Không phải nàng không muốn bế quan ngắn ngày nhưng vì cả người luôn trong tình trạng hưng phấn, căn bản không thể tĩnh tâm để bế quan. Chỉ cần nghĩ đến vài ngày nữa, Trúc Cơ đan sẽ tới tay là nàng lại kích động đến mất ngủ.
Đây chính là tâm ma, cần phải lạnh nhạt một chút. Chỉ là một viên Trúc Cơ đan nho nhỏ mà cảm xúc đã dao động vậy rồi, đó là chuyện tối kỵ trong tu luyện. Kim Phi Dao nghĩ đến Trúc Cơ đan sẽ không nhịn được muốn cười, đành phải hít sâu vài hơi, ổn định lại tâm tình, đặt hết tâm tư vào việc đặt cược.
Nàng ở Sinh Tử tràng đã đặt cược không ít vào các tu sĩ tranh đoạt Trúc Cơ đan, có thua có thắng nên vẫn không dám chơi quá to. Chơi tới giờ Kim Phi Dao vẫn là hòa vốn, thuần túy chỉ dùng để giết thời gian.
Mấy ngày nay nàng xem đấu rất phấn khích, nhóm tu sĩ đánh nhau vô cùng thê thảm, tuy nhiên chiêu thức không có gì hiếm thấy. Nàng cũng thấy không ít người quen thất bại hoặc thắng lợi, Đinh Thiên Thành và Liễu Khinh Ba nằm trong số đó. Đinh Thiên Thành mắc chút sai lầm trong lúc tỷ thí, suýt chút nữa bị đối thủ đánh chết, còn Liễu Khinh Ba tuy bị người đánh trọng thương cũng ra sức giết chết đối phương, đoạt được danh ngạch Trúc Cơ đan. Nhưng sau đó nàng phải bế quan vài năm thì thương thế mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Sau sáu ngày, rốt cục tỷ thí cũng xong. Tỷ thí tranh đoạt Trúc Cơ đan vừa xong, trận đấu đầu tiên trong sân Sinh Tử cũng được bắt đầu, đó đều là những tu sĩ có thù hận quyết đấu sinh tử. Không có chuyện nhận thua hay rơi ra ngoài thì coi như thua, toàn trường chỉ có một quy củ, chính là đánh cho đối phương mất đi khả năng hành động hoặc là tử vong thì mới coi là thắng.
Cảnh chém giết kịch liệt kích thích các tu sĩ đang xem chiến, linh thạch đặt cược cũng tăng lên như thủy triều. Ngươi kiếm ta kiếm, mọi người cùng nhau kiếm, trong thành Lạc Tiên, ngoại trừ khu vực buôn bán ra thì Sinh Tử tràng chính là nơi nóng nhất.
Rốt cục đợi được tới ngày phát Trúc Cơ đan, nơi phát chính là sân quyết đấu sinh tử. Trên lôi đài giăng đèn kết hoa, bố trí rất bắt mắt. Thảm đỏ phủ kín toàn bộ lôi đài, phía trước còn bày một cái bàn, những chiếc bình lưu ly đựng Trúc Cơ đan được đặt trên đó.
Bốn phía còn bày biện cờ xí uy phong của Lạc Tiên điện, một loạt nữ tu sĩ xinh đẹp đứng ở cạnh bàn, im lặng không nói, rất có phong phạm.
Năm trăm người đạt được Trúc Cơ đan thì đã sớm có mặt ở Sinh Tử tràng, không biết đang lo lắng gì mà từ lúc kết thúc tỷ thí tới giờ vẫn còn ở trong Sinh Tử tràng không chịu đi đâu cả.
Bởi vì phần lớn bọn họ là tán tu, Kim Phi Dao đoán những người này sợ đi ra ngoài sẽ bị giết, hoặc sợ sẽ bỏ lỡ mất Trúc Cơ đan.
Hiện tại mọi người đều đứng trên lôi đài rất quy củ, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm đám bình lưu ly trên bàn. Nhóm tu sĩ cũng mỗi người một vẻ, một số người thì kích động vạn phần, không ngừng nhìn trái nhìn phải, muốn tìm người nào đó nói chuyển để đỡ cảm giác khẩn trương. Một số khác thì nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ không quan tâm tới Trúc Cơ đan, kỳ thực ai biết được liệu có phải họ cố giả bộ như vậy để người khác không nhìn ra sự hồi hộp của mình hay không? Những đệ tử của các danh môn đại phái thì thật sự lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn ra những người này tới đợt tỷ thí này đề giết người hay để lấy Trúc Cơ đan.
Liễu Khinh Ba toàn thân băng bó cứng ngắc, chật vật đứng cạnh Kim Phi Dao chờ đợi.
Thời gian chờ đợi kéo dài lâu la, hai người nhàm chán tán gẫu.
