Mục lục
Tiên Vốn Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đi ra ngoài tiểu đảo nổi, ngồi trên khoảnh sân phía trên, sau đó Kim Phi Dao cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Cẩn thận nhìn một cái, hóa ra là trên mặt sân vốn không có vật gì lại xuất hiện một tảng đá màu đen cao bằng đầu gối. Nàng vòng quanh tảng đá hai vòng, lại đá một cước, phát hiện tảng đá này không phải rơi từ đâu xuống mà là mọc ra từ dưới đường nổi, rõ ràng một năm trước còn chưa có thứ này.

“Sao vậy?” Hùng Thiên Khôn tò mò hỏi.

Kim Phi Dao lắc đầu, “Không sao, chỉ là tò mò sao tự dưng lại mọc ra tảng đá.”

“Có lẽ tảng đá đó vốn đã có ở đó, muội bình thường đều rất qua loa đại khái, có thể đã nhớ nhầm.” Hùng Thiên Khôn dùng thần thức quét một cái, phát hiện đây chỉ là một tảng đá bình thường, chẳng phải là yêu thú ngụy trang, vì thế liền nói.

“Phải không? Chẳng lẽ trí nhớ của ta lại kém như vậy?” Kim Phi Dao nghiêng đầu nghĩ nghĩ, dù sao cũng chỉ là tảng đá, bởi vậy liền không để tâm, đặt mông ngồi lên.

Hai người vừa hóng gió vừa uống rượu trò chuyện, rượu hết nửa bình, Kim Phi Dao tò mò hỏi: “Hùng ca, huynh đã tiến giai Hóa Thần kỳ, định khi nào thì đi?”

Hùng Thiên Khôn dừng một cái, có chút xấu hổ hỏi: “Tạm thời… tạm thời không đi. Ta ở trong này ảnh hưởng đến sự thanh tĩnh của muội sao?”

“Không phải, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Không phải huynh là môn chủ một môn phái hay sao, hẳn là rất nhiều chuyện phải làm chứ?” Kim Phi Dao khó hiểu hỏi, không phải nói còn phải đi tìm thi thể Vân lão sao, làm sao có thể nói không có việc gì.

“Ta đã giao hết sự vụ cho người dưới làm rồi, lần này có trở về cũng chỉ để chọn ra chưởng môn thôi, ta lui ra sau làm sư tôn. Vì thế cũng không có chuyện gì quan trọng, hiện tại vừa mới tiến giai, ta muốn mượn chỗ của muội củng cố tu vi một chút.” Hùng Thiên Khôn ấp a ấp úng nói, hắn không muốn đi sớm như vậy, tuy đã ở hơn một năm nhưng căn bản không hề gặp mặt, cho nên hắn muốn thừa dịp này để có thể ở lâu một ngày tính một ngày.

Kim Phi Dao thì thế nào cũng xong, dù sao đây cũng không phải chuyện gì đáng ngại, chỉ là phải làm thêm mấy gian phòng nếu không sẽ không có chỗ ở. Nói đến cái này nàng mới nhớ tới Linh Lung lâu mua trước kia ở Vạn Tiên Thủy thành, nhiều năm không dùng thiếu chút nữa thì quên mất.

“Hùng ca, ta có Linh Lung lâu, lát nữa lấy ra huynh tự chọn một phòng mà ở. Gian nhà tranh kia quá cũ, hơn nữa trước kia vẫn là nơi Mập Mạp ở, hiện tại tiểu đảo nổi rộng rãi, không cần chen chúc nữa.” Kim Phi Dao nói.

Chỉ cần có thể ở cùng Kim Phi Dao thì không có phòng ở cũng không sao, ngày ngày ngồi như vậy cũng thỏa mãn. Đây là ý nghĩ của Hùng Thiên Khôn nhưng hắn lại ngượng, không dám nói ra, chỉ nhìn Kim Phi Dao mà cười.

Đúng lúc này, ba gã tu sĩ Hóa Thần kỳ bay qua, ánh mắt quái dị nhìn hai người bọn họ, sau đó lập tức rời đi. Kim Phi Dao khó hiểu nhìn bọn họ bay xa, không hiểu ánh mắt vừa rồi của bọn họ là có ý gì, thật sự là kỳ quái.

“Đúng rồi, mặt của huynh quá xuất sắc, Tạ Lập và Nhật Nguyệt môn nơi nà có quan hệ, thế lực rất lớn. Chúng ta nên quay về thôi, huynh đừng tùy ý lộ mặt ra ngoài.” Nhìn khuôn mặt Hùng Thiên Khôn, Kim Phi Dao đột nhiên nhớ lại chuyện này, nhanh chóng kéo hắn trở về.

Tuy đã quay vào trong tiểu đảo nổi nhưng từng ngày qua Kim Phi Dao lại phát hiện sự tình có chút không thích hợp.

