập tức đuổi theo ta đòi đâm đòi giết, ta tự ngược à!”
Lại có chuyện này sao? Bố Tự Du tò mò hỏi: “Là ngươi muốn giết hắn hay là hắn muốn giết ngươi?”
“Đương nhiên là hắn muốn giết ta, người ôn nhu đôn hậu như ta làm sao có thể cả ngày đuổi giết người khác chứ!” Kim Phi Dao hừ một tiếng, đắc ý nói.
“Vậy thì không thành vấn đề, mắt hắn bị thương nặng, hiện tại không thể nhìn thấy gì. Chỉ cần ngươi không nói thành tiếng thì hắn làm sao có thể biết ngươi là ai? Kể cả có dùng thần thức thì cũng chỉ biết là có người thôi, đâu có nhìn thấy mặt.” Bố Tự Du nghe vậy thì lập tức đáp lời.
Kim Phi Dao sửng sốt, “Mù?”