Kim Phi Dao nổi giận gầm lên một tiếng, lao tới Nguyệt hồ, phát tiết hết bụng tức lên người Nguyệt hồ. Lang thì đã thu thú yên lại, đang chống hắc ô nhàn nhã đứng một bên xem cuộc chiến.
Ngẩng đầu nhìn trời, hắn lẩm bẩm: “Ngoại vân Thần giới vẫn khiến người ta không thoải mái như vậy, lúc nào cũng mưa không ngừng.”
Mập Mạp và Đại Nữu đứng một bên cũng ngẩng đầu lên trời theo hắn, mưa không ngừng rơi lên người chúng nó, lăn theo làn da bóng loáng xuống đất.
Ta cho ngươi xuất hiện! Ta cho ngươi coi ta là đả thủ! Ta cho ngươi cưỡi ta! Kim Phi Dao rít gào xông lên, ngay cả Thông Thiên Như Ý cũng chưa dùng, huy động lợi trảo đánh về phía Nguyệt hồ, phát tiết toàn bộ oán khí tận trời lên Nguyệt hồ. Nguyệt hồ bị công kích mãnh liệt này làm cho mông muội, đây là thù giết cha sao? Hơn nữa, động tác quá nhanh, dựa vào tốc độ linh mẫn trứ danh của Nguyệt hồ mà cũng không trốn thoát được công kích của Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao thế kia thì gọi gì là công kích, hoàn toàn là vì đánh nó, cây gì, Thiên Thạch thảo gì cũng không quản, chỉ một mực cuồng đánh. Nguyệt hồ còn chưa kịp phóng Thủy Nguyệt phong nhận đã bị mấy chưởng của Kim Phi Dao đánh ngã.
Lại hung hăng một cước, Kim Phi Dao dẫm nát đùi Nguyệt hồ, Thiên Thạch thảo bên cạnh cũng bị nàng dẫm thành cặn bã, lẫn lộn với bùn đất. Một trảo tiếp một trảo, Nguyệt hồ mạc danh kỳ diệu bị kẻ từ ngoài đến đánh cho hấp hối. Nhìn màn mưa không ngừng rơi xuống, nó có chút mờ mịt, chẳng qua là vì một gốc Thiên Thạch thảo, có tất yếu không?
“Quả nhiên hung mãnh…” Lang chống ô nhìn Kim Phi Dao đánh Nguyệt hồ, cảm thấy mình đã tìm được biện pháp không cần ký thú ước với Thao Thiết lại vẫn có thể khống chế nó làm việc, đó là chỉ cần ngược nó là xong.
Giết Nguyệt hồ xong, Kim Phi Dao lấy yêu đan ra. Nhìn yêu đan màu trắng trong tay, nàng cười hắc hắc. Hiện tại cái đầu đã trở thành to, viên yêu đan to gấp đôi nắm tay này vẫn có thể dễ dàng ăn. Ăn nhiều một chút là có thể sớm tiến giai Nguyên Anh một chút, thế là có thể thoát khỏi gia hỏa đáng giận này.
Yêu đan đang chuẩn bị được ném vào miệng lại đột nhiên tiêu thất ngay trên tay thú của nàng. “A” Kim Phi Dao vội vàng nhìn sang, yêu đan của Nguyệt hồ đã nằm trên tay Lang.
Lang nhìn tay, thử thử trọng lượng viên yêu đan, vừa thu tay lại đã cất yêu đan đi rồi.
“Cái này là của ta, là ta giết chết, ngươi có biết xấu hổ không vậy, lại cướp đồ của ta!” Kim Phi Dao giương miệng rộng đánh tới, quyết định một ngụm cắn chết người này.
Lang chỉ khoát tay, ngón tay bắn một cái, Kim Phi Dao đang bổ nhào tới liền bị một lực lượng cường đại đánh bật ra, nước mưa cũng văng ra theo một đường vòng cung đẹp mắt ra bốn phía.
“Tất cả các thứ của ngươi đều là của ta, những thứ đoạt được đương nhiên cũng là của ta.” Lang không hề có chút áy náy, lẳng lặng nhìn Kim Phi Dao.
“Tốt nhất là đừng cho ta cơ hội, nếu không ta nhất định sẽ thu thập ngươi.” Kim Phi Dao cả người ướt sũng tiếp tục đưa Lang đi xuyên rừng.
Đã hiểu hoàn cảnh mở đường đánh quái của mình mà không phải là Lang, nàng bắt đầu phát huy đặc điểm của Thao Thiết, sử dụng thính lực và khứu giác cực nhạy tránh né các yêu thú khác. Để kinh sợ các yêu thú, Kim Phi Dao thả toàn bộ yêu khí toàn thân ra, yêu khí màu đen lan tràn ra, cao đến ba, bốn trượng.
Thao Thiết vốn đã khác với yêu thú phổ thông, nàng lại phóng ra toàn bộ yêu khí nên nơi nàng đi qua là vô số yêu thú đê giai tranh nhau chạy trốn. Nếu gặp phải yêu thú cấp chín thì hai bên cũng căm tức rít gào vài tiếng hù dọa, so sánh lực lượng, đối phương luôn luôn thối lui trước.
“Ộp ộp!” lúc này Mập Mạp đã khôi phục rất nhiều thần thái, sau khi thấy từ lúc giết Nguyệt hồ xong thì không hề chính diện giao phong với yêu thú nào khác, nó liền cả gan vỗ mông ngựa với Lang.
Nhưng Lang nghe không hiểu lời nó, nhìn nhìn nó rồi hỏi Kim Phi Dao: “Nó nói gì vậy?”
Kim Phi Dao tức giận nói; “Nó đang bảo ngươi anh minh, biết tên cu li là ta có lực uy hiếp cho nên đem ta ra làm mở đường, thật sự quá thông minh.”
“Vậy sao? Linh thú của ngươi cũng thật thú vị. Ngươi xác định đây không phải là ngươi muốn lấy lòng ta mà cố ý biên ra đấy chứ?” Lang đánh giá hai con ếch, càng nhìn càng cảm thấy thú vị.
“Xì, ta không thèm nịnh hót ngươi, ai hiếm lạ chứ.” Kim Phi Dao xì một tiếng khinh miệt rồi tiếp tục vùi đầu chạy đi.
Lang lấy tay chống đầu, tựa vào thú yên, nhàn nhạt nói: “Vậy sao? Vừa rồi không biết là ai vì một viên yêu đan mà phe phẩy đuôi nói ta anh tuấn tiêu sái, bộ dáng vương giả?”
Kim Phi Dao lạnh lùng trả lời, “Không biết là ai, quả thực quá kỳ quái, loại lời nói dối như thế mà cũng nói ra miệng được. Một chút uy hiếp lợi dụ liền sa đọa, ta khinh bỉ nàng!”
“Lúc ăn no thì rất mạnh miệng. Có một số người, không đúng, có một số thú lúc đói cũng không nên sa đọa.” Lang làm như không có việc gì chìa tay ra, Đại Nữu bên cạnh lập tức niềm nở bưng trà lên.
Mập Mạp! Đại Nữu! Các ngươi cứ chờ đó cho ta, sau này ta cũng bắt các ngươi kéo xe, đánh yêu thú, không bao giờ sủng các ngươi nữa. Kim Phi Dao tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nguyền rủa một phen, đột nhiên nhớ tới chuyện gì giống như bản thân trước kia cũng từng ngược đãi con ếch như thế. Dùng sức lắc đầu, Kim Phi Dao cười lạnh một tiếng, không có khả năng, ta đối với bọn Mập Mạp rất tốt, chưa từng ngược đãi chúng bao giờ, đây đều là ảo giác.
Ít nhiều nhờ vào đặc tính của Thao Thiết mà lộ trình năm đó nàng mất một năm mới đi xong giờ lại chỉ mất ba tháng. Thu hết một thân yêu khí, nàng chậm rãi đi tới bên cạnh cái hố sâu.
Giờ đã là nửa đêm, bên trong hổ có ánh lửa bập bùng. Những Độc Nhãn Cự Nhân này làm được cả nhà thì không cần nói đến chuyện nhóm lửa. Dưới hố bất chợt truyền ra tiếng ầm ĩ khó hiểu của Độc Nhãn Cự Nhân, còn có tiếng ăn uống, thật đúng là một cảnh tượng ấm áp.
“Ngươi sẽ không tàn nhẫn đến mức giết hết bọn họ đấy chứ? Ta thấy bọn họ ngoại trừ to lớn ra thì cũng không có thứ gì đáng giá, ngươi đúng là tâm ngoan thủ lạt.” Để tránh đả thảo kinh xà, Kim Phi Dao đã thu nhỏ bằng một người, Đại Nữu và Mập Mạp cũng thu nhỏ ngồi trên lưng nàng. Bộ dáng này căn bản không thể nhìn ra là chủ nhân và linh thú mà chỉ là ba linh thú có quan hệ tốt.
Lang vẫn đang che ô, ngoài tác dụng che mưa còn để ngăn trở ma khí trên người. Lúc này hắn đang nhìn Kim Phi Dao: “Lúc ngươi nói những lời này không cúi xuống nhìn mình xem có tư cách nói ta hay không sao?”
“Ta chính là người tốt, cơ bản chưa từng làm chuyện xấu gì.” Kim Phi Dao chột dạ nói.
“A, vậy sao? Nhân lúc trời tối, chúng ta đi xuống thôi.” Lang nhàn nhạt đáp một câu, dẫn Kim Phi Dao bay xuống hố.
Loại cảm giác bị lờ đi này thật đáng ghét. Kim Phi Dao vừa cáu giận vừa bay xuống hố, Lang cứ thế chống hắc ô quang minh chính đại đứng đó, không hề có ý định tìm một chỗ ẩn nấp.
“Độc Nhãn Cự Nhân tới…” Kim Phi Dao vội vàng nói. Một đợt tiếng bước chân nặng nề vang lên, một gã Độc Nhãn Cự Nhân cao gần mười trượng đi qua bên người bọn họ, bàn chân trần đặt xuống cách bọn họ chưa đầy một trượng. Nhưng hắn lại giống như người mù, cứ thế đi qua bọn họ, căn bản không hề liếc mắt đảo qua bọn họ lấy một cái.
Kim Phi Dao theo bản năng lủi ra sau lưng Lang, thấy Độc Nhãn Cự Nhân đi qua thì nhô đầu ra nói: “Hóa ra mắt của Độc Nhãn Cự Nhân kém như vậy, kể cả trời tối nhưng đứng lù lù thế này mà cũng không thấy.”
“Ngươi thử đi ra khỏi ô Vô Ảnh xem bọn hắn có thể nhìn thấy ngươi hay không.” Lang nói.
“A, ý Lang đại nhân là nhờ vào cái ô này mà Độc Nhãn Cự Nhân không thể nhìn thấy chúng ta?” Kim Phi Dao giật mình ngẩng đầu nhìn cái ô, nó đã sớm thu hồi lôi điện, giờ bề ngoài trông rất bình thường, không ngờ nó lại thần thông như vậy.
Vẫy đuôi, Kim Phi Dao cọ đầu vào Lang, “Lang đại nhân, cho ta cái ô này đi thôi.”
“Ta cảm thấy ngươi hẳn là sớm khôi phục nhân thân đi.” Thấy nàng cọ cọ lên trường bào của mình, Lang đột nhiên mở miệng nói.
Kim Phi Dao khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì ngươi càng ngày càng vô sỉ, đã đột phá cực hạn của người khác rồi.” Lang phẩy hắc bào, cất bước đi về phía trước.
“Xì.” Kim Phi Dao khẽ cắn môi, chạy vội theo.
Không biết Lang định làm gì, tuy nhiên nhìn dáng vẻ của hắn thì tám phần là tới ăn trộm, Kim Phi Dao thật khinh bỉ đi theo phía sau. Đám Độc Nhãn Cự Nhân này nghèo như vậy, cả quần áo cũng không mặc, chỉ cuốn một lớp da thú, thế mà còn muốn trộm của bọn họ.
Lúc đi ngang qua một căn nhà gỗ, bên trong truyền ra tiếng động kỳ quái, tựa hồ có Độc Nhãn Cự Nhân giống cái bị đánh. Kim Phi Dao liền liếc mắt nhìn vào trong căn nhà không có cửa kia một cái, nhất thời liền sợ ngây người.
“Lang đại nhân, Lang đại nhân mau nhìn, chúng nó đang xxoo, thật lớn nha…” Độc Nhãn Cự Nhân thật sự quá lớn, gấp ba, bốn mươi lần so với Kim Phi Dao, từ góc độ của nàng mà nhìn, trận này thật sự quá mức kinh người. Mập Mạp và Đại Nữu cũng giương miệng rộng, lăng lăng nhìn, tựa hồ bị dọa.
Lang không nói gì, lôi hạng quyển trên cổ Kim Phi Dao, tha nàng đi. Kim Phi Dao vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ vào trong phòng, nói: “Lang đại nhân, ngươi có thấy không? Cái này của chúng khác hẳn với các yêu thú khác, rất giống của con người. Ta còn nhớ ngày ở thọ yến của Hoài đại nhân có một món ăn có cái này. Chẳng lẽ ngươi đến đây là để lấy cái này? Khẩu vị cũng quá lớn rồi, thứ này lớn như vậy, ta sẽ không ăn đâu, ngươi muốn ăn thì tự đi mà ăn.”
“Bốp!” Kim Phi Dao câm nín, trên đầu nổi lên một cục u, nàng bị Lang đại nhân đánh cho một đòn.
Sau đó, Lang kéo con Thao Thiết biến thái này và đá một cước vào hai con ếch vẫn còn đang há to mồm kia. Bị đá, Mập Mạp và Đại Nữu cũng phục hồi tinh thần, vội vàng giúp Lang kéo Kim Phi Dao rời khỏi nơi này.
Kim Phi Dao bị hạng quyển buộc cổ, toàn bộ thân mình kéo lê trên đất, vẫn chưa từ bỏ ý định, nói thêm: “Bị ta nói trúng rồi liền đánh người. Thật ra đây chỉ là chuyện khẩu vị cá nhân, ta chưa bao giờ kỳ thị phong tục hay khẩu vị khác mình, ngươi không cần phải đánh ta, cứ việc ăn là được.”
“Bốp!” lại một tiếng động vang lên, lúc này Kim Phi Dao đã triệt để câm miệng.