Mục lục
Tiên Vốn Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Phi Dao đại náo một hồi trong hoàng thành, nàng đã không nhớ nổi mình ăn bao nhiêu người, cứ gặp Kết Đan kỳ trở lên liền ăn, khiến cho mấy người Quỷ vương tha hồ nhặt đồ, dọc đường đi không hề có người ngăn cản, thoải mái tự nhiên chạy ra khỏi hoàng cung.

Ngoài hoàng cung, đường phố vô cùng lộn xộn, Nhân tộc đang tán loạn chạy trốn ra ngoài thành, kể cả yêu thú ăn người đã ở trong hoàng cung nhưng vẫn còn có phản loạn quân của Ma tộc.

Không ít ma nhân trong các trạch phủ thấy quân phản loạn giết phàm nhân cũng nháo lên theo, đánh Nhân tộc, gia nhập đội quân phản loạn. Không giết được tu sĩ nhưng đánh ngã vài phàm nhân thì vẫn có thể, ngay cả những nữ ma bị bán vào thanh lâu cũng nhiệt huyết đầy mình vọt ra.

Cũng có Nhân tộc bị Ma tộc phẫn hận đả đảo, kéo lê trên mặt đất, máu chảy đầm đìa, bị hành hạ đến chết.

Trong hoàng thành cũng có không ít đại thần hoàng tộc, ví dụ như thế tử, huyện chủ linh tinh, hậu bối hoàng gia, lúc này cũng đều chim sợ cành cong, chạy trốn ra ngoài thành dưới sự bảo hộ của thị vệ.

Cũng có người không kịp chạy trốn, liền ẩn nấp trong khố phòng của gia đình hoặc mật thất, phần lớn là các thị thiếp và một số công tử bột không học vấn, không nghề nghiệp.

Chỉ cần có linh căn, các nàng cũng sẽ tu hành, nhưng cũng chỉ để lập gia đình và trường thọ, đại bộ phận số người còn chưa từng giết một con gà.

Ngày thường quen ăn ngon mặc đẹp, ngợp trong cuộc sống vàng son, hiện tại gặp phải chuyện như vậy liền giống như con chim nhỏ nép mình trong khe đá trước bão táp, sợ hãi run rẩy.

Kim Phi Dao lại ngửi mùi thịt trong không trung mà tìm kiếm đồ ăn trong khắp hoàng thành. Tuy các nàng trốn rất kỹ nhưng mùi thịt trên người vẫn bị bay ra, liền bị Kim Phi Dao dễ dàng tìm được.

Nàng giống như một con thú đi tìm sâu, dùng móng vuốt phá nát phòng ốc, sau đó lôi ra những người từ Kết Đan kỳ trở lên, sau đó ăn luôn.

Chỉ cần biến ảo thành Thao Thiết, Kim Phi Dao sẽ bị thân thể ảnh hưởng, phải liều mạng ăn đồ ăn. Nàng làm cho toàn bộ hoàng đô của Long Uy quốc suy sụp, hơn một nửa phòng ốc bị hủy diệt, hoàng tộc tám phần đều chui vào bụng nàng.

Hoàng đế và các hoàng tử, chỉ cần ở trong hoàng thành thì đều không có một người chạy thoát, ngay cả những tướng quân, đại thần không phải hoàng tộc cũng vì có tu vi mà trở thành điểm tâm của Kim Phi Dao.

Ăn no xong, Kim Phi Dao vỗ mông, ném hoàng thành bị hủy hoại lại sau lưng, tìm một nơi để tiến vào Nguyên Anh trung kỳ.

Nàng vừa ẩn đi là ẩn liền ba năm, tách những Nguyên Anh ăn được ra để chậm rãi hấp thu, đột nhiên ăn nhiều kim đan và Nguyên Anh như vậy, thân thể Nhân tộc không thể ăn tiêu. Kim Phi Dao chỉ có thể chậm rãi hấp thu, hao phí đúng ba năm mới hấp thu xong, mà tu vi cũng tiến đến Nguyên Anh trung kỳ.

Tiến giai đến Nguyên Anh trung kỳ, nàng rõ ràng cảm giác được đã không thể tiêu hóa Nguyên Anh để tăng tu vi lên, vậy là ăn người đã là vô dụng.

Điều này làm cho Kim Phi Dao chấn động, đầu tiên là đồ ăn không thể cung cấp tu vi, hiện tại ngay cả kim đan và Nguyên Anh cũng không được, chẳng lẽ sau này chỉ có thể chậm rãi hấp thu linh khí thiên địa? Vậy muốn tiến giai đến Nguyên Anh hậu kỳ, tiến vào Hóa Thần kỳ thì biết đến ngày tháng năm nào?

“Thánh đan, chẳng lẽ hiện tại chỉ có thể ăn thứ đó?” Kim Phi Dao thở dài một tiếng, đan dược mà tu sĩ dùng để tăng tu vi không hề có tác dụng với nàng cho nên ngày đó trong hoàng cung, nàng quét thần thức qua đám đan dược xong mới không có ý định vơ vét.

Số đan dược đó đều dùng cho tu sĩ trước Nguyên Anh, tuy có thể đem tới chỗ khác đổi thành linh thạch nhưng lại khá phiền toái, hơn nữa, số lượng nhiều nhất lại là đan dược cho tu sĩ Trúc Cơ và Luyện Khí, còn không bằng ném cho bọn Quỷ vương, như vậy vừa có thể làm một nhân tình, mà sau này nếu Quỷ vương phát hiện ra đồ án sau lưng cũng có thể nể mặt mấy thứ này mà không tìm mình phiền toái.

Nghĩ đến bức dâm đồ sau lưng Quỷ vương, Kim Phi Dao không biết phải nói gì.

Pháp chú kia đúng là phức tạp, vì thế nàng đem tất cả các thứ học được từ Bố Tự Du áp dụng lên trên, chỉ có thể dùng linh phù dịch vẽ chỗ này một ít, chỗ kia một ít để thử giải chú. Không ai có thể ngờ, mấy chục pháp chú vẽ lên cuối cùng lại hình thành tam nam xuân cung. Hơn nữa, linh dịch sau khi vẽ thành pháp chú thì không thể rửa sạch, trừ phi là giải trừ pháp chú đó đi.

Nhưng vấn đề chính là ở chỗ này. Kim Phi Dao căn bản không biết là pháp chú nào trong số đó có hiệu quả, có lẽ là vài cái cũng nên, nếu tùy tiện giải pháp chú, ma khí của Quỷ vương lại bị áp chế, mà Kim Phi Dao thì lười muốn chết, nàng căn bản không đồng ý tốn vài năm lên người Quỷ vương.

“Dù sao ta cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, một vấn đề nhỏ như vậy hắn hẳn là sẽ không để ý đâu.” Kim Phi Dao ha ha cười, liền không nhớ chuyện về lưng Quỷ vương nữa.

Hiện tại tiến giai đến Nguyên Anh trung kỳ, cũng có thể rời khỏi sơn động rách nát này, đi tới Linh giới khác rồi.

Mập Mạp ngồi một bên, quay đầu nói với Tiểu Uyển đang quấn quít lấy nó đòi đi chơi: “Ộp ộp.”

“Người ta nghe không hiểu, Ếch thúc đang nói gì vậy?” Tiểu Uyển quay đầu, vẻ mặt hiếu kỳ.

Mập Mạp đành phải lấy mộc bài ra, viết lên trên, mà Tiểu Uyển thì vừa nghiêng đầu nhìn vừa đọc thành tiếng: “Tên kia lại đang nói loại lời này, vẽ bậy bạ lên lưng người ta, chắc chắn sẽ bị ghi hận. Hiện tại không có cách giải quyết liền quyết định giả ngu.”

“Mập Mạp, ngươi đã xong chưa hả? Nếu không phải ngươi thò tay thêm vài nét bút thì cũng sẽ không rõ ràng như vậy.” Kim Phi Dao tức giận mắng.

Lúc đó nàng vẽ xong, trông quả thực giống ba nam nhân, hơn nữa động tác còn có chút khó coi, nhưng cũng không có ở vào vị trí quan trọng. Chính là Mập Mạp, nó thừa dịp Kim Phi Dao lười biếng nghỉ ngơi liền cầm linh bút vẽ lên lưng Quỷ vương. Cũng không biết có phải nó cố ý hay không, dù sao sau khi nó vẽ xong thì bức họa kia chính thức biến thành xuân cung đồ.”

Lúc đó Quỷ vương ngồi quay lưng về phía nàng, mải mê hấp thu đan dược chữa thương, không chú ý tới việc người giải chú phía sau đã thay đổi. Nói đến nói đi, chuyện này chủ yếu là tại Mập Mạp, hiện tại nó lại không biết xấu hổ mà nói như vậy khiến Kim Phi Dao tức giận nắm một tảng đá ném sang.

Mập Mạp vội vàng tránh thoát tảng đá, cõng Tiểu Uyển bỏ chạy, lưu lại Kim Phi Dao với một bụng tức giận trong sơn động.

“Coi như ngươi chạy nhanh, hừ!” Kim Phi Dao thở phì phì, một lần nữa ngồi xuống, lấy cái hộp nhỏ tìm được trong khố phòng hoàng cung ra xem.

Đó là một cái hộp bằng bàn tay được làm từ linh mộc, lúc đó thần thức nàng đảo qua nó thì đột nhiên cảm thấy tê tê. Trước kia nàng chưa từng gặp cảm giác đó cho nên liền nhặt cái hộp này về.

Không biết bên trong là cái gì, Kim Phi Dao dùng linh lực bảo vệ toàn thân, chậm rãi mở hộp. Hộp bị mở ra, bên trong lộ ra một nhánh cây dài bằng ngón tay.

Nhánh cây nho nhỏ này chỉ to bằng ngón tay cái, thoạt nhìn vô cùng bình thường, không có chỗ nào dị thường. Đang lúc nàng cảm thấy nghi hoặc thì trên nhánh cây vang lên tiếng lách tách, một đường lôi điện xẹt qua.

Kim Phi Dao giật mình nói: “Tài liệu lôi tính, không ngờ lại may như vậy.”

Nàng biết tu sĩ Luyện Hư kỳ đều sẽ thu thập những tài liệu lôi tính này, hình như sẽ hữu dụng lúc ở Hợp Thể kỳ, nhưng rốt cục là có ích lợi gì thì không ai nói tỉ mỉ. Dù sao nàng cũng xác định thứ này rất đáng giá. Có điều, trong này chỉ có một nhánh bằng ngón tay, cầm đi luyện khí thì vẫn hơi ít, nên tồn trữ lại thì hơn.

Hợp Thể kỳ…

Kim Phi Dao lắc đầu, ngay cả Hóa Thần kỳ đã là một mục tiêu xa xôi, càng không cần nói đến Hợp Thể kỳ. Đoạn gỗ ngăn ngắn này vẫn nên dùng để đổi thứ khác, ví dụ như da Ngọc Điệp trư chẳng hạn, sớm luyện ra thân mình Hoa Uyển Ti mới là chính sự.

Nàng đã dùng Linh giới Du Cảnh Kính xem đường rời hỏi Thiên Đế Linh giới, nằm ngay ở chỗ mà Quỷ vương đã đề cập đến, là đường biển mà chỉ Phá Lãng quy mới biết. Linh giới Du Cảnh Kính chỉ ghi một điểm đỏ ở chỗ đó, còn ra ngoài biển thì không có có dấu hiệu nào khác, xem ra là phải hành tẩu trên biển.

Tu sĩ luyện chế Linh giới Du Cảnh Kính đã phi thăng từ lâu, dựa vào tu vi đương thời, có thể đánh dấu một điểm đỏ ở cửa vào đã là không tệ rồi, nếu muốn vẽ ra toàn bộ lộ tuyến thì hoàn toàn là si tâm vọng tưởng, mà hắn cũng không phải mã phu mà vẽ hết ra tặng người.

Mấy ngày sau, Kim Phi Dao thu thập hành trang, rời khỏi sơn động đã ở ba năm, muốn tới chỗ bờ biển đó nhìn xem có thể kiếm được Phá Lãng quy, rời khỏi Thiên Đế Linh giới hay không.

Hiện tại Thiên Đế Linh giới không phải chỗ cho người ở nữa rồi, Ma tộc sau khi chiếm được các thứ trong quốc khố Nhân tộc, thực lực tăng lên rất nhiều. Hơn nữa, trong cuộc hỗn loạn ba năm trước, hoàng tộc đã chết mất bảy, tám phần, các hoàng tử, đại thần còn sống lại một phen tranh vương đoạt vị mới tuyển ra được một hoàng đế mới, trong quá trình này lại có thêm người hoàng tộc bị giết chết.

Hoàng đế đã có, các chức quan liền do những người từng ủng hộ hắn đảm nhiệm, nhìn vào thì có vẻ quốc gia đã ổn định lại. Nhưng đó chỉ là bề ngoài, bởi vì cuộc chiến giữa Ma tộc và Nhân tộc đã chính thức khai hỏa hơn một năm trước.

Vì chuyện lúc trước, không ít nô lệ Ma tộc bị Nhân tộc chém giết để giải hận, nhất là những người đã bị mất thân nhân trước đó. Có lần còn có trên vạn nô lệ Ma tộc bị chém giết trong một ngày để tế một vị phu nhân bị giết chết.

Mà nô lệ Ma tộc cũng bắt đầu phản loạn, đào vong gia nhập quân phản loạn. Chiến tranh khai hỏa, thực lực song phương ngoài dự đoán mọi người, trở thành giằng co, thực lực Ma tộc tăng lên tương đương Nhân tộc, chiến tranh không có đường hòa giải, chỉ diễn ra đến khi một bên chết mới thôi.

Toàn bộ Thiên Đế Linh giới máu chảy thành sông, thi hoành khắp chốn, giống như địa ngục nhân gian.

Trước mắt Kim Phi Dao lúc này chính là một chiến trường vừa mới kết thúc không lâu, gần vạn thi thể binh lính Nhân tộc và Ma tộc chất đầy giữa chốn hoang dã. Máu đọng lại, một đám yêu thú ăn xác thối bay lượn tìm kiếm thức ăn giữa núi thi thể.

Đột nhiên, giữa núi thi thể truyền ra một loạt tiếng chuông thanh thúy, Kim Phi Dao đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng chuông.

Rất xa, có một người cầm ô đang lững thững đi tới chỗ nàng, nhẹ nhàng như bươm bướm. Áo trắng, ô trắng, một chuỗi chuông đen trắng đan xen treo trên tay phải, phát ra tiếng chuông theo bước đi của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK