“Dạ!” Sử Như vội lên tiếng, ra lệnh cho hạ nhân đưa thi thể Lý Mộc đi, sau đó dè dặt cẩn trọng hỏi: “Các chủ, việc này là do Lý Mộc làm?”
“Không phải hắn, hắn sợ bị ta trách tội cho nên mới chạy trốn. Ta sưu hồn rồi, việc này không có quan hệ gì với hắn, thật sự là gia hỏa vô dụng, lãng phí thời gian của ta.” Tạ Lập lạnh mặt nói.
Trương Cảnh Thành liền hỏi: “Các chủ, đã không phải do Lý Mộc gây nên, vậy giờ chúng ta phải làm gì?”
“Tiếp tục tìm, dám nháo sự trên địa bàn của ta, phải tìm bằng được người cho ta, Liên đăng Cửu Hồn đài đang thiếu nguyên thần.” Tạ Lập liếc nhìn Sử Như và Trương Cảnh Thành, hai người nhất thời cảm thấy như lọt vào hầm băng, tự dưng run lên.
Hai người thầm nghĩ, chẳng lẽ các chủ cũng hoài nghi bọn họ? Nếu bị dùng Sưu Thần thuật thì cũng chỉ có đường chết.
Nhưng Tạ Lậ lại không động thủ, chỉ nhìn hai người đầy sát ý: “Nếu không tìm được nguyên hung thì ta cũng chỉ có thể tìm hai người các ngươi. Còn thất thần ra đó làm gì, không mau đi tìm cho ta?”
“Dạ!” Sử Như và Trương Cảnh Thành vội vàng dẫn người rời đi, hung thần ác sát tìm kiếm. Tạ Lập nghĩ nghĩ, bỏ ý định quay lại tìm Nhâm Ngân, phải trước hết đi ổn định cảm xúc của đám tu sĩ đang tranh cãi ầm ĩ đòi rời đi kia đã. Đương nhiên, biện pháp chỉ có một, đó là dùng sát ý và uy áp, không nghe lời thì ra oai phủ đầu, giết vài kẻ là có thể làm bọn chúng yên tĩnh lại.
Hắn rất không thích ầm ĩ, như vậy sẽ chỉ làm hắn cảm thấy phiền lòng, dục vọng giết người sẽ càng thêm mãnh liệt.
Người của Bách Hoan các tìm kiếm linh thú lông đen khắp nơi, mà thân là linh thú lông đen, Kim Phi Dao, lại hóa thành tiểu Thao Thiết, dán Ẩn Thân phù chạy xuống phía dưới của Phi Thiên thuyền, trong một khoang thuyền rất ít khi có ngoại nhân tiến đến. Nơi khống chế Phi Thiên thuyền chính là ở đây.
Nàng không có cách nào đoạt lại Hoa Uyển Ti và Hùng Thiên Khôn từ tay Nhâm Ngân Luyện Hư kỳ, nếu cứ thế xông tới, chỉ sợ sẽ rơi vào hoàn cảnh không tốt đẹp gì. Đối phương không phải là Nhâm Hiên Chi, nếu thật sự là tên kia thì chỉ cần Hoa Uyển Ti là có thể đuổi hắn.
Cách cứu người mà Kim Phi Dao nghĩ ra chính là phá hủy Bách Hoan các, không phải chỉ làm nơi này loạn lên trong chốc lát mà ít nhất cũng phải làm cho Phi Thiên thuyền ngã xuống, chỉ cần tất cả mọi người hoảng loạn thì nàng không tin Nhâm Ngạn có thể thải bổ. Còn về phần có chạy thoát được không thì chờ về sau hãy nói, trước tiên cứ phải nháo lớn cái đã.
Nơi khống thuyền nằm trong khoang thuyền, vì chung quanh đều phải kiểm tra cho nên nơi này cũng có rất đông phục vụ đang cẩn thận tra tìm. Trong khoang thuyền không có nhiều phòng lắm, rất nhiều nơi thông thoáng đến tận cuối thuyền, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chỗ.
Phi Thiên thuyền của Bách Hoan các quá lớn, trên sàn tàu lại có quá nhiều phòng ốc, bởi vậy mà nhân thủ thường không đủ. Tra xét nơi này một lượt xong bọn họ liền mau chóng đi sang nơi khác, nếu không nhanh thì không thể tra hết toàn bộ thuyền được.
Hơn một ngàn căn phòng mà phải tra xét từng cái, may mà ai ai cũng có thể sử dụng thần thức, nếu không thì có làm mấy ngày cũng không xong.
Kim Phi Dao ngồi rất lâu cạnh cửa của khống thuyền thất, ở cửa có cấm chế cường đại, nàng không có cách nào xông vào, vì thế liền di chuyển sang góc bên cạnh, chờ cho những người phục vụ điều tra xong.
