Nghĩ đến việc Chu Tước đang ở cách đó không xa, Kim Phi Dao liền ngồi xổm xuống, nhỏ giọng mắng: “Ân Nguyệt, ngươi giả thần giả quỷ lừa ta giả dạng làm phàm nhân, thiếu chút nữa khiến ta bị chim ăn.”
Hóa ra nữ nhân này chính là Ân Nguyệt giả trang, bảo sao Kim Phi Dao cứ cảm thấy quen mắt, nhưng vì màu mắt và màu tóc khác biệt nên vẫn không nghĩ đến phương diện này. Tuy nhiên, vừa rồi nàng ta cười tủm tỉm, tham lam rút lông Chu Tước, Kim Phi Dao nhìn liền hiểu được, ngoài tên Ân Nguyệt kia ra thì làm gì có ai tham tiền đến nước này.
Ân Nguyệt bị nhìn thấu cũng không ngượng ngùng, lúc này đã cầm một nắm lông Chu Tước to, cười cười nhỏ giọng đáp: “Không phải là ta mời ngươi tới ăn trứng Chu Tước sao? Nơi này có lông Chu Tước, có muốn nhặt một ít về làm áo không?”
“Ngươi giả nữ là để đến nhặt lông Chu Tước? Chọc giận Chu Tước thì Thiên Định Vân phải làm sao?” Kim Phi Dao nhìn người này, chỉ vì mấy cọng lông liền mạo hiểm giả nữ đi lên, chẳng lẽ Thiên Định Vân cũng không trân quý bằng lông Chu Tước?
Tựa hồ nhìn thấu tâm tư của nàng, Ân Nguyệt nhỏ giọng nói: “Thiên Định Vân rời khỏi nơi này mười dặm là sẽ tan chảy thành mây mù bình thường, căn bản không thể đem đi bán, ta cũng chỉ là vì kiếm chút hàng cho tiệm thôi.”
“Tiệm này của ngươi hẳn là làm ăn rất kém, lại khiến cho chủ tiệm là ngươi chạy chung quanh tìm hàng hóa.” Kim Phi Dao tức giận nói.
“Không, cửa hàng của ta ở đây là số một số hai, hàng hóa rất phong phú, làm ăn cũng rất tốt.” Ân Nguyệt cười, sau đó liền không nói chuyện với nàng nữa, tiếp tục nhặt lông Chu Tước trên đất.
Đây là tài liệu tốt để luyện chế áo choáng, cũng không thể để Ân Nguyệt chiếm hết tiện nghi được, vì thế Kim Phi Dao cũng dùng sức nhặt những cọng lông Chu Tước dài bằng một người ở dưới đất. Đột nhiên, thanh âm trên thuyền ngừng lại, Chu Tước đã ăn xong một người, đứng trên linh thuyền nhìn nhìn rồi bay ra ngoài.
Thấy Chu Tước đi rồi, Kim Phi Dao ló đầu ra sau quả trứng, tò mò hỏi: “Chúng ta ở gần hắn như vậy, vì sao không bắt chúng ta mà lại chạy ra xa?”
“Đương nhiên là vì chúng ta là đồ ăn chưa nóng. Hắn thích ăn nóng, không thích ăn rau trộn, đợi lúc không có gì ăn mới tìm chúng ta.” Ân Nguyệt không thèm ngẩng đầu, tiếp tục nhặt lông chim dưới đất, thấy Kim Phi Dao cũng tranh nhặt lông, hắn liền nói: “Quả trứng kia thật sự là trứng Chu Tước sao?”
Kim Phi Dao có chút ngốc nhìn hắn, “Chu Tước đực làm sao có thể đẻ trứng, thứ này không phải là trứng, bên trong không có gì có thể ăn được.”
“Quả nhiên là giống phỏng đoán của ta, không phải là trứng thì hẳn là cái gì đó.” Ân Nguyệt suy nghĩ một cái, liền lấy hắc sa ra.
“Từ từ đã.” Kim Phi Dao đưa tay cản lại, “Thứ này là ta động tới trước tiên, ngươi không thể lấy đi.”
Ân Nguyệt nhìn nàng, sau đó vẻ mặt cô đơn nói: “Ta còn phải dựa vào việc bán cái này để sống, nếu không có thứ này thì rất nhiều thân nhân sẽ phải đói chết.”
“Thôi ngay, ngươi đang nói chuyện ma quỷ gì vậy, cái này rốt cục là cái gì?” Kim Phi Dao mới không tin lời hắn nói, toàn là những điều người ta không thể nghe nổi.
“Vân Viêm, có thể thay đổi những thổ địa đã từng bị thiêu hỏng, khiến cho thổ địa hoang phế trở nên phì nhiêu.” Ân Nguyệt nhàn nhạt cười nói, ánh mắt hắn lại nói cho nàng biết rõ ràng, hắn nhất định sẽ không buông tha thứ này.
Kim Phi Dao cũng không phải là người nhìn ánh mắt người khác mà sống, lật tay vỗ lên Vân Viêm, nói: “Ta mặc kệ, quả trứng này là của ta, ta muốn lấy đi.”
Ân Nguyệt cũng không kiên trì, ôn hòa nói: “Nếu ngươi muốn cầm đi thì cứ việc, ta không tranh với ngươi. Nếu ngươi không lấy đi được thì ta sẽ lấy, vậy hẳn là có thể chứ?”
“Ai nói ta không lấy đi được?” Kim Phi Dao không phục, xoay người định ôm Vân Viêm lên, nhưng mặc kệ nàng dùng sức thế nà thì Vân Viêm kia vẫn không hề suy suyển.
“Vân Viêm chỉ cần xuất hiện là sẽ cắm rễ xuống mặt đất, căn bản không thể nhấc lên. Kỳ thực Thiên Định Vân có thể thúc đẩy thực vật phát triển nhanh hơn không hề liên quan gì đến Chu Tước, đó là vì có Vân Viêm. Mà Chu Tước ở đây cũng là muốn dùng Vân Viêm để tu luyện. Không phải ngươi muốn da Ngọc Điệp trư sao? Ta cho ngươi năm miếng, ngươi đừng ép buộc Vân Viêm nữa.” Ân Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, phía xa vẫn không ngừng truyền đến tiếng nữ nhân kêu gào thảm thiết, phải nhanh chóng thừa dịp Chu Tước chưa ăn xong mà rời khỏi nơi này.
Kim Phi Dao ôm chặt Vân Viêm, bởi vì dùng sức quá lớn mà mặt trướng đỏ lên. Nghe Ân Nguyệt nói vậy, nàng vô cùng tức giận, nhưng ôm bất động vẫn là ôm bất động.
Đã không cầm đi được, ta liền đập nát nó, lấy hết lửa bên trong ra mang đi. Lửa giận trong lòng Kim Phi Dao bốc lên, theo nắm tay toát ra định đánh nát Vân Viêm. Tay vừa nhấc lên đã bị Ân Nguyệt kéo lại.
Kim Phi Dao ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Ân Nguyệt đã khôi phục chân thân, cầm ô giữ lại tay nàng, không biết có phải nhìn nhanh quá không mà nàng thấy mặt Ân Nguyệt đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ. Đó chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, mặt hắn lập tức khôi phục lại nguyên dạng.
Chỉ là trong mắt hắn lộ ra hàn ý vô tận, khóe miệng vẫn mỉm cười như trước nhưng đã có sát ý không ngừng tỏa ra bốn phía. Kim Phi Dao tin tưởng, chỉ cần nàng đánh nắm tay lên là Ân Nguyệt sẽ làm ra chuyện gì đó.
Kim Phi Dao cũng không cam yếu thế, một thân sát lục chi khí phóng xuất. Đây là lần đầu tiên hai người nháo đến mức kỳ quái thế này trong suốt hơn hai năm ở chung. Chu Tước đang ăn nữ nhân nóng hổi, phát hiện ra hai người này quá không kiêng nể gì, lại dám loạn tán sát khí.
Hắn ném người đang gặm dở xuống, bay vụt trở về. Vừa rồi hắn đã phát hiện hai người này trốn ở phía sau Vân Viêm, định giở trò khôn lỏi, cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho nên hắn định để cho các nàng sống thêm một chút, ăn các nàng cuối cùng. Nhưng hiện tại xem ra, họ chẳng phải phàm nhân mà là hai gã tu sĩ tu vi không thấp.
Mĩ vị đưa đến cửa khiến Chu Tước hưng phấn, nữ tử phàm nhân chẳng qua chỉ để hắn không đoạn tinh thôi, thứ ăn ngon nhất đương nhiên là tu sĩ cao giai. Hương vị của Nguyên Anh đúng là tươi ngọt, Chu Tước cười gian bay lại.
Quay trở lại, nhìn thấy hai người đứng bên cạnh Vân Viêm, hắn ngừng lại, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó liền kinh hỉ: “A, các ngươi tới tìm ta liên thủ sao?”
Lời nói của hắn khiến cho hai người đang giương cung bạt kiếm là Kim Phi Dao và Ân Nguyệt đồng thời sửng sốt. Kim Phi Dao càng không nể mặt nói: “Ngươi là ai? Chúng ta tới để ăn trộm, không có hứng thú nói chuyện phiếm với ngươi.”
Chu Tước nhướng mày, hoài nghi bản thân nhìn lầm, nhưng cẩn thận nhìn lại thì càng xác định hai người này đúng là đồng loại với mình, nhưng vì sao bọn họ lại mang vẻ mặt mờ mịt kia, chẳng lẽ là không biết chuyện đó?
“Ân Nguyệt, nếu ngươi thật sự muốn Vân Viêm này thì mấy mảnh da Ngọc Điệp trư không đủ.” Kim Phi Dao không để ý đến Chu Tước nữa, hiện tại cần phải giải quyết Ân Nguyệt đã.
Ân Nguyệt vẫn mỉm cười như trước, “Vậy ngươi còn muốn gì nữa? Chỉ cần ta có thì nhất định sẽ đưa cho ngươi.”
“Xương yêu thú cấp chín, không, xương yêu thú Thần Thú kỳ.”
“Nếu là vì con rối kia của ngươi thì Kim đạo hữu, ta khuyên ngươi nên mua sói Kim Cương cấp sáu, xương cốt của nó tốt hơn thú cốt cấp chín nhiều.”
“Ngươi làm trò, yêu thú cấp chín đâu phải không có xương cốt cứng rắn, xương Cốt Long còn cứng hơn cả xương sói Kim Cương.”
“Ta lấy đâu ra loại đồ tốt đó, quá khó xử ta.”
“Đừng ra vẻ vô tội, ta biết ngươi chắc chắn tìm được vật như vậy, chỉ là luyến tiếc thôi, thần giữ của!”
“Ta không có…”
Nhìn hai người bọn họ không để ý đến mình, chỉ lo cò kè mặc cả, hơn nữa thứ đánh đổi lại là vật “của mình”, Chu Tước nhất thời tức giận hét lớn: “Câm miệng hết cho ta! Vân Viêm là của ta, hai người các ngươi đừng hòng lấy đi.”
“Hả?” Kim Phi Dao và Ân Nguyệt chuyển mắt nhìn hắn, sau đó đồng thời nở nụ cười.
Kim Phi Dao chép chép miệng, “Yêu đan Chu Tước hẳn là ăn rất ngon, hơn nữa trông lại béo trắng thế này, có khi thịt và máu cũng ngon.”
“Dù sao ngươi cũng không dùng đến, cho ta mượn dùng một chút, ta sẽ bù cho ngươi.” Ân Nguyệt lại cười tủm tỉm, ôn hòa nói.
Chu Tước không biết nói gì, “Mọi người đều là đồng loại, đừng có như vậy chứ. Không bằng cùng nhau thương lượng một chút xem làm sao hủy diệt Nhân tộc và Ma tộc.”
“Ngươi có bệnh à? Chuyện đó đâu có liên quan gì đến ta?” Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn hắn, cảm thấy người này bị Chu Tước làm cho điên rồi.
“Hai người các ngươi đừng náo loạn. Thao Thiết, nếu ngươi muốn ăn thì bên kia vẫn còn không ít nữ nhân, Vân Viêm đâu có ăn được. Còn ngươi nữa, Hạn Bạt, nhìn bộ dạng ngươi rất thông minh, chẳng lẽ không muốn nghe chuyện mà ta biết sao? Đó là chuyện vì sao mà thần thú, mãnh thú lại xuất hiện.” Chu Tước mở miệng liền nói ra thân phận hai người, bầu không khí chung quanh nhất thời ngưng đọng lại.
Hạn Bạt? Ăn ngon không? Kim Phi Dao dùng khóe mắt nhìn Ân Nguyệt một cái, suy nghĩ đầu tiên chính là ăn hắn có ngon hay không.
Ân Nguyệt thì thả tay, một thân hàn khí lùi trở về, sau đó hắn che ô, tươi cười khả cúc nói: “Đã như vậy, chúng ta ngồi nghe chút đi.” Sau đó hắn nhìn sang Kim Phi Dao, dò hỏi ý kiến nàng.
Kim Phi Dao cũng có chút hứng thú với chuyện này, dù sao cũng có liên quan đến mình, vì thế thu hồi sát lục chi khí lại, sau đó ba người ngồi xuống tại chỗ, mang theo cảnh giác nhìn nhau.
“Nói đi, đến cùng là chuyện gì?” Kim Phi Dao sờ sờ trong áo, lấy ra một cái bọc giấy, mở ra đặt trên đùi, hóa ra là một bọc hạt đào Kim Cương. Sau đó, nàng dùng tay bóc những hạt đào mà bình thường có dùng chùy sắt cũng không đập vỡ được này, vừa ăn vừa chờ nghe.
Ân Nguyệt thì ngồi ngay ngắn, trong mắt tràn đầy ôn nhu nhìn Chu Tước, tựa như đang nhìn linh thạch mà hắn yêu nhất vậy, thâm tình chân thành.
Nhìn hai kẻ không đứng đắn này, Chu Tước chỉ biết kêu cuộc đời thay đổi quá nhiều, hôm nay chỉ sợ sẽ không dễ nói chuyện. Nếu bọn người kia đều bình thường như mình thì sẽ tiện hơn nhiều.
Hít vào một hơi, hắn chỉnh chỉnh lại quần áo, nghiêm mặt nói: “Chuyện này có quan hệ với yêu tộc, bọn họ…”
Hắn vừa nói một câu, Kim Phi Dao đã giơ tay lên ngắt lời, tò mò hỏi: “Yêu tộc gì? Ta hoàn toàn không biết.”
Chu Tước và Ân Nguyệt nhất thời kinh ngạc vạn phần nhìn về phía nàng, Kim Phi Dao càng cảm thấy mờ mịt, hình như đó là kiến thức thường thức, thế mà nàng lại không biết chút nào.