Mục lục
Tiên Vốn Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với cơn giận tận trời của Kim Phi Dao, Ân Nguyệt phi thường lạnh nhạt, tủm tỉm cười nói: “Quên đi, chạy cũng đã chạy rồi, chúng ta nên thừa dịp chưa có ai phát hiện Chu Tước chạy trốn mà rời khỏi nơi này thôi. Nếu không, tất cả người trong Linh giới biết Thiên Định Vân bị hủy, tức giận mà vây công chúng ta thì phiền toái to.”

“Sợ cái gì, ngươi muốn giết bọn chúng còn không phải quá dễ dàng hay sao.” Kim Phi Dao đang quỳ dưới đất mà hối hận, nghe hắn thúc giục thì tức giận đáp.

“Không phải sợ mà là nếu như người Du Vân Linh giới chết hết thì ta còn làm ăn thế nào, không thể phá hỏng việc làm ăn của mình được.” Ân Nguyệt cười cười, với hắn mà nói, kiếm được linh thạch mới là chuyện quan trọng nhất.

Kim Phi Dao đành phải đứng dậy, miệng vẫn còn không phục, “Vừa rồi đánh nhau động tĩnh lớn như vậy, các tu sĩ bên dưới chắc chắn đã biết rồi, hiện tại còn chưa đi ra chỉ là sợ tai họa lây dính lên người, nếu chúng ta ra ngoài bây giờ thì lập tức sẽ bị phát hiện.”

“Không đâu, Thất Trọng Thiên có hào quang trời sinh, người bên ngoài không thể biết được động tĩnh bên trong. Tuy hiện tại hào quang đã mất đi nhưng động tĩnh lúc trước vẫn chưa truyền ra, tuy nhiên cũng không giữ được bao lâu nữa, chắc chắn sẽ có người phát hiện Thất Trọng Thiên biến thành màu đen, đến lúc đó Du Vân Linh giới nhất định sẽ náo loạn.” Ân Nguyệt nhắc nhở, nếu còn trì hoãn thì sẽ bị phát hiện.

“Đi thôi.” Kim Phi Dao thở dài, không biết vận xui này bao giờ mới chấm dứt đây.

Hai người lặng lẽ trở về Du Vân Linh giới, trực tiếp đi tới cửa hàng âm trầm đáng sợ của Ân Nguyệt. Vừa về không lâu thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ, phái người ra nghe ngóng mới biết quả thực có tu sĩ phát hiện Thất Trọng Thiên trở nên tối đen, bay đến phụ cận xem xét thì thấy bên trên đã xảy ra đánh nhau.

Chủ yếu là không thấy Chu Tước đâu, Thất Trọng Thiên bị hủy thành phế vân, không biết đến khi nào mới lại có Thiên Định Vân nữa. Xảy ra chuyện như vậy ở trong mắt bọn họ là tổn thất vô cùng lớn, vì không có lửa Chu Tước thiêu đốt Thiên Định Vân thì thực vật sẽ không còn sinh trưởng nhanh nữa.

Ai ai cũng làm ăn buông bán, lập tức có người nghĩ đến chuyện giá của Thiên Định Vân sẽ tăng lên. Kể cả là ở Du Vân Linh giới thì cũng sẽ nước lên thuyền lên. Các loại thương nhân chen chúc mà ra, bắt đầu ra giá cao thu mua Thiên Định Vân. Nhưng động tĩnh này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều biết chuyện, Thiên Định Vân với đặc tính kia liền trở thành vô giá, ai có đều giữ chặt trong tay không chịu bán ra ngoài.

Quản lý Du Vân Linh giới là hiệp hội buôn bán Du Vân, sự tình lúc này trọng đại, ngay cả Ân Nguyệt cũng bị gọi đi nghị sự. Kim Phi Dao không có việc gì liền đi tìm chưởng quầy Âm Trạch đòi da Ngọc Điệp trư.