Thấy người đã đi gần hết, Kim Phi Dao thò đầu ra hết nhìn trái lại nhìn phải, có bốn gã phục vụ Kết Đan kỳ đang canh giữ ở lối vào khoang thuyền, không cho người khác tiến vào. Nàng yên tâm quay trở lại chỗ nấp, thịt chưởng phủi một cái lấy túi càn khôn, lấy linh bút vẽ một pháp trận nho nhỏ lên vách tường.
Vẽ pháp trận xong, nàng liền chui vào trong đó, nếu có người đi ngang qua cũng chỉ có thể nhìn thấy một góc tường trống không. Nhỏ bé đúng là có lợi, linh lực của pháp trận dao động nhỏ không gây chú ý, không giống như pháp trận to, mở ra một cái là làm cho linh khí thiên địa bốn phía rung động.
Ngồi trong pháp trận chưa đầy nửa trượng này, Kim Phi Dao há mồm, lộ ra hai hàm răng trắng bóng, bắt đầu gặm vách tường. Vách tường bị nàng gặm ra từng miếng một, nàng nhổ vào trong pháp trận rồi lại quay sang gặm cắn tiếp.
Khống thuyền thất mặc dù có cấm chế cường đại nhưng chỉ có ở cửa, còn những nơi khác vì không có cửa sổ cho nên đều được làm từ loại Cương Văn mộc vô cùng cứng rắn, với chất liệu này thì không cần sử dụng loại cấm chế gì, tu sĩ Nguyên Anh kỳ dùng pháp bảo trung phẩm đánh một kích cũng chỉ có thể đánh ra một vết mờ trên đó. Chính vì tài liệu tốt như thế cho nên làm cho người ta hết sức an tâm, chỉ làm cấm chế ở cửa.
Dù là ai cũng không thể nghĩ rằng có người có hàm răng tốt như thế, lại còn nhàn rỗi ngồi ở một góc gặm tường.
Mà loại người đầu óc mọc trên mông, hoàn toàn không làm việc theo lẽ thường như Kim Phi Dao lại đang làm chuyện đó. Cương Văn mộc quả thực rất cứng cho nên nàng chỉ có thể cắn từng chút từng chút một. Tuy nhiên, hiện tại thân hình nàng rất nhỏ, chỉ cần cắn ra một cái lỗ bằng con chó con là có thể đi vào, không cần tốn quá nhiều thời gian.
Sau khoảng một khắc, Kim Phi Dao đã cắn Cương Văn mộc thủng một lỗ bằng bàn tay, bên trong chính là khống thuyền thất. Nàng sợ dùng thần thức sẽ bị phát hiện nên chỉ thò đầu vào nhìn, mông vẫn để ở ngoài.
Bên trong là một gian phòng rất lớn, có sáu pháp đài hình lục giác với pháp văn phức tạp, bên trên bày đầy linh thạch hạ phẩm. Ở giữa pháp đài có một đường lục quang bắn thẳng lên một mặt kính lắp trên trần, sau đó phản xạ xuống tạo thành một quầng sáng màu trắng. Giữa quầng sáng có quang ảnh một chiếc phi thiên thuyền, vừa nhìn tạo hình là biết chính là phi thiên thuyền của Bách Hoan các.
Ở một chỗ khác trong quầng sáng có quang ảnh hình thành những khối màu tối, Kim Phi Dao nhìn vài lần, cảm thấy rất quen mắt. Nàng đột nhiên nhớ ra, đây không phải là bản đồ Thần cấp giới sao? Hóa ra Bách Hoan các dùng loại bản đồ cao cấp như vậy.
Vì có cả cột sáng lẫn quầng sáng nên trong khống thuyền thất không cần dùng vật dụng chiếu sáng nào cả, ngoài khu vực giữa phòng thì ở bốn góc có hơi tối. Cái lỗ Kim Phi Dao cắn ra vừa vặn được thân hình nàng lấp đầy cho nên ánh sáng bên ngoài không lọt vào trong khiến cho người trong phòng không biết vách tường đã bị đào thủng.
Đúng lúc này, pháp văn trên đài phát ra tiếng rắc, có hai viên linh thạch hạ phẩm đột nhiên tối sầm lại, linh khí đã bị dùng hết. Lúc này liền có một người phục vụ Trúc Cơ kỳ bước nhanh tới thay linh thạch.
Kim Phi Dao đếm, phát hiện toàn bộ khống thuyền thất chỉ có sáu tu sĩ Trúc Cơ kỳ, điều này có chút ngoài dự kiến của nàng. Theo như nàng đoán thì một nơi quan trọng như vậy hẳn là phải tìm tu sĩ Hóa Thần kỳ hoặc Nguyên Anh kỳ đến trông coi mới đúng.
Tuy nhiên, nhìn quang cảnh tối mù ảm đạm ở đây thì tu sĩ cao giai sẽ rất nhàm chán. Nếu thực sự có người bắt nàng làm chuyện này, chỉ sợ nàng cũng phát hỏa.
Sáu gã tu sĩ phờ phạc ỉu xìu ngồi sau pháp đài, hễ thấy có linh thạch hóa thành bụi là đứng lên thay viên mới vào, thu dọn linh thạch đã dùng hết. Công việc đơn giản lại hết sức nhàm chán, hơn nữa số lần lại nhiều, bọn họ ngồi xuống chưa nóng chỗ đã phải đứng lên đổi. Kim Phi Dao nhìn một lát mà đã thấy bọn họ thay linh thạch hơn mười lần.
Nàng nhịn không được oán thầm, các chủ này quá keo kiệt, lại dùng linh thạch hạ phẩm để khu động phi thiên thuyền, lại còn chở nhiều người như vậy. Ít nhất cũng nên sử dụng linh thạch trung phẩm, như vậy thì vài ngày mới cần đổi một lần, sử dụng linh thạch hạ phẩm lượng tiêu hao quá lớn.
Tuy nhiên, nghĩ lại thì đây mới là tiết kiệm nha. Linh thạch trung phẩm và linh thạch hạ phẩm hoàn toàn là hai đẳng cấp, cũng đâu phải một mình mình ngồi trên phi thiên thuyền mà cần dùng đồ tốt cho bớt việc? Chở nhiều người như vậy vẫn nên dùng linh thạch hạ phẩm thì tốt hơn, dù sao cũng không phải hắn tự mình đổi linh thạch.
Thấy bên trong không có ai tu vi cao, Kim Phi Dao cười hắc hắc, chui cả người vào trong. Lúc này, sáu gã tu sĩ Trúc Cơ lập tức phát hiện nàng. Sau khi thấy rõ là một tiểu linh thú thì mấy người đều sửng sốt, lại nhìn thấy chân tường xuất hiện một cái lỗ to bằng bàn tay.
“Sao lại thế này?” mấy người nhảy dựng lên, Cương Văn mộc sao có thể bị thủng? Nhớ lại chuyện vừa rồi có người vào kiểm tra, mà con linh thú trước mắt này đúng là lông đen sừng cong, hẳn là linh thú mọi người đang tìm kiếm.
“Bắt lấy nó, chúng ta sẽ có thưởng!” sáu người kinh hỉ, đây là bánh thịt từ trên trời rơi xuống nha.
Kim Phi Dao nhảy lên, giơ bàn chân nho nhỏ ra muốn đánh bọn họ. Hiện tại chân nàng chỉ bé như quả sơn trà, quá nhỏ, không ai để trong mắt, thậm chí khi thấy bàn chân đánh tới bọn họ còn không thèm tránh đi mà muốn nhân cơ hội bắt nàng.
Nhưng khi bàn chân bé tẹo đánh vào mặt một gã tu sĩ thì một tiếng oanh vang lên, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia đã bị đánh bay ra ngoài, đập vào vách tường. Sau đó, nàng phi thân, nâng chân sau lại đá một tu sĩ khác, động tác nàng nhanh như thiểm điện, nhảy tới nhảy lui trong không trung, chỉ vài cái xoay người đã đánh ngã cả sáu người.
Sáu người này đến lúc chết vẫn không biết vì sao một con linh thú bé như thế lại có khí lực cường đại đến vậy, chỉ động vài cái đã hạ sáu gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Kim Phi Dao dừng lại, khôi phục nhân thân, vỗ vỗ tay nói: “Lại dám xem nhẹ ta, còn không thèm trốn, kể cả có nhỏ thì khí lực Thao Thiết cũng không hề nhỏ đi chút nào nha. Tuy nhiên, nghĩ lại thì đây đúng là cách hay, về sau cứ dùng chiêu này đột kích người khác, nhất là các nữ tu sĩ, rất nhiều người thích các linh thú đáng yêu. Đến lúc đó sẽ bổ nhào vào lòng các nàng, sau đó tung một chưởng, khẳng định là bách phát bách trúng.”
Nghĩ xong chủ ý tà ác, nàng quét mắt lên người sáu tu sĩ kia, bọn họ chuyên phụ trách đổi linh thạch vậy thì trên người chắc chắn mang theo linh thạch. Tuy chỉ là linh thạch hạ phẩm nhưng dù sao có vẫn hơn không.
Nàng thuần thục lấy túi càn khôn trên người bọn họ, dùng thần thức nhìn lướt qua, nhất thời có chút thất vọng. Trong mỗi túi càn khôn có dấu hiệu Bách Hoan các đều không có hơn một ngàn linh thạch hạ phẩm, xem ra các chủ này đúng là rất keo kiệt.
Thu linh thạch, Kim Phi Dao liền nhìn lên quầng sáng to lớn giữa phòng, chỉ cần hủy diệt cái này thì phi thiên thuyền sẽ rơi xuống. Sẽ rơi xuống đâu đây? Xuống biển ở Linh cấp giới hay là lục địa? Nghĩ đến đây, nàng lại cười hắc hắc.