Luôn có tu sĩ Hóa Thần kỳ xuất hiện chung quanh tiểu đảo nổi, có đôi khi có cả Luyện Hư kỳ. Đại bộ phận bọn họ đều dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng, vài người còn biểu cảm phong phú hơn, có thể nhìn ra đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chuyển sang nghi hoặc, cuối cùng còn có bộ dáng phiền chán.

Kim Phi Dao thật sự thấy phiền chết, lúc trước chỉ là thỉnh thoảng có người đi qua, nhìn thấy tiểu đảo nổi thì sẽ kinh ngạc dừng chân, cẩn thận đánh giá vài lần rồi nghi hoặc rời đi. Sau đó thì lại chuyên môn có người tới xem xét, nhất định phải bồi hồi một lát mới có thể rời đi. Rốt cục nàng đã làm chuyện gì, vì sao những người này đều có vẻ mặt kinh ngạc?

Thật sự là nghĩ mãi không xong, Kim Phi Dao liền bay ra ngoài, ngồi lên tảng đá, muốn tìm người hỏi thăm một chút xem nàng đặt động phủ ở đây có phải có điều kiêng kị hay không. Nhưng nàng ngồi tại đó, người vây xem đến là nhiều nhưng lại không có bất luận một ai quan tâm nàng. Hơn nữa, trong ánh mắt dần dần còn mang theo bất mãn, ẩn ẩn có chút ác ý.

“Giả thần giả quỷ, có tật xấu a!” tình huống như vậy khiến cho Kim Phi Dao không dám ra khỏi cửa, chỉ sợ lúc nàng không ở nhà sẽ có tu sĩ tới đại náo. Nếu Mập Mạp và Hoa Uyển Ti gặp phải chuyện không may thì phiền toái, hiện tại không phải thời điểm bọn chúng có thể gặp chuyện không may.

Lại qua mười ngày, Kim Phi Dao đã tính toán thu thập tiểu đảo nổi chạy lấy người. Ở trong tiểu đảo nổi nàng đột nhiên cảm giác được bên ngoài có rất nhiều người tới, toàn là Hóa Thần kỳ, bọn họ tụ tập hết ở con đường nổi bên ngoài. Kim Phi Dao như lâm đại địch, chẳng lẽ những người này định khơi mào rồi?

Thấy Hùng Thiên Khôn cũng cảm giác được địch ý bên ngoài, Kim Phi Dao liền nói: “Huynh tạm thời đừng đi ra, có khả năng là người Tạ Lập phái tới.”

“Sao ta có thể không ra chứ, loại thời điểm này chẳng lẽ muốn ta trốn đi?” Hùng Thiên Khôn không đồng ý, bên ngoài có nhiều thần thức Hóa Thần kỳ như vậy, người tới không ít, bản thân sao có thể núp ở phía sau, nếu làm như vậy thì gọi gì là nam nhân nữa.

Kim Phi Dao cau mày nói: “Ta chỉ nói có khả năng là người của Tạ Lập chứ không nhất định là bọn hắn. Hơn nữa, nếu vốn không có chuyện gì thì cũng chỉ đề ra nghi vấn thôi, cuối cùng lại vì huynh đứng ngay cạnh, lại thành chứng cứ phạm tội thì sao?”

“Không được!” Hùng Thiên Khôn từ chối dứt khoát, hắn tuyệt đối không đồng ý làm chuyện như vậy.

Kim Phi Dao không còn cách nào, đành phải bất đắc dĩ nói: “Vậy huynh che mặt lại, đừng để người khác nhìn thấy mặt huynh.”

“Muội yên tâm, tuyệt đối không để người khác nhìn thấy.” chỉ thấy trên mặt Hùng Thiên Khôn khởi động linh khí, hóa ra một cái mặt nạ, vừa vặn che cả khuôn mặt. Sau đó, hắn còn giải thích: “Lúc ta đi giựt tiền sợ người tới gây chuyện cho nên đều đeo mặt nạ.”

“Huynh đúng là chu đáo, chúng ta ra ngoài thôi.” Kim Phi Dao nhìn nhìn cái mặt nạ, thần thức không thể xuyên thấu qua mặt nạ để nhìn diện mạo chân thật bên dưới, xem ra lại là Vân lão dạy cho hắn.

Kim Phi Dao bay ra khỏi tiểu đảo nổi, nâng tay thu tiểu đảo nổi vào túi càn khôn, sau đó đứng trên sân nhìn ra bốn phía.

Không biết có chuyện gì tốt mà ở các con đường nổi chung quanh có ít nhất trăm tên tu sĩ Hóa Thần kỳ, nếu là tới bắt nàng thì cũng quá khoa trương. Nàng vừa thấy liền hiểu, chắc chắn nguyên nhân không phải là nàng, nàng không có mị lực lớn như vậy, có thể làm cho trăm tên tu sĩ Hóa Thần kỳ tới vây diệt.

Tuy nhiên, nàng vẫn đứng đó nhìn các tu sĩ nghiêm túc bốn phía, ôm quyền chắp tay: “Các vị đạo hữu, không biết các vị vây quanh đây là có gì phải làm sao?”

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, không có bất kỳ ai để ý đến câu hỏi của nàng, thế nhưng ánh mắt mọi người lại dừng lại hết trên người nàng. Kim Phi Dao lại hỏi một câu, vẫn không có ai trả lời nàng, thực sự khiến nàng tức giận.

“Có bệnh à!” Kim Phi Dao mắng một câu, liền ngồi xuống tảng đá, khoanh tay muốn nhìn xem rốt cục những người này định làm gì, nàng không tin không có ai nói chuyện với mình.

Nhưng mông nàng vừa mới đặt lên tảng đá, lập tức bốn phía nổi lên tiếng nói tức giận: “Không cho phép ngồi!”

“Hử!” Kim Phi Dao theo phản xạ nhảy dựng lên, quay đầu nhìn tảng đá, tảng đá vẫn là tảng đá, không có chỗ nào kỳ quái nha.

Tu sĩ bốn phía bắt đầu mắng: “Chưa từng gặp kẻ không biết xấu hổ như ngươi. Mọi người đều tuân theo quy định của Nhật Nguyệt môn, không tiếp cận tiên liên trong phạm vi năm trăm trượng. Ngươi lại muốn tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp ở ngay phía dưới tiên liên.”

“Gần quan được ban lộc! Ngươi lại dám làm theo lời này. Không ngờ trong giới tu sĩ lại có người chỉ vì một chút ích lợi mà không quan tâm đến ánh mắt coi thường của mọi người, quả thực là sỉ nhục!”

“Thức thời thì mau mau rời đi, nếu không chúng ta sẽ không khách khí đâu.”

“Gia hỏa không biết xấu hổ, thật vô liêm sỉ, vừa rồi còn định dùng mông ngồi lên để chiếm tiên cơ.”

Nghe tiếng nhục mạ của bọn họ, Kim Phi Dao mờ mịt, nàng đã làm cái gì mà những người này lại mắng nàng như vậy? Hình như bọn họ đang trách nàng dám ở lại chỗ này, hơn nữa trong câu nói dường như có nhắc tới tảng đá này.

Thấy Kim Phi Dao bị đám tu sĩ kia nhục mạ, Hùng Thiên Khôn tức giận khó nhịn, định lên tiếng khiển trách bọn họ thì lại bị Kim Phi Dao cản lại, “Đừng nói gì, tình huống có chút không đúng, hình như chúng ta nhặt được bảo. Trình độ chạy trốn của huynh thế nào?”

Hùng Thiên Khôn sửng sốt một chút, cắn răng truyền âm đáp: “Không thành vấn đề, nếu Vân lão không thanh tỉnh thì còn có chút vấn đề nhưng có hắn ở đây thì tuyệt đối không có việc gì. Hắn có thể dùng lực lượng của mình giúp ta thuấn di ra ngoài vài trăm dặm, tu sĩ Luyện Hư kỳ cũng không thể làm được như vậy, chỉ là không thể mang theo người, hơn nữa chỉ có thể dùng ba lần.”

“Ba lần là đủ, tự huynh tìm cơ hội cho tốt, lúc chạy trốn ta sẽ không nhắc nhở huynh.” Kim Phi Dao cười cười vỗ vai hắn.

“Vậy muội thì sao?” Hùng Thiên Khôn sốt ruột hỏi. Tuy còn không biết nơi này rốt cục có cái gì nhưng nhìn tình hình nhiều tu sĩ vây quanh như vậy thì tuyệt đối không phải là vật phàm. Nếu cướp đồ dưới mí mắt nhiều người như vậy chỉ sợ khó có thể đào thoát.

Kim Phi Dao vuốt mặt, nói: “Xem tình hình rồi nói, nếu là thứ làm quá nhiều người hận thì cùng lắm không cần nữa. Nếu không thì cứ đoạt trước đã, cũng có khả năng không có nhiều người tranh cướp.”

“Muội cũng quá lạc quan! Những người này đã nói họ đến là để đợi thứ này, muội lại còn nói không ai đoạt. Không bằng chúng ta hiện tại rời đi, giao địa bàn cho bọn hắn, nếu không lấy gì thì bọn hắn hẳn sẽ không làm khó chúng ta.” Hùng Thiên Khôn chỉ muốn Kim Phi Dao không có việc gì, bảo vật gì gì đó trong mắt hắn đều như cặn bã.

“Từ từ…” Kim Phi Dao nghiêng đầu nhìn về phía sau hắn, đột nhiên lạnh giọng nói.

Hùng Thiên Khôn theo ánh mắt nàng quay đầu lại nhìn, liền thấy tảng đá kia đột nhiên vỡ tan, từng luồng ánh sáng tím chiếu ra từ trong tảng đá. Trong tảng đá tản mát một cỗ linh khí bức người, linh khí đã đạt tới trình độ cực phẩm, tảng đá càng vỡ nhiều hơn, cuối cùng lộ ra thứ bên trong.

Chỉ riêng thứ đó đã trực tiếp bức Kim Phi Dao và Hùng Thiên Khôn lui lại năm bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK