“Lão đại, ngươi đã nhìn chằm chằm nó nửa ngày, có thể cất đi được rồi.” Mập Mạp đứng bên cạnh nói.
Kim Phi Dao không chút để ý nói: “Đây là ta dùng mạng đổi lấy, đương nhiên phải nhìn thêm vài lần, thiếu chút nữa là không có cơ hội nhìn rồi.”
“Được rồi, ngươi chỉ ngất xỉu thôi, lông thì bị lôi điện đánh cháy, dùng mạng đổi lúc nào chứ, nói thật là nghiêm trọng.” Mập Mạp ngắt lời, nói thành nghiêm trọng như thế chứ kỳ thực chỉ là hư thoát mà thôi.
Kim Phi Dao thu hồi cánh hoa, nghiêng đầu khó chịu nhìn Mập Mạp, “Ngươi nói nghe thật thoải mái, ta hiện tại mang bộ dạng này, ngươi bảo ta phải ra ngoài gặp người thế nào!”
“Bộ dáng này của ngươi rất tốt mà, ta không cảm thấy có gì không gặp được người.” Mập Mạp nghi hoặc đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên chiến giáp của nàng, đột nhiên như đăm chiêu nói: “Hình như có chút không tốt lắm, ngươi để lộ ngực ra ngoài làm gì?”
“Nói hươu nói vượn cái gì vậy!” Kim Phi Dao một quyền đánh tới, Mập Mạp vội vàng né tránh, vừa trốn vừa nói: “Sao ngươi lại thế chứ, rõ ràng là ngươi nói không gặp được người, cũng không phải là ta cố ý nói.”
“Ngươi biết rõ vì sao chiến giáp lại như vậy, đừng có mà nói linh tinh. Ý ta nói là tóc, là tóc biết không?” nàng nổi giận đùng đùng chỉ vào tóc mình, quát lên với Mập Mạp.
Mập Mạp nhìn tóc nàng, mái tóc vốn luôn được búi thành hai búi giờ đây chỉ còn lại khoảng một ngón tay. Nếu không phải có chiến giáp mặc ngoài Quạ Đen, làm lộ phần ngực ra thì liếc mắt nhìn còn tưởng là nam nhân. Không ngờ sét này đánh xuống làm cháy hết lông Thao Thiết, đợi lúc khôi phục nhân thân lại phát hiện tóc cũng bị ảnh hưởng.
“Cái này… Ngươi đường đường là một tu sĩ Hóa Thần kỳ, sao phải để ý một chút tóc ấy làm gì. Mấy tháng nữa tóc sẽ mọc ra, đến lúc đó khó nói lại càng mềm hơn càng đen hơn trước. Hơn nữa, bây giờ nhìn cũng không sao mà, đặc biệt là tinh thần tốt hơn trước kia nhiều, ít nhất là tiết kiệm được thời gian chải đầu.” Mập Mạp vuốt cằm, lão khí hoành thu nói.
“Cũng không phải huyết tóc, biến cái gì vừa đen vừa mềm. Hừ!” Kim Phi Dao hừ một tiếng, kỳ thực ngầm mặt vẫn cảm thấy bản thân kiếm lời. Nàng đã hỏi thăm các Ma tộc khác về Tử Văn liên kia, nếu để tu sĩ Luyện Hư kỳ biết thì bọn họ sẽ không hề do dự mà giết người cướp đoạt, có thể thấy được giá trị lớn đến mức nào.
Tuy Ma tộc đối với Kim Phi Dao không tệ nhưng nàng vẫn cẩn thận, không nói ra chuyện Lang đại nhân cho mình một cánh hoa, chỉ hỏi bọn hắn thứ này giá trị bao nhiêu linh thạch.
“Đi, đi xem Hải Lam Âm đi.” Kim Phi Dao đứng dậy, đi đến tiểu đảo nổi bên cạnh.
Sau khi Tân Long môn bị đánh hạ, Bình Minh Thần giới cũng bị Ma tộc thanh không, về sau đây chính là địa bàn của bọn hắn. Đang chờ nhiệm vụ kế tiếp, mọi người đều ở đây chuẩn bị nghỉ ngơi, Kim Phi Dao tự nhiên cũng lấy tiểu đảo nổi ra.
Hoa Uyển Ti căn bản không đếm xỉa tới các nàng, trực tiếp đóng cửa phòng không đi ra, nàng sắp Hóa Thần kỳ, phải tiến giai mau mau để sớm có trợ giúp. Hải Lam Âm bị ném vào, nàng cũng chỉ để mấy người tiểu Lam đi chăm sóc, bản thân không hề bước ra khỏi cửa.
Tiến vào trong tiểu đảo nổi, Kim Phi Dao và Mập Mạp liền nhìn thấy Hải Lam Âm đang lẳng lặng ngồi dưới tàng cây, không hề có chút cảm giác sảng khoái sau khi báo thù, tấm lưng kia thoạt nhìn phi thường âm mai.
Kim Phi Dao ghét nhất là nhìn thấy cảnh này, bất mãn nói: “Thật sự là đáng ghét, đão báo thù rồi sao còn mang bộ dáng muốn chết muốn sống như vậy chứ. Hiện tại không phải nên ăn thịt uống rượu, chúc mừng một cái hay sao?”
“Ngươi thiếu tâm nhãn à? Nàng đã thành như vậy rồi mà ngươi còn bảo nàng ăn thịt uống rượu, không tự hành kết thúc đã là lợi hại rồi.” Mập Mạp lấy tay chọc nàng một cái, nhắc nhở nàng đừng có nói hươu nói vượn.
“Chuyện có gì to tát đâu, ta đây còn mất cả tóc đây này.” Kim Phi Dao không phục nói, dưới cái nhìn của nàng thì chuyện của Hải Lam Âm căn bản không tính là gì. Vì thế, nàng liền đi qua, vỗ vai nàng: “Ngồi ở đây làm gì? Có muốn ta làm yến hội cho ngươi chúc mừng đại cừu trăm năm đã báo không?”
Dưới tàng cây, Hải Lam Âm chậm rãi quay đầu, mái tóc đen đã trở nên xám trắng, làn da khô quắt nhăn nheo, hiển nhiên đã thành một lão phu nhân gần đất xa trời. Nàng tự giễu nở nụ cười, chậm rãi nói: “Ta như bây giờ có gì vui mà chúc mừng…”
“Ngươi cũng thật là, không phải lúc ngươi bắt đầu tu luyện phương pháp song tu kia, trên công pháp cũng đã đề cập đến chuyện nếu dùng chiêu kia thì sẽ có kết cục gì hay sao. Ngươi đã biết rõ còn đi tu luyện, cuối cùng lại còn dùng. Biến thành như vậy không phải đã biết từ đầu sao, hiện tại lại mang vẻ mặt cha chết nương tái giá làm gì.” Kim Phi Dao nhíu mày, tức giận nói.
Nhắc nhở cũng vô dụng, nàng quả nhiên lại nói hươu nói vượn, Mập Mạp lắc đầu nhắc nhở: “Cha mẹ nàng đúng là đã chết.”
“A, vậy ngươi cứ tiếp tục sầu não đi, ta đi ra ngoài tìm Lang đại nhân có việc đã. Chờ ngươi hết sầu não, ta sẽ về làm yến hội cho ngươi để ngươi chúc mừng một phen.” Kim Phi Dao nhớ ra từ sau khi nàng tỉnh lại thì Lang đại nhân rất bận rộn, luôn không rảnh để nàng tìm hắn hỏi chuyện bóng đen, mà nàng lúc đó chủ yếu là vì cái này mới đi hái sen, nếu quên hỏi thì thiệt lớn, vì thế liền định cách xa người đang thương tâm muốn chết này ra một chút.
“Từ từ…” Hải Lam Âm nghe vậy thì đột nhiên ngữ khí hơi gấp, gọi nàng lại.
“Chuyện gì? Có phải là đã nghĩ thông rồi, muốn làm yến hội ngay lập tức?” Kim Phi Dao tò mò hỏi, tốc độ khôi phục tinh thần thật sự là nhanh.
Hải Lam Âm lắc đầu, u sầu nói: “Ngươi có thể mau chóng rời khỏi Lang đại nhân không?”
“Hả?” Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn nàng, nàng đang nói cái gì vậy?
“Rời khỏi hắn, càng xa càng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp hắn.” Hải Lam Âm tiếp tục nói, giống như đang nói tới việc gì mấu chốt vậy.
Kim Phi Dao càng thêm ngạc nhiên: “Vì sao?”
“Vì sao? Hắn không phải là người tốt.” Hải Lam Âm có chút nóng nảy, điều này sao có thể nghe không hiểu chứ.
“Phụt!” Mập Mạp nghe vậy thì bật cười. Mà biểu cảm của Kim Phi Dao thì giống như trông thấy Mập Mạp đỡ một lão nhân bị ngã đứng dậy, mua kẹo hồ lô cho tiểu hài tử vừa làm rơi, còn tự bán mình lấy tiền mua quan tạo phần cho mỹ nữ mà không chiếm tiện nghi vậy, kinh ngạc đến cực điểm.
“Rốt cục ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi ngồi ở đây là để nghĩ cái này sao? Lương nhân cái gì chứ! Ngươi cảm thấy ta có thời gian rỗi đi làm loại chuyện đó sao?” một lát sau, nàng phục hổi tinh thần, kinh ngạc hỏi.
Hải Lam Âm khẽ nhếch miệng nhìn nàng, cảm thấy không nói chuyện thông được với nàng, đành phải thay đổi phương thức, “Ý của ta là hắn luôn khi dễ ngươi, bắt ngươi đi tới nơi nguy hiểm nhất, dễ bị chết người nhất. Ngươi không nên có quan hệ với hắn, quý tộc Ma tộc đều bá quyền, bọn họ coi thường người khác thấp kém hơn mình. Ngươi ở đây còn không bằng rời đi sớm một chút, sau này đừng gặp lại hắn mới tốt.”
“Vậy ta đi làm việc cho ai mới có thể kiếm được thù lao lớn lại không có nguy hiểm?” Kim Phi Dao tò mò hỏi.
“Ta… ta không biết.” Hải Lam Âm lắc đầu, nàng cũng không biết khắp thiên hạ có chỗ nào có loại chuyện tốt này.
Kim Phi Dao cười tủm tỉm nhìn nàng, thử hỏi: “Hay là ta đi giúp Bách Vị lâu trồng đồ ăn?”
“Không được! Chỗ đó cũng không phải chỗ tốt nên đi, ngươi là tán tu lại càng không nên đi.” Hải Lam Âm vội nói.
“Đại tỷ, coi như ta cầu xin ngươi. Ngươi có thể đừng có nghĩ một vài chuyện mạc danh kỳ diệu được không? Ta vốn là sống trên lưỡi đao, kể cả không làm việc cho Lang đại nhân thì ta cũng phải đi làm việc cho Yêu tộc, hoặc là Nhân tộc. Chỉ cần có thù lao tốt thì mặc kệ là tộc nhân nào ta đều toàn lực đi làm. Không có bất luận kẻ nào có trách nhiệm đi chiếu cố người khác cả, tuy ta ở bên ngoài luôn lấy danh hắn nhưng hắn thực sự không phải là cha ta a!” Kim Phi Dao ngồi xổm xuống nói với nàng.
“Vậy mà ta còn lo lắng cho ngươi, sợ ngươi nghĩ không ra, không ngờ ngươi vẫn còn tâm tư nghĩ mấy thứ loạn thất bát tao này. Ta đi trước, nếu ngươi đã gấp như vậy thì ta sẽ lập tức làm yến hội cho ngươi.” Kim Phi Dao lắc đầu, đứng dậy khoát tay chặn Hải Lam Âm, định đi ra ngoài.
Mập Mạp ở bên cạnh cười nhạt, lo lắng cho Hải Lam Âm cái gì, rõ ràng vừa rồi còn nói những lời khó nghe, xát muối lên miệng vết thương của người ta kìa.
“Ta sắp chết!” Hải Lam Âm ngẩng đầu nhìn nàng, nhàn nhạt nói.
Thân hình Kim Phi Dao dừng lại, quả nhiên không khác nàng đoán cho lắm, tình hình thân thể rất kém nha, “Còn bao lâu?”
“Có lẽ là vài ngày.” Thanh âm Hải Lam Âm rất nhỏ, biết bản thân sắp chết chắc chắn không phải là việc có thể làm người ta lên tinh thần được.
“Vậy thì ngươi càng nên sống vui vẻ, trước khi chết mà cứ sầu như vậy cũng vô dụng, chết cũng phải chết vui vẻ mới được.” Kim Phi Dao xoay người, nghiêm nghị nói với nàng.
Hải Lam Âm không tiếng động lắc đầu, khuôn mặt trắng nõn trước kia đã thành nhăn nheo như lão thái thái, nàng đầy bụng thương cảm nói: “Tuy đã báo thù nhưng ta lại không hề vui vẻ, nhất là khi bản thân lại biến thành dạng này. Ta thậm chí còn không dám soi gương, chỉ cần nhìn hai tay là biết trông bản thân vô cùng đáng sợ.”
“Ngươi vì trở nên xấu xí mới không vui vẻ hay là vì báo thù nên không thể vui vẻ? Không thể nghĩ đến chuyện tốt sao? Ví dụ như ngươi không chết đương trường, còn có vài ngày hưởng thụ cuộc sống, cái này không nên vui vẻ sao? Nếu chết ngay tại trận thì ngươi còn không biết đã báo được thù hay chưa, vậy không phải là càng mệt?” Kim Phi Dao nói thẳng.
Hải Lam Âm ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cười khổ rồi hỏi: “Vì sao ngươi không hận?”
“Hận cái gì?” Kim Phi Dao sờ sờ mái tóc ngắn cũn của mình, không phát hiện ra có chuyện gì có thể làm cho Hải Lam Âm cảm thấy nàng nên hận.
Hải Lam Âm chậm rãi nói: “Hận Lang đại nhân!”
“Ngươi lại tới nữa! Có xong chưa hả?” Kim Phi Dao cảm thấy sắp hộc máu rồi, sao lại kéo tới việc này?
“Ta chỉ muốn biết ngươi làm thế nào để cho trong trái tim không có hận.” Hải Lam Âm nói.
Kim Phi Dao nhìn chằm chằm hai mắt đã trở nên vẩn đục của nàng, sắc mặt lạnh xuống: “Ngươi hối hận vì đã báo thù?”