Nhưng kết quả lại khiến nàng chấn động, “Cái gì? Vì sao không có? Chẳng lẽ Ân Nguyệt bảo ngươi giấu da Ngọc Điệp trư đi rồi gạt ta là không có?”

“Kim tiền bối, không phải vậy đâu, ngay lúc các ngươi đi ra ngoài thì có người đi thu mua hết da Ngọc Điệp trư rồi. Nghe nói bọn họ cuồng thu da Ngọc Điệp trư, kể cả những con được nuôi cũng bị mua đi, hiện tại Ngọc Điệp trư chỉ còn lại mấy con làm giống thôi.” Chưởng quầy vội vàng giải thích.

“A, là ai làm?” Kim Phi Dao nổi trận lôi đình, là loại người nào mà lại chống đối nàng như vậy chứ, muốn chết sao?

“Khách lớn như vậy thì ai cũng nhớ để sau này còn tiếp tục buôn bán. Bọn họ là người thu mua của Cùng Tạ Linh giới, rất nổi danh, đã nhiều ngày đi mua các thứ đồ trân quý, mà lại không hề hỏi giá. Có lúc giá còn tăng lên rất cao, bọn hắn đều bỏ tiền ra mua.” chưởng quầy tươi cười rạng rỡ trả lời, lần này Âm Trạch buôn bán một món to, thương nhân ở toàn bộ Du Vân Linh giới đều thích người thu mua của Cùng Tạ Linh giới.

“Cùng Tạ Linh giới?” Kim Phi Dao sửng sốt, nhanh chóng lấy Linh giới Du Cảnh Kính ra tìm kiếm.

Tìm phía trước không thấy, lại nhìn phía sau, cuối cùng phát hiện Cùng Tạ Linh giới ở một cạnh khác của Tinh La Linh giới. Tuy rằng ở gần Tinh La Linh giới nhưng khoảng cách giữa hai bên vô cùng xa, Kim Phi Dao muốn đi đến đó thì không biết phải đi bao lâu. Hơn nữa, địa bàn của Linh giới này rất lớn, Bắc Thần Linh giới đã rất lớn mà Linh giới này còn to hơn Bắc Thần Linh giới mười lần.

Ở bên ngoài Cùng Tạ Linh giới chính là nơi mà mười hai Linh giới còn chưa khuếch đại thế lực, ở giữa có một vùng hải vực hỗn loạn vô cùng khiến người ta khó lòng vượt qua.

“Mua hết toàn bộ thì quá khoa trương, để ta đi tìm thử xem.” Kim Phi Dao vẫn có chút không tin, thứ đồ quý như vậy sao có thể bị một người mua hết, vậy thì quá giàu có rồi.

Nàng xoay người chạy ra khỏi Âm Trạch, bay tới tầng mây thứ mười một, nơi có một nhà nuôi Ngọc Điệp trư. Hiện tại Du Vân Linh giới hỗn loạn vô cùng, nàng tin sẽ không có ai rảnh rỗi đến tra xét xem nàng có giao linh thạch ra hay không, vì thế liền thả tu vi ra.

Đến tầng mây bị quây thành chuồng heo này, nàng gặp một con Ngọc Điệp trư còn sống, chỉ to bằng con thỏ, trên lưng mọc một đôi cánh to bằng bàn tay, đang ngốc nghếch chậm rãi bay tới bay lui trong chuồng tìm kiếm thê thiếp bị mất tích.

Tiếp đãi nàng là một người quản lý chuồng heo, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, “Tiền bối, Ngọc Điệp trư đều bị người thu mua của Cùng Tạ Linh giới mua hết rồi, hiện tại chỉ còn lại một con giống và hai con heo nái đang mang thai thôi. Số heo này phải giữ lại làm giống, không thể bán cho tiền bối được.”

“Hừ hừ hừ.” Ngọc Điệp trư tìm được một thê thiếp trong bụi cỏ, cao hứng hừ hừ, ngửi một cái lại phát hiện đối phương mang thai, tức giận hừ một tiếng, sau đó quay đầu bay đi tìm thê thiếp khác.

Quả nhiên là đều bị mua mất rồi, Kim Phi Dao lại chạy đến chỗ khác hỏi, đúng là ngoài lợn giống ra thì cái gì cũng không thừa lại. Hơn nữa, những người kia vì bảo vệ lợn giống mà thả ra cấm chế cường đại, bảo hộ lợn giống chặt chẽ, muốn trộm cũng không có cách nào.

“Tức chết ta!” nàng rầm rầm quay lại Âm Trạch, thở phì phì mắng với Ân Nguyệt đã trở về sau nghị sự.

Ân Nguyệt đã nghe chưởng quầy nói lại việc này, liền cười nói; “Hôm nay bọn họ vừa mới rời khỏi Du Vân Linh giới, không bằng ngươi đi chặn cướp bọn họ, ngoài da Ngọc Điệp trư ra thì còn có rất nhiều thứ tốt khác nữa.”

Kim Phi Dao lườm hắn, “Ngươi làm như ta không biết gì vậy. Ta đã hỏi thăm rồi, trong đoàn người của Cùng Tạ Linh giới có tu sĩ Hóa Thần kỳ, mà lại không chỉ một người. Mua nhiều thứ như vậy, làm sao có thể không dẫn người đi theo bảo vệ chứ, người đừng coi ta là đả thủ ngốc mà sai bảo, ta sẽ không mắc mưu đâu.”

“Ngươi hiểu lầm rồi, lần này ta lấy được Vân Viêm sẽ quay trở về Hoàng Tuyền Linh giới, không thể cùng ngươi đi cướp được.” Ân Nguyệt khoát tay, vẻ mặt áy náy nói.

“Ngươi còn thiếu ta thú cốt cấp chín, thế mà đã định chạy về nhà sao? Không có da Ngọc Điệp trư, nếu không cho ta xương thú thì ta sẽ không để ngươi đi dễ dàng thế đâu.” Kim Phi Dao nghe vậy, không ngờ rằng bản thân bận bịu nửa ngày mà cái gì cũng không có.

Như vậy là không được, Hoa Uyển Ti vì chuyện lần trước mà vẫn chưa có tài liệu tốt để luyện thân thế, hiện tại chỉ còn cái đầu, cứ xuất hiện là cả ngày la hét mắng nàng. Càng không phải nói đến Hoa phu nhân và Tiểu Uyển, một người khóc lóc đòi đi chơi, một người cứ nhè nàng mà nói nhân sinh đạo lý. Chỉ có Niệm Khê là còn có lương tâm, thế nhưng nó lại dùng ánh mắt ai oán mà nhìn nàng, nhìn xong thì thở dài. Thật sự nếu không luyện chế thân thể cho các nàng thì bản thân sẽ bị phiền chết.

Thấy Ân Nguyệt không hé răng, Kim Phi Dao bắt đầu dây dưa. Rõ ràng Ân Nguyệt căn bản không đáp ứng cho nàng xương cốt cấp chín, hiện tại nàng lại nháo thành Ân Nguyệt nói không giữ lời.

Ân Nguyệt cười tủm tỉm nhìn nàng náo loạn nửa ngày mới nói: “Hoàng Tuyền Linh giới có một chỗ long phần (mộ rồng), bên trong có thi cốt một con cổ long, nếu ngươi muốn thì cùng ta tới đó lấy là được.”

“Thật hay giả vậy? Cứ thế đặt ở đó mà tên thần giữ của nhà ngươi lại không đem đi bán sao?” Kim Phi Dao không tin nhìn hắn.

“Mặc dù thân đã chết nhưng hồn lại không tách ra, nó không cho ta lấy đi.” Ân Nguyệt có chút tiếc nuối nói.

“Ngươi chờ ta tính toán một chút.” Kim Phi Dao giơ ngón tay ra tính: trước tới Hoàng Tuyền Linh giới lấy xương cốt yêu long, sau đó lại đi Cùng Tạ Linh giới cướp da Ngọc Điệp trư. Trên đường đi thì có tu sĩ Hóa Thần kỳ coi giữ hàng hóa, đợi đến Cùng Tạ Linh giới rồi thì khẳng định sẽ không còn nghiêm ngặt như vậy nữa, bản thân chỉ cần đón đầu họ là xong. Có điều, liệu có đủ thời gian đuổi theo?

Đúng lúc này, Ân Nguyệt đột nhiên nói: “Từ Du Vân Linh giới trở về Cùng Tạ Linh giới là đi đường biển, tuy dùng Phá Hải linh thuyền nhưng qua lại cũng mất hai năm. Chúng ta đi theo lộ tuyến của Linh giới Du Cảnh Kính thì nửa tháng là có thể trở lại Hoàng Tuyền Linh giới, sau đó dùng nửa năm là đuổi tới Cùng Tạ Linh giới, ngươi có thể chờ bọn họ ở bến tàu.”

Kim Phi Dao nhìn chằm chằm Ân Nguyệt, hỏi; “Ngươi là giun đũa sao? Làm sao mà ta vừ mới nghĩ trong đầu, ngươi đã biết ta định làm gì?”

“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi. Ta cảm thấy ngươi chắc chắn sẽ làm loại chuyện này.” Ân Nguyệt hé miệng cười.

“Vì sao lại cảm thấy như vậy?” Kim Phi Dao vẫn không hiểu, lão cương thi này không có thuật đọc tâm gì chứ?

“Lúc ta còn ở Nguyên Anh kỳ cũng thường làm những chuyện thế này, đến sau này nhãn giới cao lên, có vài thứ đã không nhất thiết phải cướp đoạt nữa.” Ân Nguyệt giải thích.

“À.” Kim Phi Dao gật đầu, quả thật là như thế, những thứ trước kia Trúc Cơ coi là bảo vật thì giờ có đặt ở trước mặt cũng không có hứng thú cầm. Khoan… lời này có ý gì? Nàng ngẩng đầu, tức giận nói: “Ý ngươi vừa rồi là ta tu vi quá thấp, coi rác là bảo vật có phải không?”

Ân Nguyệt cười ha ha, chính là ý này.

Sau đó Kim Phi Dao liền quyết định đi Hoàng Tuyền Linh giới lấy xương yêu long trước rồi sẽ đi Cùng Tạ Linh giới cướp da Ngọc Điệp trư. Nghĩ thì đến là hay, lại không nghĩ xem yêu long thượng cổ có chịu cho nàng xương cốt hay không.

Ân Nguyệt lại chậm rì rì nói một câu: “Linh Thiên phái là môn phái cấp Thiên của Thiên Phái Minh ở Cùng Tạ Linh giới, vị ở phía sau núi còn là trân bảo của toàn bộ Linh giới. Bọn họ khác với các Linh giới khác, ở các Linh giới khác thì giữa các môn phái thường không có quan hệ nhiều, còn bọn họ thì toàn bộ đều nhận mệnh từ Thiên Phái Minh. Chuyện gia nhập môn phái nào là do tự ngươi lựa chọn. Là một nơi tu giả vì thiên, phàm nhân phục vụ cho tu giả, được xưng là Linh giới mạnh nhất, chỉ cần là thứ mà các Linh giới khác có thì bọn họ cũng sẽ phải làm ra.”

“Linh Thiên phái… Hỗn Độn.” lực chú ý của Kim Phi Dao đều nằm trong câu nói đầu tiên của hắn, những thứ loạn thất bát tao sau đó thì nàng hoàn toàn không có hứng thú, không nghe lọt một chữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK