Đột nhiên, Kim Phi Dao dừng lại, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm.
Quả nhiên, trong nhà thủy tạ có một đôi nam nữ đang ngồi tựa vào nhau. Nam tử tao nhã, tỉ mỉ săn sóc nữ tử bên người, mà nàng thì diện mạo nhu mì xinh đẹp, thâm tình dựa vào người nam tử. Đúng là tình yêu sâu đậm khiến người ta nảy sinh cảm giác hâm mộ.
Nhưng sắc mặt Kim Phi Dao lại không dễ nhìn, nàng nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ giống như thần tiên quyến lữ, thái độ khác thường, mặt lạnh như cửu hàn thiên.
“Hoài niệm sao? Cảnh sắc thật đẹp, mặc kệ là nhìn thấy vào lúc nào ta đều cảm thấy đây là cảnh sắc đẹp nhất thế gian.” Phía sau nàng đột nhiên truyền đến một thanh âm ngây thơ, trong ngữ khí tràn đầy hâm mộ.
Kim Phi Dao quay đầu lại, thấy phía sau có một nữ hài tử khoảng sáu tuổi, trên đầu có hai búi tóc, mặc y phục hoa, khuôn mặt tròn mang theo tươi cười nhìn nàng.
“Đẹp không?” nữ hài ngẩng đầu nhìn nàng, lại hỏi một câu.
“Đẹp. Quả thật là một khung cảnh đẹp.” Kim Phi Dao quay đầu lại, lạnh giọng đáp.
Nữ hài đi lên phía trước, đứng bên cạnh Kim Phi Dao, nhìn đôi nam nữ kia, cười nói; “Ta luôn luôn cảm thấy đây chính là tình yêu, trên đời không có người nào ân ái được bằng cha mẹ. Kim Phi Dao, ngươi cũng nghĩ như vậy chứ?”
“Cần gì phải hỏi ta, tự ngươi không phải thấy rõ ràng rồi sao, Kim Phi Dao?” Kim Phi Dao mặt không biểu cảm, lẳng lặng nhìn đôi nam nữ ngồi trong nhà thủy tạ. Kia chính là cha mẹ đã mất tích của nàng, nơi này là hậu viện nhà nàng, là hậu viện hơn sáu trăm năm trước. Mà đứng bên cạnh nàng chính là nàng lúc sáu tuổi.
“Mau nhìn, chúng ta tới.” tiểu Kim Phi Dao đột nhiên kinh hỉ nói, Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn lên, có một lão phụ ôm một tiểu nữ hài chưa tới một tuổi đi tới.
Lão phụ ôm nữ hài đến trước mặt đôi nam nữ nhưng nàng kia chỉ nhìn thoáng qua rồi xua tay để lão phụ ôm đi. Nhìn lão phụ lắc đầu ôm nữ hài đi, Kim Phi Dao sáu tuổi ha ha cười nói; “Ngươi thấy bọn họ có bao nhiêu ân ái không? Một khắc cũng luyến tiếc, không muốn rút ra để ôm ta một cái, trong mắt chỉ có đối phương, đây là dạng tình yêu gì chứ? Ta lớn lên cũng muốn có một người yêu ta như vậy, ngoài ta ra thì không thấy ai khác nữa.”
Kim Phi Dao không hé răng, trước mắt đột nhiên đen lại, lúc sáng trở lại thì đã là ở ngoiaf thành.
“Tử Đồng, nàng chờ ta về, ta nhất định sẽ lấy được ráng màu liên mà nàng muốn. Đến lúc đó nàng làm thành yên chi, sẽ càng thêm xinh đẹp.” nam tử đứng bên ngựa, ôm Tử Đồng thật lâu không buông.
Tử Đồng ngẩng đầu, ôn nhu nói: “Phu quân cứ đi, Tử Đồng nhất định sẽ chờ chàng trở về. Chàng phải nhớ kỹ, mặc kệ là ở đâu, tim của ta đều ở cùng chàng.”
Hai người nhìn nhau thật lâu, thâm tình đến cực hạn.
“Ha ha ha ha, ngươi thấy không? Tình cảm của bọn họ tốt như vậy, thật sự quá tốt, ta rất thích.” Kim Phi Dao sáu tuổi vỗ tay cười nói.
Kim Phi Dao vẫn lạnh mặt như trước, rốt cục mở miệng nói: “Ngươi để ta xem thứ ghê tởm này làm gì? Nếu không có việc gì thì ta đi trước đây.”
“Đừng, ngươi đi cùng ta đi, bên kia còn có thứ chúng ta chưa xem. Ngươi uống rượu Hắc Thủy kiến, muốn đi cũng không được, cứ ở đây cùng ta. Chỉ cần chuyện kia không xảy ra thì chúng ta sẽ có thể sống hạnh phúc cùng nhau, cảnh sắc đẹp nhất này sẽ không biến mất.” Kim Phi Dao sáu tuổi kéo cổ tay áo nàng, vẻ mặt ủy khuất cầu xin.
“Rượu Hắc Thủy kiến… Ảo giác sao? Đúng là phi thường chân thật, muốn ta chết sao? Chỉ bằng thứ này là không thể.” Kim Phi Dao nhìn cha mẹ mình rốt cục tách ra nhưng vẫn còn bước đi không rời, vẫn thì thào lẩm bẩm.
Bên ngoài lôi minh điện thiểm, mưa to không ngừng. Trong phòng, Tử Đồng nằm trên giường, nàng sắp sinh. Cách nàng không xa, trong một góc là một nữ hài hơn hai tuổi đang hoảng sợ nhìn nương mồ hôi đầy đầu, không biết đây là thế nào. Nàng muốn khóc nhưng lại hễ phát ra âm thanh sẽ bị Tử Đồng khiển trách.
Kim Phi Dao sáu tuổi đừng bên cạnh khoanh tay, già dặn nói: “Thật sự không ngờ, nữ nhân sinh tiểu hài tử lại đau như vậy, lúc đó làm ta vô cùng sợ hãi.”
“Đó là vì nàng cản ngày phong hoa tuyết nguyệt, căn bản không chịu tu luyện, nếu tu luyện đến Luyện Khí trung kỳ thì sinh tiểu hài tử có đau không hả?” Kim Phi Dao đứng bên cạnh, lãnh đạm đáp.
“Nhưng mà… cha đi ra ngoài đã một năm chưa về, tiểu đệ đệ này rốt cục là của ai vậy?” Kim Phi Dao sáu tuổi che miệng cười ha ha, ngay cả nước mắt cũng rơi ra.
“Đừng hỏi ta.” Kim Phi Dao mặc kệ nàng.
Tiểu Kim Phi Dao nghiêng đầu về phía nàng, nói: “Sau này ta mới suy nghĩ cẩn thận, có phải lúc đó ngươi cảm thấy chuyện này phá hủy cảnh đẹp kia không?” nói xong nàng lại lập tức lắc đầu: “Không đúng, lúc đó ta cảm thấy chỉ cần cha mẹ yêu nhau, kể cả là không để ý tới ta, ngại ta gây trở ngại việc bọn họ ân ái, chiếm dụng thời gian của bọn họ thì ta cũng nguyện ý. Chỉ vì có thể nhìn thấy tình yêu toàn tâm toàn ý đó là ta liền thỏa mãn.”
“Ngươi còn nhỏ, suy nghĩ nhiều quá rồi.” Kim Phi Dao nhìn chằm chằm vào Tử Đồng, lẳng lặng nói. Lúc này, Tử Đồng đã sinh ra một nam hài, ra lệnh cho người mau mau bọc nó lại, đặt vào trong rổ, sau đó nhắc nhở Kim Phi Dao hai tuổi, không cho nàng nói lung tung ra ngoài, cứ nói là do nàng chăm sóc mình mới ngã bệnh.
“Ngươi nói xem, sao Kim Phi Dương lại không chết ở trong cái rổ kia? Nương chưa từng để ý đến hắn, kể cả tới lúc cha trở về.” Kim Phi Dao sáu tuổi đăm chiêu hỏi.
Kim Phi Dao nói; “Hắn đã chết, ta giết!”
“Vậy sao? Sao ngươi lại biến thái như vậy?” tiểu Kim Phi Dao lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ.
“Ngươi không có tư cách nói ta.” Kim Phi Dao lên tiếng, sau đó không mở miệng nữa.
Những việc sau đó giống hệt như trong trí nhớ của nàng, không hề có chút thay đổi. Hai ngày sau, cha cầm ráng màu liên trở lại, nhìn thấy Tử Đồng suy yếu nằm trên giường thì gấp gáp vô cùng, cho rằng nàng bị bệnh.
Tử Đồng liền bắt đầu khóc, bắt đầu kể lể hắn xấu xa thế nào, vừa đi là hơn một năm, không có tin tức gì truyền về. Nàng đã lo lắng thế nào, thương tâm thế nào, cuối cùng mới cho hắn nhìn đứa trẻ đã đói bụng hai ngày trong cái rổ.
Kim Phi Dao không nhớ rõ vì sao nàng lại thích rình coi cuộc sống của cha mẹ như vậy, hễ không có việc gì liền nấp ở khe cửa nhìn lén, nghe lén, là do muốn biết đôi nam nữ này có thích nàng hay không, căn bản không để ý nguyên nhân của chính mình. Nàng vẫn khao khát có được tình yêu của bọn họ, luôn muốn trong lúc nghe lén bị bọn họ phát hiện, sau đó ôm nàng.
Có lẽ, chỉ là vì cảnh tượng đó làm nàng cảm thấy đó là cảnh sắc đẹp nhất trên đời.
Lúc đó dường như nàng thật sự thấy được tình yêu vĩ đại nhất trên đời, tuy nhiên lại giống như tùy thời đều có thể nhìn thấy, mười hai canh giờ không hề gián đoạn. Đó là nữ nhân phản bội đang không ngừng khóc tố trượng phu không trở về nhà, làm nàng tịch mịch phải đi tìm sư huynh an ủi. Sau đó, nam tử đang yêu đến cực điểm kia liền ôm đứa trẻ ra bên ngoài, lấy danh nghĩa là con riêng hắn mang về.
Kim Phi Dương rốt cục sau ba ngày ra đời đã được bú sữa, nhặt được cái mạng trở về. Đây cũng trở thành công cụ làm nũng của Tử Đồng, lúc giận dỗi nàng đều lấy chuyện Kim Phi Dương ra để nói. Nếu không phải vì hắn đi ra ngoài một năm không về thì nàng cũng sẽ không như vậy, tất cả trách nhiệm đều là của nam nhân, mà nàng, vì là một nữ nhân cho nên không hề sai, nàng là kẻ yếu.
“Vẫn nực cười như vậy.” Kim Phi Dao nhàn nhạt nói. Tiểu Kim Phi Dao lúc này đã không nói nhiều nữa, cứ mải nhìn chung quanh như đang chờ đợi cái gì.
“Ngươi gấp cái gì?” Kim Phi Dao hỏi.
Tiểu Kim Phi Dao cắn môi nói: “Ngươi biết rõ rồi còn hỏi, ngươi nhất định phải ngăn cản nàng, nếu mang thanh danh như vậy thì ngươi sẽ bị vạn người chửi mắng.”
“Bị mắng là ta, ngươi quan tâm làm gì?” Kim Phi Dao cười lạnh, muốn thay đổi chuyện trước kia ư? Làm như vậy thì có tác dụng gì?
Nàng không rõ phải đi ra khỏi ảo giác này thế nào, vậy thì cứ coi như đang xem diễn là được. Nàng cũng không rõ mục đích của tiểu Kim Phi Dao này nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Rốt cục cũng đến sự cố kia, Kim Phi Dao đứng nhìn cha mẹ lôi kéo, chính xác là Tử Đồng khóc thút thít lôi kéo cha. Nguyên nhân chỉ là do cha nàng không đi ra khỏi Nguyệt thành mang loại tam cao ngọt mà nàng thích nhất về.
Vì sao không mang về? Đó là vì cha lo lắng để mình nàng ở nhà sẽ buồn, lo lắng trở về muộn sẽ bị mắng. Nịnh sủng một người đến như vậy rốt cục là vì cái gì? Kim Phi Dao trước kia có nghĩ tới nhưng hiện tại đã sớm không nghĩ nữa. Nàng đành phải ra một kết luận, đó là nam nhân này có bệnh.
“Chính là lúc này, mau mau ngăn cản hắn, ta biết ngươi có thể, hãy dùng lực lượng bên trong Nguyên Anh của ngươi!” tiểu Kim Phi Dao dùng sức lôi kéo nàng, vẻ mặt vội vàng nói.
“Dùng xong thì Nguyên Anh của ta cũng sẽ bị cắn nuốt luôn chứ gì?” Kim Phi Dao cười nói.
Tiểu Kim Phi Dao khựng lại một chút sau đó đau thương lắc đầu: “Ngươi đừng như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn cảnh sắc tốt đẹp này cứ như vậy biến mất sao? Ngươi đã quên, kể cả ngươi có bị lạnh nhạt cũng thích đứng từ xa lẳng lặng nhìn cha mẹ, xem bọn họ ân ái thế nào sao? Chỉ cần ngươi xuất thủ lúc này thì hết thảy đều có thể tránh được. Tất cả đểu sẽ được làm lại, nương sẽ không chết, cha cũng vậy, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.”
Kim Phi Dao đột nhiên ha ha cười, đây là lần đầu tiên nàng muốn cười sau khi tới nơi này, nàng vừa cười vừa nói: “Chẳng lẽ bọn họ không ở cùng nhau sao? Nếu thật sự yêu nhau như vậy thì cùng chết không phải là tốt nhất sao? Đã thật lòng yêu nhau thì phải đồng sinh cộng tử, cho nên ai cũng đừng nghĩ một mình sống mà nhớ tới đối phương, đều chết hết cho ta.”
Tiếng nói vừa dứt, chợt nghe một tiếng hét thảm. Tử Đồng trong lúc lôi kéo đã bị đẩy ngã, đầu va vào cạnh của chiếc tủ tường, trên đầu máu tươi nhất thời tràn ra.
Kim Phi Dao hắc hắc cười nói: “Nếu chăm chỉ tu luyện thì có yếu ớt như vậy hay không?”
“Đừng mà, ít nhất ngươi cũng phải bảo vệ một người chứ.” Tiểu Kim Phi Dao ngồi dưới đất, khóc lóc cầu xin.
“Cút!” Kim Phi Dao lạnh giọng quát.