“Lần này Liễu đạo hữu trở về hẳn là sẽ bế quan đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ chứ?” Kim Phi Dao hỏi khẽ.
Liễu Khinh Ba bất đắc dĩ lắc đầu phủ nhận: “Không được, viên Trúc Cơ đan này ta muốn để lại cho Đinh đạo hữu. Tu vi hắn đã là Luyện Khí kỳ đại viên mãn, đã có thể đánh sâu vào Trúc Cơ từ lâu. Ta có thể đợi đến lần tranh đoạt Trúc Cơ đan trong Toàn Tiên môn sang năm, nếu thương thế không khôi phục tốt thì còn phải đợi thêm vài năm nữa.”
“Ngươi cho hắn Trúc Cơ đan? Ngươi cũng quá hào phóng rồi. Rốt cục ngươi và hắn có quan hệ gì?” Kim Phi Dao khó tin nhìn Liễu Khinh Ba, nàng ta lại có thể tặng Trúc Cơ đan cho người khác.
Liễu Khinh Ba có chút bất đắc dĩ, lại thẹn thùng nói: “Còn có thể là cái gì? Chúng ta chuẩn bị kết làm song tu bạn lữ, nếu hắn Trúc Cơ thành công thì về sau cũng có thể che chở cho ta. Lần này vốn định cả hai cùng đánh sâu vào Trúc Cơ, không ngờ hắn lại không dành được Trúc Cơ đan. Nếu ta Trúc Cơ thành công, chắc chắn hắn sẽ thấy tự tôn bị tổn thương, sẽ rất khổ sở, cho nên ta quyết định nhường Trúc Cơ đan cho hắn.”
“Ngươi thật hào phóng, đúng là một hiền thê lương mẫu, nếu là ta thì phải thừa ra ta mới nhường. Tuy nhiên, ta lại không có hứng thú vứi song tu bạn lữ gì gì đó, một mình tự tại hơn, thêm một người là phiền toái hơn một chút.” Kim Phi Dao bất cần đời khoát tay, không có chút hứng tú với việc song tu.
Liễu Khinh Ba cười cười, không giải thích nhiều, lúc đó nhìn thấy bộ dáng cô đơn của Đinh Thiên Thành khi thua trận, nàng cũng không ngờ bản thân lại nảy sinh ra ý tưởng này. Nhường Trúc Cơ đan quả thật là một quyết định kinh người, nếu sau này bản thân không chiếm được Trúc Cơ đan thì Đinh Thiên Thành, lúc đó đã là tu sĩ Trúc Cơ, liệu còn có thể ở cùng mình không?
Kim Phi Dao không ngờ ngay cả lễ phát thưởng mà cũng có tu sĩ tới xem, trong mắt lại tràn đầy thần sắc ghen ghét lẫn hâm mộ, nhìn chằm chằm các tu sĩ phía dưới. Nếu trong đám người có một người diện mạo không đẹp hoặc là có danh tiếng không tốt, những người đang xem sẽ ào ào nghị luận, ca thán ông trời không công bằng, rằng người như thế cũng có thể được Trúc Cơ đan. Mà trong số những người mang xú danh kia bao gồm Kim Phi Dao, kẻ bị Triệu gia bỏ một số tiền lớn để truy giết.
Kim Phi Dao cảm thấy bản thân có duyên phận không nhỏ với lệnh truy sát, hiện tại đã có hai lệnh truy sát treo trên đầu. Tuy rằng lệnh truy sát của Hư Thanh các có cũng như không, căn bản không ai biết đó là nàng nhưng lệnh truy sát của Triệu gia lại rất rõ ràng.
Hai mươi vạn hạ phẩm linh thạch, nếu là người sống lại thêm mười vạn, thực không biết người Triệu gia có phải bị váng đầu không mà lại tốn nhiều tiền như vậy để đuổi giết mình. Kim Phi Dao nhìn lệnh truy sát, bức ảnh nàng trên đó vẽ rất sống động, đúng là không cùng cấp bậc với khuôn mặt sưng phù của Hư Thanh các kia.
Lạc Tiên điện để năm trăm tên tu sĩ đứng trên lôi đài tới tận trưa mới có năm tên tu sĩ Kết Đan kỳ xuất hiện tại không trung, chậm rãi hạ xuống lôi đài. Lão nhân đứng giữa ho nhẹ một tiếng, đi lên phía trước, dùng thanh âm vang vọng nói: “Chúc mừng mọi người đã đoạt được Trúc Cơ đan. Chúng ta là Lạc Tiên điện, nếu các vị không môn không phái, sau khi Trúc Cơ có thể được ưu tiên gia nhập năm phái chúng ta. Chúng ta có thể cung cấp cho mọi người động phủ có linh khí cấp cao cùng với hậu thuẫn vật chất đầy đủ, còn có nữ tu sĩ xinh đẹp làm vợ, mọi người hãy cân nhắc một chút, đây là cơ hội rất tốt.”
Nghe thấy có nữ tu sĩ xinh đẹp làm vợ, có vài tu sĩ không nhịn được cười ồ lên, lão nhân này thực thú vị.
“Nguyên nhân của lần tỷ thí này thì mọi người cũng biết rồi, đó là vì lần phân tranh địa giới sắp bắt đầu, Nam Sơn giới chúng ta không thể để cho giới khác cắn nuốt được, cho nên mới phóng phát ra một lượng lớn Trúc Cơ đan…” Lão nhân tinh thần hưng phấn phát biểu, chuyển đề tài sang khởi nguyên của Nam Sơn giới.
Lần phát biểu này của hắn vừa bắt đầu là không ngừng nghỉ, nói tận hai canh giờ, khiến cho tu sĩ toàn trường nghe đến buồn ngủ mới nói xong nguồn gốc của Nam Sơn giới cũng như tình cảnh không hay ho của mọi người nếu Nam Sớn giới không được toàn vẹn. Rốt cục đợi được hắn lải nhải xong, mọi người mong ngóng đến phần phát Trúc Cơ đan.
Ần theo trình tự xuất chiến, mọi người lần lượt đi lên phía trước, kích động đón nhận chiếc bình lưu ly đựng Trúc Cơ đan. Bình lưu ly vừa đến tay, các tu sĩ lập tức cất vào túi, chỉ sợ không cẩn thận một cái sẽ bị người đoạt mất.
Đợi đến lượt Kim Phi Dao, nàng bước hai bước dài tới trước mặt lão nhân, dè dặt nhận lấy bình lưu ly, sau đó lùi lại phía sau.
Nàng trở về trong đội ngũ, nhìn viên Trúc Cơ đan trong bình, đan dược màu vàng, bên ngoài có hoa văn màu bạc rất sống động, trông vô cùng quen mắt.
Đúng là không nhìn lầm, Kim Phi Dao kích động đến suýt rơi tim ra ngoài. Hóa ra hai viên đan dược lạ mà nàng trộm trên người tên đệ tử Hư Thanh các kia chính là Trúc Cơ đan. Thật sự là quá may mắn, bảo sao nàng thấy chiếc bình lưu ly này càng nhìn càng quen mắt, hóa ra là chính mình cũng có một cái.
Kim Phi Dao cố nén kích động trong lòng, ba viên Trúc Cơ đan nha, dạng tư chất rác rưởi nào cũng có thể Trúc Cơ thành công. Hơn nữa, tên Hoa Khê kia còn không biết có thể kiếm được thêm một viên không, nếu có thì việc bản thân Trúc Cơ hoàn toàn chính là nước chảy thành sông.
Chuyện này đương nhiên không thể để người khác biết. Nàng cắn môi cố nén kích động, chờ đợi cho lễ phát Trúc Cơ đan kết thúc để mau chóng chạy về nhà.
Rốt cục, phát hết Trúc Cơ đan, mọi người tản ra rời đi. Năm tên tu sĩ Kết Đan đã sớm trở về động phủ, chỉ để lại vài nghi trượng đệ tử tiếp cận với những tán tu có khả năng Trúc Cơ. Kim Phi Dao đỡ Liễu Khinh Ba rời đi.
Đinh Thiên Thành vẫn bình tĩnh như trước, đứng ở cửa đợi hai nàng, thấy Liễu Khinh Ba liền đi tới đón lấy nàng từ tay Kim Phi Dao. Kim Phi Dao không đi theo bọn họ, chỉ đứng lẳng lặng nhìn hai người rời đi, tuy Liễu Khinh Ba không nói gì nhưng thoạt nhìn tựa hồ rất ân ái. Nhưng Kim Phi Dao lại nghĩ, cũng có khả năng là do lực hấp dẫn của Trúc Cơ đan nên thoạt nhìn mới ân ái.
Kim Phi Dao là người của Toàn Tiên môn cho nên nếu Trúc Cơ, tự nhiên sẽ có người của Toàn Tiên môn đến nhận nàng. Không để ý đến tràng cảnh tranh cướp nhân tài của mấy môn phái kia, Kim Phi Dao thu bình lưu ly lại, bước ra ngoài.
Nàng đi tới cửa hàng mộc, tiểu lâu đã làm xong, đang ở khâu xử lý cuối cùng. Tiểu lâu được chia ra làm năm phần, tách ra đặt ở hậu viện, sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề gì, Kim Phi Dao liền thu năm phần của tiểu lâu vào túi.
Sau đó nàng mới nghênh ngang đi đến cửa hàng tạp hóa, mua đủ thứ này nọ rồi quay trở lại Toàn Tiên môn.