“Ta bày trận trước, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, dọn xong trận chúng ta sẽ bắt đầu.” Kim Phi Dao sợ trận pháp sẽ khiến cho lực lượng lan đến linh thảo và phòng ốc chung quanh cho nên đã chọn một nơi cách xa nhà tranh.
Hoa Uyển Ti ngồi từ rất xa nhìn nàng bày trận. Hiện tại nàng toàn thân vô lực, muốn đi giúp đỡ cũng không giúp được, Mập Mạp thì vẫn còn đang hôn mê. Ngày ấy khối khí màu xanh trong cơ thể nó bị Kim Phi Dao mạnh mẽ quấy rầy, khí xanh bạo mở, thổi phồng nó to gấp bình thường mười mấy lần, cuối cùng Kim Phi Dao thủ hoảng cước loạn ép buộc một trận mới làm nó không vì thanh khí mà tự bạo.
Hiện tại Mập Mạp đang ở ngay trước nhà tranh, trên người che phủ minh quang bong bóng, bên trên minh quang bong bóng còn một cái minh quang bong bóng nữa, hai minh bong bóng nối với nhau bởi hai chuỗi tiểu bong bóng. Minh quang bong bóng Phía trên rộng chừng hai trượng, bong bóng phía dưới bao bọc Mập Mạp thì chưa tới nửa trượng, thanh khí đang nằm hết ở minh quang bong bóng phía trên.
Thanh khí theo chuỗi tiểu bong bóng bên trái chạy xuống minh quang bong bóng bên dưới, tràn qua người Mập Mạp, sau đó lại theo chuỗi tiểu bong bóng bên phải bay lên minh quang bong bóng phía trên. Mỗi lần Mập Mạp hô hấp sẽ hít thanh khí vào bụng, nếu không hấp thu hết sẽ lại quay trở lại minh quang bong bóng phía trên.
Đây là cách mà Kim Phi Dao nghĩ ra lúc cấp bách. Lúc đó, Hoa Uyển Ti phát hoảng, còn tưởng rằng Mập Mạp sẽ chết, nhưng Kim Phi Dao lại mạnh mẽ rút cả đoàn thanh khí ra, dùng minh quang bong bóng giữ lấy không cho nó chạy trốn, nhưng ại sợ thanh khí nổ cho nên không ép nó thật chặt mà thả lỏng một ít, bởi vậy thể tích mới lớn hơn lúc còn ở trong cơ thể Mập Mạp đến mấy chục lần.
Nàng dùng cách này giúp Mập Mạp một lần nữa hấp thu thanh khí, tính ra cũng tiện hơn nhiều, có điều trông vào Mập Mạp hô hấp mà hút thanh khí thì không biết phải đến lúc nào mới hút xong và tỉnh lại.
Tuy nhiên, như vậy vẫn hơn là chết, Hoa Uyển Ti phi thường bội phục năng lực ứng biến của Kim Phi Dao, trong tình thế không hề có chút tư tưởng chuẩn bị nào mà có thể nghĩ ra được biện pháp tốt như vậy. Nhớ lúc đó Kim Phi Dao trợn mắt há mồm nhìn thanh khí thổi cho Mập Mạp phồng to lên, lăng lăng nói một câu: nếu như nổ tung còn không văng một sân nội tạng?
Hoa Uyển Ti cảm thấy đau đầu, việc này thật sự làm người ta phiền não.
Tài liệu xử lý phiền toái, Kính huynh yêu cầu rất cao, mấy thứ từ thân cây thì cần lấy bã; lông, sừng thú thì phải rút gân cốt; khoáng thạch lại phải luyện hóa thành chất lỏng. Kim Phi Dao cảm thấy phiền chết, nếu tất cả đều có thể ném chung vào luyện thành chất lỏng, sau đó trực tiếp vẽ ra thì tiện hơn bao nhiêu, lại còn phải đặt tinh thạch loạn lên, cũng đâu phải là làm trang sức, lại vẽ lại khắc, phiền toái đến cực điểm.
Càng làm nàng càng cảm thấy những người nghiên cứu trận pháp thật sự là những kẻ chấp nhất lại có tính nhẫn nại, nếu là nàng thì đã sớm bán tài liệu lấy linh thạch rồi. Những đại hình pháp trận này quả thực không cùng tầng lớp với những tiểu trận phổ thông, thiên tài quả nhiên không giống a!
Cố nén suy nghĩ phủi tay mặc kệ và cảm giác muốn hộc máu, Kim Phi Dao tiếp tục bày pháp trận, lại không dám qua loa chút nào. Tất cả những thứ này đều là linh thạch, chỉ cần không cẩn thận làm hỏng là chỗ Thôn Thiên thú ngoại trừ hắc thủy cũng không còn rác rưởi gì để nàng đi quét.
Pháp trận siêu cấp hoa lệ rộng năm mươi trượng, hoa văn chỗ dày đặc nhất chỉ cách nhau nửa ngón tay, dùng hết mấy vạn tài liệu rốt cục cũng được Kim Phi Dao dọn xong. Lau mồ hôi trên đầu, day day thắt lưng nhức mỏi, nàng cơ hồ muốn lệ nóng doanh tròng.
Thấy Kim Phi Dao đứng lên bất động, mà trận thoạt nhìn cũng tựa hồ đã hoàn công, Hoa Uyển Ti chậm rãi hỏi: “Hoàn công?”
“Rốt cục cũng xong, thắt lưng ta đau muốn chết. Loại vật nghịch thiên này quả nhiên không phải là thứ mà phàm phu tục tử như ta có thể đùa nghịch, kiếp sau ta sẽ không làm loại chuyện này, kẻ làm ra thứ này chính là đại biến thái.” Kim Phi Dao khẽ cắn môi mắng.
Hoa Uyển Ti gật đầu, rất đòng ý với lời nàng: “Ta cũng cảm thấy như vậy. Ngươi dùng mất một năm ba tháng để bày trận này, trong lúc đó còn không nghỉ ngơi lấy một khắc. Nếu là ngồi tu luyện thì chút thời gian ấy ta còn có thể ngồi được, chứ lại giống như ngươi lúc đứng lúc ngồi, mà ép buộc những hơn một năm, nếu là ta thì đã sớm mặt kệ rồi.”
“Này, đây là ta bày trận cho ngươi đó, ngươi đừng có vô tình như vậy có được không hả. Tạm thời chưa ra trận vội, chờ ta nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng rồi nói, thắt lưng sắp gãy rồi.” Kim Phi Dao bất mãn nhìn nàng, sau đó xoay xoay vai đi tới, nằm ụp xuống giường. Hoa Uyển Ti rời bước đi lại, nhẹ nhàng đấm lưng cho nàng.
Kim Phi Dao vừa hưởng thụ sự hầu hạ của Hoa Uyển Ti vừa lấy ra một cái bình ngọc cao ba thước, ngón tay hoa lên một cái, một dòng máu tươi liền chảy ra, rơi vào trong bình ngọc.
Hoa Uyển Ti khó hiểu hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Ta đã hỏi Hùng Thiên Khôn rồi, hắn cũng đã đi tìm gia hỏa Vân lão gì gì kia, nói là chỉ cần máu của thần thú đều dùng được, hơn nữa càng cao cấp càng tốt. Như thể trạng của ta đây thì ngân huyết Kỳ Lân đã là cái gì, ngươi mà dùng máu của ta thì chắc chắn có lực đại như thú, dùng mãi không hết ấy chứ. Dù sao ta cũng không có linh thạch mua ngân huyết Kỳ Lân, mà cho dù có linh thạch thì người ta cũng không có nhiều hàng như vậy.” Kim Phi Dao lười biếng nói.
“Nhưng ngươi cũng không thể lấy máu như vậy chứ, nếu chết mất thì sao?” Hoa Uyển Ti ngừng tay, sốt ruột nói.
Kim Phi Dao dùng linh lực khống chế máu cho nên dù trên tay chỉ là một vết thương nho nhỏ, máu tươi vẫn chảy rất nhanh. Máu đỏ tươi rào rào chảy vào trong chai, kể cả thân thể cường tráng như thú mà đổ nhiều máu quá thì cũng sẽ chết.
“Ngươi ngốc à? Ta một lần đổ nửa bình thôi, bởi thế mới nói muốn nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng. Một lần bắt ta lấy một thùng, ngươi còn chưa chuẩn bị xong ta đã chết rồi, như vậy thì quá tiện nghi cho ngươi.” Thấy đã hòm hòm, ngón tay Kim Phi Dao nhấn một cái, máu ở miệng vết thương lập tức ngừng chảy. Sau đó, nàng lười biếng trở mình, lầu bầu nói: “Thân thể vừa mệt đã muốn ăn, đi làm gì đó ăn đi.”
Sau đó nàng quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Uyển Ti, dừng một hồi rồi bất đắc dĩ nói: “Quên đi, đồ ngươi nấu còn khó ăn hơn Lang ma đầu vài lần, ăn đồ ăn người khác làm thì mất tiền, ăn đồ ăn người làm thì mất mạng.”
Hoa Uyển Ti khó khăn nhìn nàng, hồi nhỏ thì nàng hàng ngày có người hầu hạ, sau khi Trúc Cơ liền ích cốc. Ăn còn không cần ăn thì ai lại đi nấu cơm? Vì thế, nàng chưa từng nấu thứ gì cả. Lần trước nàng cũng thử một chút, nấu một nồi xanh mượt không rõ vật thể. Kim Phi Dao thử một miếng xong mặt liền biến thành lục sắc, sống chết không chịu ăn đồ nàng nấu nữa.
Cắn cắn môi, Hoa Uyển Ti liền nói: “Vậy bảo Hùng Thiên Khôn đi nấu đi, hắn mang Thiết Hồn mộc vào nhà tranh rồi không ra nữa, hiện tại gọi hắn ra làm cơm là được.”
“Coi như hết! Bằng vào hắn, ngoài việc ngồi tại đó cảnh đẹp ý vui thì còn làm được đồ ăn gì chứ. Các ngươi không độc chết ta đã là may mắn rồi, để tiểu Hồng tiểu Hoàng các nàng làm cho ta ăn thôi, sao mệnh ta lại khổ như vậy chứ!” Kim Phi Dao khoát tay, dựa vào hai vị này còn không bằng dựa vào mấy người tiểu Hồng, cuối cùng dùng thần thức của mình ra lệnh còn có thể trung quy trung củ làm ra thứ giống như đồ ăn.
Đúng lúc này, Linh Lợi thú trong ao đột nhiên nhô đầu ra khỏi mặt nước, khanh khách khanh khách kêu lên, xem ra là đang cười nhạo nàng. Kim Phi Dao trừng mắt, quát: “Còn dám cười? Vài ngày nữa không cần dùng Cổ Linh Tâm, đến lúc đó hai người các ngươi không còn chỗ hữu dụng, ta sẽ giết hết, một nấu canh một nướng.”
Linh Lợi thú phát hoảng, đạp nước một cái liền chui vào trong ao, xem ra mười ngày nửa tháng cũng không dám đi ra.
Thấy chúng nó bị dọa, Kim Phi Dao vui vẻ cười ha hả. Hoa Uyển Ti nhịn không được lắc đầu, đã Hóa Thần kỳ rồi mà còn khi dễ hai yêu thú thành thật, lại còn vui vẻ như vậy.
Một tháng sau, Kim Phi Dao với sắc mặt tái nhợt ngồi ngoài trận, bên người đặt năm bình ngọc đựng máu tươi. Nhìn Hoa Uyển Ti trần như nhộng trong trận, nàng nghiêm trang nói: “Ta sắp bắt đầu rồi, trước tiên luyện thân thể ngươi, đợi đến lúc hoàn thành sẽ lập tức mở trận.”
“Uh.” Hoa Uyển Ti thận trọng gật đầu, thời khắc quan trọng như vậy cũng khiến nàng hơi chút khẩn trương. Nhưng lúc này lại nghe Kim Phi Dao nói: “Phía dưới của ngươi ta không làm được, đợi sau khi ngươi có thần thức thì tự luyện đi. Ta nghĩ hẳn là có thể luyện sau, đến lúc đó ngươi cứ tự tiện.”
“Hiện tại nói loại chuyện này làm gì, có thể bắt đầu hay chưa?” Hoa Uyển Ti tức giận nói, cảm giác khẩn trương cũng bị người này làm hỏng.
Vì thân thể Hoa Uyển Ti đã có sẵn, hiện tại chỉ cần một lần nữa đổi máu, cuối cùng dùng chân hỏa tan hợp là có thể đại công cáo thành. Vì thế Kim Phi Dao phun ra chân hỏa màu đen bao vây toàn thân Hoa Uyển Ti, bức nước cất trong cơ thể nàng ra. Sau đó nàng nhấc tay, năm cái bình ngọc bên người bật nắp, máu tươi bên trong tiến ra, nhào vào trong chân hỏa.
Lẫn vào. Tan hợp. Phục hồi như cũ.
Một canh giờ sau, Kim Phi Dao đột nhiên thu tay lai, thu chân hỏa vào trong cơ thể. Hoa Uyển Ti đứng trong trận, toàn thân bao phủ trong sương mù màu trắng. Sau đó, Kim Phi Dao nhanh chóng kết xuất pháp quyết, đánh vào phía trên trận pháp.
Ông một tiếng, pháp trận nhấp nhoáng thải quang lục sắc, trong mắt trận bạch quang chói mắt, một cột các tia sáng đủ màu bay lên, vờn chung quanh Hoa Uyển Ti. Từ vàng, đỏ, lam, lục, trắng và đen hình thành pháp văn, giống như bươm bướm bay trong không trung, sau đó nhập vào cơ thể Hoa Uyển Ti. Giằng co như thế nửa canh giờ, pháp văn mới chú xong toàn bộ, mà trong pháp trận cũng đột nhiên vang lên tiên nhạc.
Kim Phi Dao vốn ngồi ngoài pháp trận, nghe được tiên âm liền ngạc nhiên mở to mắt. Sao lại có tiên âm? Cũng không phải là dị tượng tu sĩ tiến giai, Kính huynh làm cái trò gì vậy?
Đột nhiên, Hoa Uyển Ti trong trận phát ra một trận linh lực cường đại, linh khí bốn phía và quang hoa tạo thành một lốc xoáy, linh khí thiên địa bắt đầu hỗn loạn. Kim Phi Dao ngẩng đầu, nhìn thấy phía ngoài tiểu đảo nổi dày đặc mây đen, cuồn cuộn quay cuồng tụ tập lại đây. Trên trời còn có cảm giác áp bách cường đại truyền đến, mây đen dừng trên tiểu đảo nổi, tiếng sấm nổ vang.
Kim Phi Dao ngẩn người, đột nhiên kinh hô: “Cái gì? Trực tiếp Hóa Thần?”