Mục lục
Tiên Vốn Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đi một chỗ khác, bắt đầu xem xét ngọc giản, các thứ được thu mua đều ghi chép lại rõ ràng, nhìn từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện Ngọc Điệp trư, mãi mới nhìn thấy dòng dưới cùng ghi lại: mười tám con Ngọc Điệp trư và mười một miêng da trực tiếp đưa đến phía sau núi.

“Hả? Trực tiếp đưa đến phía sau núi? Phía sau núi Linh Thiên phái không phải là nơi nhốt Hỗn Độn sao? Đọc trên này thì thấy là Ngọc Điệp trư vẫn còn sống.” Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, không phải Ngọc Điệp trư chỉ dùng được da hay sao? Sao còn phải mang con sống về?

“Bây giờ làm sao?” Bố Tự Du dò hỏi.

“Còn có thể làm sao? Da Ngọc Điệp trư ta nhất định phải lấy tới tay!” khẳng định lại quyết định của mình xong, Kim Phi Dao nhìn sang Bố Tự Du: “Không phải ngươi có việc muốn làm sao? Chẳng lẽ muốn đi theo ta tới Linh Thiên phái?”

“Ta muốn gặp người Thiên phái nhưng nếu trực tiếp tới thì chắc chắn người ta không cho ta bước vào cửa, biết đâu đi theo ngươi còn có cơ hội làm quen người Thiên phái, đến lúc đó muốn bàn chuyện sẽ dễ dàng hơn.” Bố Tự Du nghĩ nghĩ, quyết định cũng đi Linh Thiên phái.

Kim Phi Dao chau mày nhìn hắn, “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ta đây là đi làm chuyện xấu, ngươi có thể nói chuyên gì? Không phải là muốn nhìn xem người ta có nhược điểm gì không, sau đó dùng nó để trao đổi, đòi Linh Thiên phái ủng hộ việc mở Thế Đạo Kinh chứ?”

“Ngươi thật lợi hại, ta vừa mới nghĩ đến mà ngươi đã biết.” Bố Tự Du ha ha cười.

“Cái đó mà còn cần đoán? Ngoài mấy việc đó ra thì ngươi còn làm được gì nữa? Lần này thì sao? Đi ban ngày hay ban đêm?” Kim Phi Dao cất túi càn khôn và ngọc giản vào túi, không hề có ý định chia chác cho Bố Tự Du. Thiếu chủ mà còn muốn chia đồ với người nghèo, căn bản không thể có chuyện này.

Bố Tự Du nhìn chằm chằm nàng bỏ hết các thứ vào túi, than thở: “Môn phái đông người, chúng ta để đến tối rồi đi.”

“Lúc trước ngươi mới nói người đông dễ trà trộn mà, sao giờ lại bảo người nhiều phải để muộn mới tơi?” Kim Phi Dao không hiểu hỏi.

“Đầu đất ạ, những nơi khác nhau thì phải dùng phương pháp khác nhau. Khố phòng vừa rồi nhỏ, bên ngoài lại người đến người đi. Còn môn phái này thì toàn là các đệ tử, toàn những gương mặt đã chình ình ra đấy mấy chục đến trên trăm năm, còn rảnh rỗi làm mấy cái ký hiệu lên quần áo nữa, nếu không thì bất kỳ ai cũng có thể tiến vào môn phái hay sao?” Bố Tự Du khinh bỉ trừng mắt nhìn nàng, đồ quỷ hẹp hòi, không chia cho hắn thứ gì cả.

Kim Phi Dao hắc hắc cười, cũng không tranh biện với hắn, hiện tại cãi nhau không thú vị, phải cất túi càn khôn đi mới là chính sự. Tâm tình hiện tại của nàng rất tốt, chỉ nhìn thoáng qua ngọc giản là đã biết mình phát đại tài, tất cả các thứ bên trong đều là thứ tốt. Hơn nữa, vừa rồi lướt qua túi càn khôn cũng xác thực thấy thải quang bắn bốn phía, toàn những thứ nàng chưa từng thấy.

“Đi thôi, đi thôi, chúng ta cứ chậm rãi đi trước, đến tối sẽ tiến Linh Thiên phái. Nếu tới đó thì ta muốn gặp Hỗn Độn để xem người bị thực hồn hoàn toàn xâm chiếm thân thể và ý thức rốt cục trông như thế nào.” Nàng lấy khuỷu tay đẩy đẩy Bố Tự Du, cười nói.

“Hỗn Độn kia trong truyền thuyết không là gì cả, chắc chắn rất xấu.” Bố Tự Du nhắc nhở một cái, thần thú mà lại phát triển đến độ không là gì cả, “Lại nói tiếp, trong truyền thuyết thì Cùng Kỳ còn xinh đẹp một chút, những kẻ khác đều khó coi.”

“Cùng Kỳ?” Kim Phi Dao sửng sốt, sau đó cười hắc hắc, “Tên đó quả thật rất được, rất được nữ nhân thích.”

“Ngươi đã gặp rồi? Ta mua tin tức này, đây chính là việc hay nha.” Bố Tự Du lấy một quyển sổ nhỏ, đây là lần đầu tiên hắn lấy linh thạch ra mua tình báo sau khi bại lộ thân phận.

“Ít nói mấy chuyện này, mau đi nhanh thôi, việc này phải xem ngươi đưa bao nhiêu linh thạch rồi ta sẽ suy nghĩ xem nói nhiều hay ít.” Kim Phi Dao cười tủm tỉm, chuẩn bị kiếm chút linh thạch, hơn nữa là dùng tình báo về Nhâm Hiên Chi để kiếm linh thạch, đúng là tuyệt.

Hai người thẳng tiến theo đường lát đá thông hướng Linh Thiên phái, bởi vì giá cả không tệ nên từ đầu đến chân của Nhâm Hiên Chi đều bị Kim Phi Dao bán đi. Nghĩ nghĩ, nàng bán luôn cả chuyện Chu Tước, cả việc yêu thú muốn tấn công Nhân tộc và Ma tộc cũng nói ra, nhưng đồng thời còn đề cập chuyện này còn chưa chắc chắn, có khả năng là giả, tuyệt đối không đáng tin như chuyện Cùng Kỳ.

“Yêu tộc? Trong mười hai Linh giới của chúng ta không có một con yêu thú nào có thể tiến giai thành yêu tộc. Ở thần cấp giới còn có nghe nói chứ nơi này thì tuyệt nhiên không có.” Bố Tự Du nghĩ nghĩ, yêu tộc tuy là do yêu thú tiến giai mà thành nhưng trong cả mười hai Linh giới không hề nghe nói có chỗ nào từng xuất hiện yêu tộc cả.

Trên phương diện này có lẽ có gì đó bí ẩn bởi vì dù sao yêu thú cấp chín cũng nhiều, có con có thể tiến giai Thần Thú kỳ chắc chắn không có gì kỳ quái. Tính ra, Chu Tước tự xưng là Thần Thú kỳ kia cũng có thân thể Nhân tộc, cùng lắm chỉ là tu sĩ Hóa Thần kỳ, không thể xem như Yêu tộc.

Có lẽ chỉ cần đả thông đường thông ra bên ngoài thì có thể tra ra manh mối chuyện này. Chuyện yêu tộc trước nay không hề có chút tiếng gió, ngay cả mấy lão nhân phi thăng cũng không truyền bất luận tin tức nào về, có khả năng đó chỉ là lời một phía của Chu Tước.

Tuy không chắc chắn nhưng Bố Tự Du vẫn ghi nhớ chuyện đó lại, nếu có cơ hội thì hắn rất vui được trao đổi tình báo với Yêu tộc.

Hai người bay nửa ngày, linh khí càng ngày càng nồng đậm, phía trước đột nhiên xuất hiện một rừng núi đá đứng sừng sững giữa bình nguyên. Mỗi ngọn núi đá chỉ rộng vài chục trượng nhưng lại đâm vào không trung đến mấy trăm trượng, lừng lững như cây cột chống trời. Mà số lượng lại vô cùng nhiều, có chừng bốn, năm trăm ngọn hợp thành một khu vực như bàn chông đá.

“Thật sự là một địa phương tốt, linh khí nồng đậm đến mức này, ngoài thần cấp giới ra thì đây là nơi ta thấy có linh khí đậm đặc nhất.” Kim Phi Dao hít sâu một hơi, vốn muốn hít một hơi linh khí nồng đậm lại bị một mùi hương làm cho sặc.

“Hỗn Độn, mới Nguyên Anh hậu kỳ mà lại có mùi vị nặng như vậy, chẳng lẽ người bị thực hồn chiếm và chiếm thực hồn lại khác nhau lớn đến vậy?” nàng đầy bụng nghi vấn, da Ngọc Điệp trư thiếu chút nữa thì bị ném ra sau đầu.

Tuy đứng ở đây có thể nhìn thấy thạch phong nhưng tính ra vẫn còn chút khoảng cách, mà mùi thịt Hỗn Độn là từ trong đó truyền ra. Trong lúc đang tán thưởng không thôi, Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ đến chân thân Thao Thiết ở Thiên giới, bên cạnh tên kia đều là chân thân thần thú và các tu sĩ phi thăng, ngày ngày đều phải ngửi mùi thịt đó, chắc chắn sẽ bị ngửi đến mất khứu giác.

Lần ăn mông đó tám phần là vì hắn ngửi thấy mùi cực phẩm, nhìn mĩ vị ở trước mắt đi tới đi lui mà lại chỉ có thể nhìn không thể ăn cho nên mới bị lạc tâm trí. Ăn người khác thì có ý kiến, ăn bản thân hẳn là không đắc tội với người. Nghĩ vậy, Kim Phi Dao tự dưng thấy hơi phát lạnh, nếu nàng cũng phi thăng, vậy không phải là sẽ có hai tên quỷ đói ăn đứng ở cửa nhìn mĩ vị, cuối cùng tự ăn nhau sao?

“Nghĩ cái gì mà nghiêm túc như vậy?” Bố Tự Du đột nhiên thấy hai mắt Kim Phi Dao dại ra, sắc mặt lại trắng bệch, ngay cả mồ hôi cũng rịn ra, liền quan tâm hỏi.

Kim Phi Dao phục hồi tinh thần, lau mồ hôi lạnh trên đầu, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Ngươi nói xem sau này liệu ta có ăn luôn mông của mình không?”

“…” Bố Tự Du kinh hãi, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào, hắn làm sao có thể biết chuyện Thao Thiết ở Thiên giới ăn mông của mình.

Vì thế, hắn liền bay lên, tung một cước vào mông Kim Phi Dao, tức giận mắng: “Nghĩ cái gì bậy bạ thế, lúc ngươi tu luyện có thể để ý tu cả đầu óc không hả? Càng ngày càng không ra sao.”

“Ta nói thật đó, thật là có chút lo lắng mà.” Kim Phi Dao không phục phản bác.

“Cút sang một bên, thật không muốn nghe loại chuyện này. Sau này nếu ngươi ăn mông của mình thì đừng có nói là quen ta.” Bố Tự Du ghét bỏ khoát tay với nàng.

“Hừ, không có nhân tính.”

Vì nơi này đã tiếp cận Linh Thiên phái, nếu tiếp tục đi về phía trước thì sẽ tiến vào tầm mắt người khác nên hai người liền chui vào một bụi cây ven đường, dán Ẩn Thân phù rồi tiếp tục tới gần thạch phong.

Đến gần thì nhìn thấy trên thạch phong ngoài cùng có khắc ba chữ to cao tới năm trượng: Linh Thiên phái, nhưng phía sau thì không thấy một căn phòng nào, xem ra là sơn môn cũng ở bên trong, chỉ có môn bài là được bày ra đây.

Toàn bộ thạch phong được bao bọc bởi cấm chế, ngoài tu sĩ là không thể trực tiếp bay vào thì gió hay chim đều có thể tự do qua lại. Hai người Kim Phi Dao không mạnh mẽ đi vào mà là ngồi chờ ở cuối con đường lát đá, bên cạnh chính là thạch phong viết tên môn phái.

Người ra vào Linh Thiên phái cũng không ít, có vài người lấy ngọc phù ra, thả vào trong thạch phong, có người lại đứng một bên xưng tên ngọc phù vào trong. Ngọc phù tự động bay vào, một lát sau sẽ có người đi ra đưa bọn họ vào.

Kim Phi Dao và Bố Tự Du quan sát, phát hiện có một đoàn người đưa một chiếc xe thú kéo tới, bên trong xe là một nữ tu sĩ Kết Đan kỳ. Hai người liền chạy tới ngồi trên nóc xe, đợi có người ra đón liền trà trộn vào trong thạch phong lâm.

Bọn họ tránh khỏi những người khác, chọn chỗ ít người mà đi, đi một hồi rốt cục cũng thấy được Linh Thiên phái. Không có sơn môn, phòng ốc được xây dựng ngay bên trên các thạch phong, hoặc là trên đỉnh núi hoặc ngay giữa vách đá. Đệ tử Linh Thiên phái bay qua bay lại giữa các thạch phong, số lượng còn đông hơn chim rừng vài lần.

“Ta phát hiện ra một vấn đề.” Kim Phi Dao nhìn bốn phía, truyền âm cho Bố Tự Du.

Bố Tự Du cách nàng không xa, không biết nàng lại nghĩ đến cái gì, “Vấn đề gì?”

“Nơi này không có núi, chỉ có đám thạch phong kia, chỗ nào mới được gọi là sau núi? Nếu tìm từng ngọn thì biết tìm đến lúc nào? Có thể tìm được đến nơi thì Ngọc Điệp trư đã bị người ta nấu hết rồi.” Nơi này cơ hồ trên mỗi thạch phong đều có một tòa điện, nếu tìm thì không biết đến ngày tháng năm nào. Hơn nữa, bây giờ trời còn chưa tối, hai người lúc nãy mới quyết định trà trộn vào vì sợ buổi tối không có người, sẽ bị nhốt luôn bên ngoài cấm chế. Giữa ban ngày ban mặt, muốn bắt một gã tu sĩ tới hỏi thì đúng là ngại bản thân ẩn nấp quá tốt, muốn bị người ta phát hiện hành tung.

“Phía sau núi bình thường đều là phía sau môn phái, hơn nữa chắc chắn sẽ khác với các nơi khác. Chắc chắn Hỗn Độn rất to, cứ tìm phía sau một thạch phong to lớn nhất là được. Trước tiên cứ đi tìm thử đã, nếu đến tối mà vẫn không được thì bắt một người tới hỏi.” Bố Tự Du xông vào các môn phái vô số lần, không cần nói phía sau núi, ngay cả bí thất dưới đất cũng bị hắn tìm được, hiện tại chỉ là tìm một “phía sau núi” có Hỗn Độn ở, căn bản không thể làm khó được hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK