Mục lục
Tiên Vốn Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói của sư huynh mặc dù thấp nhưng Bạch Giản Trúc vẫn nghe thấy, hắn đột nhiên có cảm giác muốn rơi lệ, tình cảnh vốn đã khiến người khác hiểu lầm, hiện tại lời này của sư huynh lại càng khiến người ta hiểu sai, càng nghĩ càng giận, hắn thật muốn chửi bậy.

“Sư huynh, huynh đang nói mê sảng gì vậy, mau mau kéo nàng ra.” Bạch Giản Trúc tức giận quát, còn Kim Phi Dao trên người hắn lại lắc đầu, miệng ô ô nói gì đó nghe không rõ lắm.

Thấy hắn nóng nảy, sư huynh của Bạch Giản Trúc chỉ có thể thở dài một tiếng, đẩy đám người ra đi tới, chỉ hy vọng trò hề lát nữa sẽ không quá nghiêm trọng.

Hắn vươn tay kéo cánh tay Kim Phi Dao, lại không chút suy suyển, hắn cảm thấy kỳ quái, linh lực liền tuôn ra, dùng sức tách hai người ra. Đám người xung quanh vừa nhìn thấy đã ồ lên đồng loạt, thảm, nữ nhân này quá thảm.

Miệng nàng đầy máu, trên người chi chít những vết thương do kiếm chém, cả trên mặt cũng thế, quần áo tả tơi, hai tay vẫn đang cầm chặt mũi kiếm của Bạch Giản Trúc, mũi kiếm đâm sâu vào hai tay, máu tươi chảy ròng ròng. Sau khi được mạnh mẽ tách ra, Bạch Giản Trúc dùng sức kéo lại Vạn Trúc, mũi kiếm rút ra khỏi tay Kim Phi Dao, ai cũng có thể nhìn thấy hai miệng vết thương sâu tới xương, vô cùng thê thảm.

Bạch Giản Trúc thì ngoại trừ bị đánh cho toàn thân xanh tím, trên vai còn có một vết thương, máu tươi vẫn chảy ròng ròng, ngốc tử cũng nhìn ra là vị Kim Phi Dao cắn. Hóa ra là đánh nhau đến mức đông cứng một chỗ chứ không phải là làm ra việc mất mặt, các sư huynh đệ của Hư Thanh các nhẹ nhàng thở ra, những nữ tu sĩ vây xem cũng nhẹ nhàng thở ra.

Cũng trách bọn họ có sức tưởng tượng quá phong phú chứ lúc hai người bọn họ xuất hiện đã sớm toàn thân bị thương, thế mà ánh mắt của những người này lại chỉ nhìn thấy những thứ nhạy cảm, đối với điều hiển hiện trước mắt này lại trực tiếp bỏ qua. Trong mắt bọn họ, việc Bạch Giản Trúc bị nữ nhân đè trên người còn có ý tứ hơn bất cứ chuyện gì.

Các tu sĩ của Hư Thanh các đánh giá Kim Phi Dao, tuy thoạt nhìn không giống kẻ xấu nhưng có thể đánh nhau với Bạch sư đệ thành như vậy thì chắc chán không phải là người tốt. Địch nhân của Bạch sư đệ chính là địch nhân của Hư Thanh các, nghĩ vậy, đám người Hư Thanh các liền nổi lên sát tâm, muốn trực tiếp chụp chết Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao đã biết vị thế của bản thân, lập tức liền cảm giác được địch ý của Hư Thanh các, vội vàng mở miệng hô: “Ta là tu sĩ Toàn Tiên môn, các ngươi muốn làm gì?”

“Toàn Tiên môn?” tu sĩ Hư Thanh các ngây ngẩn cả ngươi, sao Bạch sư đệ lại đánh nhau với người của Toàn Tiên môn đến mức này, mọi người xem như là người một nhà mà. Chẳng lẽ đây chính là “nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương” trong truyền thuyết?

Người của Hư Thanh các hướng ánh mắt sang Bạch Giản Trúc, muốn biết câu trả lời của hắn. Bạch Giản Trúc thì đứng đó, sắc mặt khó coi, mấy lần há mồm định nói nhưng lại nói không ra lời, cuối cùng đành phải nhả ra một câu, “Hình như là Toàn Tiên môn, tuy nhiên trong Toàn Tiên môn dường như không có ai nhận thức nàng, người này nói dối liên thiên, không thể tin.”

“Vậy thì… đi tìm người của Toàn Tiên môn hỏi một chút?” Sư huynh của Bạch Giản Trúc có chút khó xử, quyết định vì quan hệ của hai phái, vẫn nên đưa Kim Phi Dao đi tìm người của Toàn Tiên môn hỏi một chút. Hơn nữa lúc này vẫn còn có tu sĩ truyền tống ra không ngừng, bọn họ cứ đứng trên đài Quan Thiên cũng rất ảnh hưởng đến người khác.

Hiện tại Kim Phi Dao không có chút linh lực, liền tùy ý bọn họ đưa đến chỗ trưởng lão của Toàn Tiên môn, hóa ra ở ngay trong một vọng lâu gần đài Quan Thiên.

Lữ nương nương đang nhàn nhã ngồi trong vọng lâu, nghe những tu sĩ Trúc Cơ bình an trở về đăng báo linh thảo, chợt nghe bên ngoài có môn nhân bẩm báo, nói tu sĩ Trúc Cơ của Hư Thanh các xin gặp.

“Tìm ta? Đúng lúc nhàn rỗi không có việc gì, gọi bọn hắn vào đi.” Lữ nương nương có chút nghi hoặc, tuy nhiên nàng vẫn luôn có ấn tượng tốt với đám tiểu gia hỏa Hư Thanh các này, đồng ý gặp bọn họ.

“Sư phụ, Hư Thanh các tìm đâu ra nhiều người có tư chất tốt vậy chứ, tùy tiện lôi ra một người, tư chất cũng không kém hơn ta.” Ức Chi đứng bên cạnh Lữ nương nương cười hì hì nói.

Lữ nương nương cười nói: “Ai biết mấy lão già kia tìm ra đệ tử ở chỗ nào chứ, người người đều là vạn dặm mới tìm được một, hơn nữa lại còn nhập môn lúc mới bốn, năm tuổi. Nếu là tìm bạn lữ song tu cho đệ tử thì mấy tiểu tử Hư Thanh các này chính là lựa chọn tốt nhất.”

“Sư phụ, Hư Thanh các không xem nữ nhân tư chất không tốt vào mắt, cơ bản đều nhường cho nữ nhân Kính Hoa các hưởng cả.” Ức Chi cười ha ha trêu ghẹo.

“Nha đầu ngươi thích ai thì nói cho sư phụ, ta sẽ cho người đến Hư Thanh các cầu hôn. Bằng vào tư chất của ngươi, những lão nhân kia cũng sẽ không từ chối.” Lữ nương nương thoáng suy nghĩ một cái, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía đồ đệ bảo bối nói.

“Sư phụ nói lung tung, ta sẽ ở bên sư phụ, cả đời không gả cho người khác.”

Họ còn đang cười đùa, đệ tử Hư Thanh các đã tới, Lữ nương nương hơi ngạc nhiên, bọn họ lại kéo theo một nữ tử.

“Sư phụ, nàng kia thực buồn cười, trông như con cá bị mắc lưới vậy, người xem, trên người nàng toàn là máu.” Ức Chi liếc mắt liền nhìn thấy Kim Phi Dao trong đám người, nhưng lại không nhận ra nàng, chỉ cảm thấy người này bị đánh thành như vậy thật là quá chật vật.

Nhưng đến lúc nàng nhìn tới Bạch Giản Trúc vạn người mê kia thì lập tức ngây dại, kia quả thực là một quả cà tím mà. Lại có người đánh cho Bạch Giản Trúc thành bộ dáng này, chẳng lẽ hắn đắc tội với tu sĩ Kết Đan?

Trong lúc nàng còn nghi hoặc, người Hư Thanh các đã đi tới trước mặt, không đợi người của Hư Thanh các chào Lữ nương nương, Kim Phi Dao đã giành trước một bước, “Đệ tử Toàn Tiên môn Kim Phi Dao bái kiến Lữ nương nương.”

“Kim Phi Dao?” Lữ nương nương nhìn nữ tử này, hoàn toàn không nhớ ra người này là ai.

Ức Chi cũng cau mày nghĩ, đột nhiên nhớ ra Kim Phi Dao, liền thấp giọng nói nhỏ vào tai Lữ nương nương: “Sư phụ, chính là tu sĩ vài năm trước gặp phải tà phái, lúc đó vì nàng mà Điên bà tử còn ầm ĩ với người một trận đó.”

“Hóa ra là nàng, không ngờ đã Trúc Cơ.” Lữ nương nương lúc này mới nhớ tới, hóa ra đây là tiểu hài tử đã tự đánh mình phụt máu sau đó phủi mông chạy mất.

Đã là Trúc Cơ, lại chưa đăng báo, xem ra là vừa mới Trúc Cơ, vậy thì vừa khéo, ta nhân cơ hội thu làm môn hạ, đỡ phải đi tranh đoạt với mấy lão già kia. Vì thế, nàng mỉm cười, hòa ái hỏi: “Kim Phi Dao, ngươi sao vậy, sao lại toàn thân là vết thương thế này?”

Thấy phản ứng của nàng, Kim Phi Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng còn sợ Lữ nương nương không nhớ nàng, nói với bọn Hư Thanh các là không biết nàng, sau đó không buồn gọi nghi trượng lên hỏi đã đuổi nàng ra, đến lúc đó thì đúng là tàn đời. Nàng vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười, vui vẻ trả lời: “Đa tạ Lữ nương nương quan tâm, ta vừa mới Trúc Cơ được một tháng, đây đều là những vết thương bị trong bí cảnh Lạc Tiên, tiểu thương thôi, không đáng ngại.”

Bạch Giản Trúc ở một bên hận nghiến rắng nghiến lợi, thật đúng là người Toàn Tiên môn, vậy thì muốn trực tiếp mang đi là không có khả năng rồi.

Lữ nương nương gật đầu, tán thưởng: “Ngươi thực có đảm lược, mới vào Trúc Cơ đã dám đi bí cảnh Lạc Tiên, ngươi có bằng lòng làm đệ tử của ta không?”

“Nguyện ý, ta đương nhiên nguyện ý. Sư phụ, đệ tử Kim Phi Dao bái kiến sư phụ.” Kim Phi Dao vội vã quỳ xuống, làm lễ nhập môn với Lữ nương nương.

“Đứng lên đi. Từ hôm nay trở đi ngươi chính là người của Lữ nương nương ta. Sau khi trở về ta sẽ lập tức an bài người đưa ngươi tới Hoàng Kim đảo.” Lữ nương nương vui vẻ, cười tủm tỉm bảo nàng đứng lên.

Sau đó, nàng lại nhìn về phía các tu sĩ Hư Thanh các, tươi cười hỏi: “Vài vị tiểu tu sĩ tìm ta có chuyện gì? Không phải là tới cầu hôn với đệ tử của ta chứ?”

Mặt Bạch Giản Trúc xanh như tàu lá chuối, sư huynh hắn thay hắn mở miệng, “Tiền bối, sư đệ ta và vị sư muội này có chút quá tiết, hai người đánh nhau từ trong bí cảnh Lạc Tiên đánh ra. Nàng lại không lệnh bài của Hoàng Kim đảo, chúng ta sợ nàng cố ý lừa gạt nên vì thanh danh của Toàn Tiên môn liền dẫn nàng tới đây, muốn chứng thực việc này.”

“Đây không phải là nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương sao? Tất cả đều là người một nhà, sao phải trách móc như vậy. Hiểu lầm này cũng là bình thường, mọi người cũng bị thương không nặng, việc này cho qua đi, các ngươi chỉ cần dâng rượu thỉnh tội hoặc là đưa chút gì tới bồi thường là được.” Lữ nương nương mỉm cười, giải quyết chuyện này nhanh chóng.

“Việc này…” sư huynh của Bạch Giản Trúc có chút do dự, vụng trộm liếc nhìn Bạch Giản Trúc.

“Sao? Các ngươi không hài lòng với cách xử lý này sao? Vậy thì ta hỏi một chút vậy, sao các ngươi lại đánh nhau?” Lữ nương nương ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi.

“Hỏi ngươi kìa.” Sư huynh của Bạch Giản Trúc lấy khuỷu tay đẩy hắn một cái, bảo hắn đứng ra nói chuyện. Chỉ cần là do lỗi của đối phương thì vì quan hệ giữa Toàn Tiên môn và Hư Thanh các, còn vì cả mặt mũi của Toàn Tiên môn, nàng cũng không có khả năng thiên vị một tên đệ tử vừa mới thu được.

Bạch Giản Trúc trái lo phải nghĩ, do dự một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng, cúi đầu ném cục than nóng sang cho Kim Phi Dao, “Tiền bối, việc này ta thật sự không nói nên lời, người hỏi nàng đi.”

“Hả?” Lữ nương nương bất mãn nhìn hắn, ta hỏi ngươi, ngươi cũng dám như thế.

Nhìn thấy mặt nàng khó chịu, Kim Phi Dao vội vàng bước lên một bước, cung kính nói: “Sư phụ, việc này cũng không trách được Bạch sư huynh. Lúc đó ta đang du đãng trong bí cảnh Lạc Tiên, bất ngờ gặp hai phe tu sĩ đang đánh nhau, nghĩ tới hoàn cảnh bản thân vừa mới Trúc Cơ, vừa nghèo vừa khó, ta liền chiếm đoạt túi trữ vật của một người, đúng lúc đó Bạch sư huynh đi ngang qua, thấy ta làm ra chuyện mượn gió bẻ măng này đã ngăn cản ta, sau đó ngôn ngữ bất hòa, chúng ta liền đánh nhau.”

“Giờ nghĩ lại, hành vi của ta quả thật cũng không phải, túi trữ vật kia đã bị rơi xuống lúc đánh nhau. Sư phụ, ta cũng không muốn khiến Toàn Tiên môn mất mặt, chỉ là lúc đó ta nhất thời nổi lên tâm tư tham tiền nên đã làm ra chuyện bực này. Bạch sư huynh làm rất đúng, mong rằng sư phụ không nên trách phạt Bạch sư huynh. Đây cũng là lỗi của đệ tử, không có lệnh bài Hoàng Kim đảo nên mới gây ra chuyện này.” Kim Phi Dao nói với giọng điệu vô cùng đau đớn, bộ dáng một mực hối cải.

“Hóa ra là vậy, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, Kim Phi Dao, ngươi phải nhớ, Bạch sư huynh là suy nghĩ cho ngươi nên mới ra tay giáo huấn ngươi, ngươi không thể mang thù.” Lữ nương nương cũng không quản nàng nói thật hay giả, dù sao thoạt nhìn giống như thật là được.

“Dạ, sư phụ.” Kim Phi Dao xoay người, khom người với Bạch Giản Trúc, thành khẩn nói: “Tạ Bạch sư huynh dạy bảo, sư muội nhất định ghi nhớ trong lòng.”

Mà Bạch Giản Trúc đã bị nàng nói hươu nói vượn cho tức giận sôi lên, gặp cái tạ này của nàng thì trước mắt càng đen, thân hình cũng lung lay một cái.

Thấy tình cảnh như vậy, Lữ nương nương vội vàng nói: “Đã bị thương thành như vậy rồi, mau đi về nghỉ ngơi đi.”

Đám người Hư Thanh các đành phải đỡ Bạch Giản Trúc, cáo từ Lữ nương nương rời đi, mà Kim Phi Dao cũng bị Lữ nương nương đuổi đi, nàng liền đi cùng bọn Bạch Giản Trúc ra tới cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK