Edit: Ladybjrd
Nghe xong cuộc sống bi thảm của nàng, Kim Phi Dao cũng làm xong quần áo. Bảo Lam Tinh mặc vào, nhìn hai đùi nàng lộ ra ngoài, Kim Phi Dao dừng một chút, lại quay đầu tiếp tục ép buộc khâu khâu vá vá.
Quần áo của Lam Tinh đã phân hủy cùng bùn đất từ lâu, giờ có quần áo mới thì vô cùng vui vẻ, cũng cảm thấy quần áo mới rất đẹp, bên trái một màu bên phải một màu, mặc lên thật giống bông hoa. Thật ra đó là do không có đủ da thú cho nên Kim Phi Dao mới dùng các loại da thú khác nhau hợp lại.
Thấy Kim Phi Dao lại lục tìm da thú, Hoa Uyển Ti khó hiểu hỏi: “Ngươi còn muốn làm gì? Chẳng lẽ khâu giày?”
“Ai có thời gian rỗi làm cái đó. Nàng ta cao như vậy, chỉ cần đứng dưới nhìn lên thì nàng mặc hay không mặc quần áo có gì khác nhau, ngẩng đầu lên là nhìn thấy rõ mồn một. Ta định làm cho nàng một cái quần, tuy nhiên không đủ vật liệu nên chỉ làm cái quần lót, nếu không thì hai ta hàng ngày phải nhìn mông nàng.” Kim Phi Dao không ngừng tay, cũng không ngẩng đầu lên đáp.
“Ngươi suy nghĩ thật chu đáo.” Hoa Uyển Ti quay đầu nhìn nhìn, quả thật là có vấn đề này, không bằng làm quần lót ngay từ đầu, sẽ tiết kiệm được chút da thú.
Các nàng ở đây bận việc, mà Bạch Giản Trúc từ lúc Lam Tinh tỉnh lại đã cùng Giang Hi đi tới một chỗ có đá lát. Ở trên phiến đá có một khe hở tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Dọc đường đi hắn không nói với Giang Hi một câu. Giang Hi thật sự muốn tới gần hắn hỏi thăm một chút xem vừa rồi xảy ra chuyện gì, nữ tu sĩ kia là ai nhưng Bạch Giản Trúc giống như người câm, không chịu nói một lời.
Mà làm cho Giang Hi càng thêm nghi hoặc là hai người kia làm sao đi được vào trong này, nơi đây trước kia vốn là hậu sơn tổng đàn Nhật Nguyệt môn, trăm năm mới mở ra một lần, mỗi lần để cho không quá mười đệ tử đi vào, còn phải là người có ý chí kiên định mới được. Chỉ cần có thể bình an đi ra ngoài là có thể được trọng dụng. Sau này tổng đàn chuyển đến phụ cận Cơ Toàn sơn, nơi này mới biến thành Lục đường.
Tuy đã thuộc sở hữu của Lục đường nhưng việc trăm năm mở mật cảnh vẫn được tiến hành theo lệ thường. Chỉ là mở mật cảnh rất khó, cơ hồ bắt buộc Lục đường phái ra chín vị trưởng lão hợp lực mới mở được mật cảnh ba ngày. Sau ba ngày nếu người còn không ra thì mật cảnh sẽ đóng lại, phải trăm năm sau mới có thể mở ra.
Nói như vậy các nàng hẳn là từ đại môn vào, nhưng trong này rõ ràng là không cho người khác tiến vào nha, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Lục đường đã xảy ra chuyện?
Có thể nói Giang Hi chính là hòn ngọc quý trên tay đường chủ Lục đường. Tuy Lục đường chỉ là phân đàn của Nhật Nguyệt môn nhưng ở trong mắt nàng, nó cơ hồ đã là vật phẩm riêng của nhà nàng, ngay cả hai mươi mốt môn phái phân hạ của Lục đường nàng cũng chưa từng đặt trong mắt.
Lần này Đông Ngọc Hoàng phái muốn gia nhập Lục đường, nếu không dựa vào quan hệ với Linh Điệu phái mà được giới thiệu thì một môn phái trung đẳng như bọn họ muốn gia nhập Nhật Nguyệt môn quả thực là quá buồn cười. Đây tuy không phải là môn phái lớn nhưng lại có không ít nam tu sĩ tuấn tú, Bạch Giản Trúc này là một trong số đó. Nàng đã hỏi thăm, hắn cũng không có bất kỳ ham mê xấu nào, nếu ở rể thì chắc chắn cha sẽ đồng ý.
Trong lòng lo lắng Lục đường xảy ra biến cố gì, Giang Hi đi theo Bạch Giản Trúc bước ra. Ra ngoài liền thấy không hề có gì xảy ra, đã có không ít môn nhân đang chờ bên ngoài, thấy hai người đi ra liền tiến lên đón.
Bạch Giản Trúc đi ở phía trước, Phong Vân Trúc thân thiết đón sang một bên. Hắn lúc này vừa mới nguyên anh sơ kỳ, cũng không quá chú trọng dung mạo cho nên thoạt nhìn đã gần bốn mươi tuổi.
Thấy chân Bạch Giản Trúc, hắn hỏi: “Bạch sư đệ, chân của ngươi bị thương sao?”
Nhưng Bạch Giản Trúc không để ý hắn, chỉ đi thẳng về phía trước, đi khoảng trăm bước, hắn đột nhiên đứng lại, cũng không quay đầu lại nói: “Phong sư huynh, ta tạm thời không trở về sư môn.”
“Hả? Ngươi không quay về? Định đi đâu?” Phong Vân Trúc ngạc nhiên nhìn hắn, đệ tử Hư Thanh điện không nhiều lắm, thứ tốt lại dùng không hết cho nên các đệ tử thường không ra ngoài du lịch, mà kể cả có đi cũng thường mấy người kết bạn mà đi, sao hắn vừa mới ra khỏi hậu sơn Lục đường đã đòi bỏ nhà ra đi?
“Tầm đạo!” Bạch Giản Trúc dừng một chút, ngữ khí kiên định lên tiếng, sau đó liền bỏ lại mọi người, ngự bảo mà đi.
Thấy Bạch Giản Trúc cứ thế bỏ đi, Giang Hi đẩy các sư thúc sư bá đang hỏi han an nguy nàng ra, vội vàng vọt tới: “Bạch sư Huynh! Ngươi muốn đi đâu?”
Phong Vân Trúc khó hiểu nhìn sang Giang Hi, hỏi thăm: “Giang đạo hữu, xin hỏi lúc các ngươi ở trong mật cảnh đã phát sinh chuyện gì vậy? Sao Bạch sư đệ của ta vừa ra đã đòi đi tầm đạo?”
Giang Hi nhìn Phong Vân Trúc, vốn không có kiên nhẫn nói chuyện với hắn, đột nhiên nhớ lại nàng kia nói nàng là sư muội của sư tổ Bạch Giản Trúc, vậy thì người này chắc chắn biết được chuyện trong đó. Vì thế nàng liền có chút sốt ruột nói: “Phong đạo hữu, lúc chúng ta ở bên trong đã gặp hai nữ nhân, một người trong đó dường như có quan hệ rất thân cận với Bạch sư huynh. Hai người bọn họ nói chuyện với nhau một chút thì đột nhiên nàng kia ra tay đánh Bạch sư huynh bị thương, sau đó liền bỏ đi. Mà Bạch sư huynh dọc đường đi không chịu nói gì cả, ta căn bản cũng không biết vì sao họ lại đánh nhau.”
“Hai nữ nhân, lại tương đối thân cận với Bạch sư đệ?” Phong Vân Trúc nghĩ nghĩ, không phát hiện Bạch Giản Trúc thân cận với nữ nhân nào nha. Ngọc Châu giới thiệu cho hắn không biết bao nhiêu nữ tu sĩ đều bị hắn từ chối, lãng phí hết lòng tốt của chúng ta.
Giang Hi gật đầu: “Đúng vậy, nàng kia còn nói nàng là sư muội của sư tổ các ngươi nữa. Trông ngoại hình rất phổ thông, tóc búi hai bên, ăn mặc một màu đen thui, thoạt nhìn có chút mộc mạc.”
Trong lòng nàng phi thường muốn nói là trông mặt khó coi, hơn nữa ăn mặc lại giống ăn xin, nghèo rớt mồng tơi, nhưng vì hình tượng của bản thân đành phải điều chỉnh lời nói.
“Sư muội của sư tổ…” Phong Vân Trúc ngẩn người, đột nhiên nhớ ra là ai, “A! Ta biết là ai rồi! Hóa ra là nàng!”
“Rốt cục là người phương nào? Có phải bọn họ có ân oán gì không?” hai mắt Giang Hi sáng lên, vội hỏi.
Phong Vân Trúc nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Người nọ tên Kim Phi Dao, chúng ta đều gọi nàng là tiểu sư muội. Trước kia hai người từng đánh nhau, hình như là Bạch sư đệ thích nàng nhưng nàng lại không có ý với Bạch sư đệ. Sau này tiểu sư muội ở nhờ trong Đông Ngọc Hoàng phái, hai người còn thành hàng xóm, quan hệ tốt lên rất nhiều. Ngày nàng rời đi Bạch sư đệ còn đi tiễn nàng, nhưng vì xấu hổ cho nên chỉ âm thầm đưa tiễn. Lần này lại gặp nhau ở đây, chẳng lẽ lại là sư đệ đi dây dưa nàng?”
“Haizzzz….” Phong Vân Trúc thở dài lắc đầu: “Giang đạo hữu có điều không biết, sư đệ này của ta trời sinh cố chấp, việc nào đã nhận định sẽ không thay đổi. Tình thật sự là đả thương người, lúc này hắn bỏ nhà đi tám phần là do thương tâm.”
Trong mắt Giang Hi thoáng hiện sắc thê lương, sau đó lãnh đạm nói; “Phong đạo hữu, ta hy vọng ngươi không nói chuyện này ra ngoài, nếu để cho cha ta biết thì việc các ngươi nhập Nhật Nguyệt môn sẽ có biến cố. Nữ nhân kia đã giết đệ tử phái ta ở trong đó, nàng lại có quan hệ không bình thường với các ngươi, nói vậy không cần ta nhiều lời. Ta còn phải về bẩm báo những chuyện khác với Đường chủ, cáo từ trước!”
“Đa tạ Giang đạo hữu, mời đi thong thả.” Phong Vân Trúc ôm quyền, không ngờ Kim Phi Dao lại giết người trong mật cảnh. Vị nữ nhi của Đường chủ này cũng không tệ, còn định giấu diếm giúp chúng ta, thật sự là người tốt nha.
Sau đó hắn liền nghĩ phải về giao đãi với sư phụ thế nào. Lần này đi theo sư tổ và các trưởng lão tới Lục đường Nhật Nguyệt môn, lại là sư tôn được Linh Điệu hái dẫn kiến, cố ý gọi Bạch sư đệ tới cũng là để làm cho nhóm người mình nhìn đẹp hơn. Lúc này thì hay rồi, bảo hắn và nữ nhi Đường chủ tiến vào mật cảnh, hiện tại lại thành kẻ vì tình mà bỏ nhà đi.
Xem ra trở về chỉ có thể nói sự thật cho sư tổ, nói Bạch sư đệ dây dưa với tiểu sư muội bất thành, còn bị đả thương, cảm thấy mất mặt nên đi ra ngoài tầm đạo. Nhưng tầm đạo gì? Phong Vân Trúc nghĩ nghĩ, liền quyết định trở về nói là đi tìm Vong Tình đạo.
Nếu Bạch Giản Trúc đi chậm vài bước, những lời này của Phong Vân Trúc sẽ là nói trực tiếp với hắn, không biết lúc đó sẽ tức giận thành dạng gì.
Giang Hi vội vàng chạy đến trước mặt đường chủ và các sư thúc sư bá, sốt ruột nói: “Các vị sư thúc sư bá, lần này chúng ta đi vào gặp hai ngoại nhân đến cướp Thương Lệ thạch, Lý sư đệ vốn có thể còn sống nhưng lại bị hai người này giết chết, ngay cả Bạch Giản Trúc của Đông Ngọc Hoàng phái cũng bị đả thương, cảm thấy nhục nhã cho nên đã giận dữ rời đi.”
“Nha đầu này! Lúc ngươi vừa đi ra sao không nói! Hiện tại các vị sư thúc bá của ngươi đều đã thu hồi linh lực, mật cảnh đã đóng lại rồi!” đại sư bá của Giang Hi nghe vậy liền quở trách.
Giang Hi khó xử nói: “Nếu vừa rồi ta nói ra thì chuyện Bạch sư huynh bị đả thương nhục nhã sẽ lập tức lan truyền. Không phải ta vì nghĩ cho hắn…”
“Nha đầu ngốc này, nếu ngươi thích hắn như vậy thì cứ nói thẳng. Có chúng ta làm chủ cho ngươi, một Đông Ngọc Hoàng phái nho nhỏ còn có thể không đồng ý? Hiện tại quan trọng là có ngoại nhân xông vào mật cảnh, lại giết đệ tử phái ta, đây là đại sự nha!” đại sư bá than một tiếng.
“Đại sư bá, ta sai rồi! Các ngươi mau mau mở mật cảnh ra, đi vào trong bắt các nàng ra bầm thây vạn đoạn đi. Một người trong đó còn là Hóa Thần sơ kỳ, nếu không phải ta ném Thương Lệ thạch ra hấp dẫn lực chú ý của các nàng thì ta và Bạch sư huynh đều không về được.” Giang Hi rưng rưng hai mắt nói.
Các sư thúc bá người người đầy căm phẫn, cũng dám ức hiếp Nhật Nguyệt môn, lá gan thật không nhỏ.
Chỉ là…
Những cao thủ này của Lục đường nhìn cửa vào đã biến mất ở hậu sơn, bất đắc dĩ nói: “Mật cảnh này thực ra là một giới tử cảnh vực của môn chủ Nhật Nguyệt môn, ba ngàn năm trước không hiểu sao lại bị hư hao từ bên trong. Hiện tại không thể di động được, bình thường cũng không đánh ra được, cái khe hở này cũng là do môn chủ mời tiền bối Hợp Thể kỳ xuống mở ra. Chỉ có ở chỗ này mới mở ra được một cái khe trong ba ngày, nó đã cùng thiên địa hòa làm một thể.”
“A, nếu đánh không ra thì cứ để các nàng ở bên trong sống an toàn trăm năm sao? Đợi chút, vậy có nghĩa là chỉ có thể đi vào mật cảnh từ chỗ này, vậy các nàng làm sao mà vào được bên trong?” Giang Hi đột nhiên hỏi.
Vấn đề này làm cho tất cả mọi người suy nghĩ sâu xa một chút, cuối cùng có người nói; “Có đôi khi nếu lực lượng cường đại, cơ duyên xảo hợp thì không gian có thể bị đánh ra một khe hở. Có lẽ hai người này bị cái khe không gian ở đâu đó mở ra đưa vào trong mật cảnh, dù gì thì hiện giờ mật cảnh đã hợp nhất cùng thiên địa, đã không còn là một cái giới tử cảnh vực của riêng ai nữa rồi.”
“Nói như vậy nếu bọn họ không có lực lượng cường đại một lần nữa phá vỡ không gian, chỉ có thể vây ở trong đó trăm năm?” Giang Hi cắn môi bất mãn hỏi.
“Đúng vậy, phái người canh giữ ở đây, chúng ta chỉ có thể đợi sau trăm năm nữa, chỉ bằng hai người đó thì không thể phá vỡ không gian.” Cũng không còn cách nào khác, dù sao đây cũng là đồ của môn chủ, lần này đã tổn thất Thương Lệ thạch, nếu lại hủy hoại mật cảnh thì sẽ không thể giao đãi.
Giang Hi nhìn chăm chăm vào mật cảnh, hừ lạnh một tiếng, như thế liền cho ngươi sống thêm trăm năm!