Nàng nghiêng đầu nhìn, liền phát hiện Lam Tinh đang ngồi bên trong, trên cổ có thứ gì đó sáng lấp lánh kéo dài lên tận cái đài cao bên cạnh. Hoa Uyển Ti đang cầm một cây quạt lông đứng trên đài, nhẹ nhàng phe phẩy, nhíu mày, vẻ mặt kiều mỵ nhìn nàng.
Còn ném mị nhãn cho ta! Kim Phi Dao trừng mắt nhìn nàng một cái, xem ra cuộc sống không tồi nha. Mà lúc này Mập Mạp cũng chạy tới, bao nhiêu năm ở chung, Kim Phi Dao chỉ cần xuất hiện ở chung quanh hắn là hắn giống như chó ngửi thấy xương, lập tức biết ngay.
Hắn ghé vào cửa sổ nhìn xuống, vừa nhìn vừa nói: “Người ở đâu? Sao ta không thấy?”
“Nàng giả dạng làm nam nhân, người mang mặt nạ chính là nàng.” Hoa Uyển Ti nhìn về đám người có Kim Phi Dao, cười nói.
Mập Mạp hừ hừ, nói: “Làm cho thật là giống nam nhân, ngay cả ta đều nhìn thuận mắt hơn nàng. Lão đại cũng không gần nam sắc, có phải vốn là một nam nhân không? Hay là thân nữ nhân kỳ thực tâm là nam nhân?”
“Nhưng nàng cũng không thích nữ sắc nha, nếu không một mỹ nhân như ta hàng ngày ở chung, sao nàng lại không động bất luận tâm tư gì?” Hoa Uyển Ti tiếp lời.
“Không chừng nàng giả ngu đó chứ thật ra đã sớm dùng ánh mắt dâm uế đánh giá hết những người nhìn thấy rồi, chỉ là không biểu lộ ra ngoài thôi.” Mập Mạp ra vẻ thâm trầm, như có đăm chiêu nói.
Hoa Uyển Ti lại cười: “Đợi đến khi ra ngoài, ngươi hỏi nàng một chút xem.”
“Ta không đi, chắc chắn sẽ bị nàng chụp chết.” Mập Mạp hừ một tiếng, hắn đương nhiên sẽ không làm loại chuyện này.
Ngoài Kim Phi Dao ra, tất cả các nam nhân bên trong đều nhìn Hoa Uyển Ti ăn mặc hoa mỹ vô cùng trên đài cao. Trong đôi mắt đẹp có quang hoa lưu chuyển làm tất cả mọi người sửng sốt, không ngờ lại có một mỹ nhân như vậy. Mà những người nhập giáo từ trước cũng sửng sốt một cái, sao thần nữ lại đổi người?
Lúc này, Hoa Uyển Ti ném tới một nụ cười mị hoặc làm mọi người hít vào một hơi khí lạnh.
Mà Kim Phi Dao thì nhanh chóng cúi đầu, loại nam nhân vừa nhìn mỹ nhân đã thấy ngứa ngáy này thật quá mức không thú vị. Bắt nàng phải mang bộ dạng sắc lang thì nàng tự nhận không có bổn sự này.
Trong cả đoàn người chỉ có nàng cúi đầu, tựa hồ như ngượng ngùng, có tu sĩ bên cạnh cười nói: “Kim huynh đều sắp nghìn tuổi rồi mà thấy mỹ nhân vẫn còn ngượng ngùng như vậy, thật sự là hiếm có nha.”
Lại bị giễu cợt, Kim Phi Dao đang định lườm hắn một cái thì Lưu trưởng lão đã lớn tiếng quát: “Không được nói hươu nói vượn, vị này là thần nữ mới của chúng ta, không chấp nhận được các ngươi ô uế.”
Vị này là thần nữ? Làm việc cho mỹ nhân kiểu gì cũng cảm thấy tâm tình thư sướng hơn. Tuy bị mắng nhưng chúng tu sĩ lại không để ý, còn thấy vui vẻ.
“Vậy thần nữ tiền nhiệm đâu?” Kim Phi Dao đột nhiên mở miệng hỏi.
Lưu trưởng lão thần bí nói: “Thần nữ tiền nhiệm tự nhiên là được Thiên cấp giới chiêu gọi, đã phi thăng trở về rồi.”
“A, thật là lợi hại nha!” Kim Phi Dao nghe vậy liền phi thường sùng bái nhìn Hoa Uyển Ti. Thần nữ tiền nhiệm tám phần là vì không xinh đẹp bằng nàng cho nên sau khi nàng đến thì đã bị giết chết rồi, như vậy cũng có thể cho là phi thăng!
“Giáo chủ đại nhân của chúng ta là thần được phái xuống từ Thiên cấp giới, thần nữ cũng vậy. Nhìn thấy người khổng lồ bên cạnh không? Dó là Khoa Phụ tộc, cũng là Thần tộc nhưng địa vị thấp hơn một chút, chỉ có thể làm thủ vệ của thần nữ. Thần nữ thì các ngươi cứ nhìn gần là sẽ biết, nàng chẳng phải là người mà là thần hồn thần khí ở Thiên cấp giới, lấy thân thể con rối để xuống dưới, quan sát thế gian muôn dạng. Đây cũng không phải là con rối thuật đâu, thần nữ lấy thân con rối để trú ngụ lại có được Thức Hải, đúng là đã vượt qua hạn chế của đồ vật vô hồn, là thần hồn buông xuống đó.” Lưu trưởng lão thiếp tục giảng giải về sự tồn tại của giáo chủ và thần nữ cho những người mới nhập giáo.
Hắn nói nghe thật sự là huyền bí, mọi người bán tín bán nghi nhìn về phía Hoa Uyển Ti. Tuy cơ hồ không có ai tin vào thuyết thần nữ gì đó nhưng ai cũng biết chuyện con rối có hồn phách thì rất dễ dàng, còn có Thức Hải là không có khả năng. Mặc kệ đó có phải là thần nữ hay không, dù sao cũng là một con rối tuyệt thế, người này có thể tiến giai nha! Lại nằm ngoài ngũ hành, không quan hệ với tam tộc, tiến giai không có bình cảnh cũng không có tâm ma, thực hâm mộ!
Kim Phi Dao rất muốn cười, hóa ra Hoa Uyển Ti bị bắt đi là vì nguyên nhân này, nàng thân là con rối, vốn không nên có Thức Hải, hiện tại có Thức Hải, vừa vặn có thể dùng để nói mấy chuyện Thần này. Tuy nhiên, làm sao có thể có người tin vào chuyện này được, Thần đã biến mất từ vạn năm trước, hiện tại chẳng qua chỉ còn Thần tộc mà thôi. Các tu sĩ gia nhập môn phái cũng chỉ hiểu trong lòng mà không phản đối lại Hiên Viên Bình, đó cũng chỉ là để kiếm ưu việt từ hắn.
Hiên Viên Bình, rốt cục ngươi có thần tâm lớn thế nào mà cả ngày mang Thần ý ra để làm việc như thế? Tuy nhiên, ít nhất ngươi cũng phải cung cấp linh thạch để làm trang phục cho môn nhân chứ, Thần kiểu gì cũng không thể thiếu chút linh thạch ấy, làm cho toàn bộ người trong Thần Uy giáo phải tự gánh vác, giống như gạt người vậy.
Đợi mọi người đi đến chính giữa đại sảnh, Lưu trưởng lão dừng bước, nói với mọi người: “Thần Uy giáo chúng ta mới kiến giáo không lâu cho nên quy củ còn chưa hoàn thiện. Trong động có rất nhiều hang đá, các ngươi cứ tự tìm một chỗ mà ở, chỉ cần không tranh cướp nhau là được. Giáo chủ không phải là người mà các ngươi có thể tùy tiện gặp nhưng lần này chúng ta đã lập công trở về cho nên ba ngày sau là ngày thần nữ chúc phúc, có thể gặp được giáo chủ. Được rồi, mọi người giải tán đi.”
Cứ như vậy thôi? Kim Phi Dao và không ít người mới nhập giáo đều nhìn Lưu trưởng lão, chẳng lẽ không có hạng mục công việc nào cần chú ý sao? Chỉ tự mình tìm chỗ ở là xong, cái gì cũng không cần quản?
“Có phải là có thể tự do ra vào không?” Kim Phi Dao là người đầu tiên mở miệng hỏi. Nàng tương đối quan tâm chuyện này, nếu có thể đi ra ngoài là tốt nhất, có thể thông báo cho Bố Tự Du.
“Ngoài việc xuất động thì Thần Uy giáo sẽ không quản nhàn sự của các ngươi. Chỉ cần đến lúc có nhiệm vụ thì mọi người đi hoàn thành là được.” Lưu trưởng lão đáp. Không phải là Thần Uy giáo không muốn quản mà là ngoài người của Thiên Phong Nhất Các ra thì những giáo chúng ở đây kém cỏi nhất cũng có tu vi Hóa Thần kỳ, ai sẽ nghe bọn hắn an bày?
Nể tình pháp bảo tuyệt phẩm và tài liệu lôi tính, lúc đi làm nhiệm vụ bọn họ còn có thể nghe điều phối, nhưng trong sinh hoạt ngày thường thì ai lý ngươi là ai chứ. Thần thì thế nào? Không có lợi thì không có thần, mọi người đều là nhân vật lớn, không ai chịu nổi việc bị quản thúc.
Trước kia, khi Hiên Viên Bình mới mở giáo cũng có nghĩ đến chuyện nghiêm khắc quản lý giáo chúng nhưng căn bản không có ai nghe.
Nếu giết thì lại không dễ giết, tu sĩ Luyện Hư không thể một lôi đánh là có thể thu phục, hơn nữa chỉ cần dám hạ sát thủ thì những nhân mã khác sẽ bỏ chạy không ảnh. Nếu không làm ra chút uy hiếp nào thì người người đều sẽ thật tản mạn, không đặt hắn trong mắt. Cung cấp tài liệu lôi tính cũng là do không có cách nào khác, chỉ có thể dùng cái này để kiềm chế tu sĩ Luyện Hư kỳ, ai bảo bọn họ đều muốn thứ này!
Cũng không biết Hiên Viên Bình nghĩ thế nào mà lại cố ý đi tìm một nữ tử tuyệt sắc về, biến thành thần nữ trong lòng, trang mô tác dạng lừa mọi người. Nếu không phải vì các thứ trong tay hắn thì ai cũng cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề. Toàn bộ một đám vì lợi ích mà tạo thành môn phái, chỉ cần có người đối phó Hiên Viên Bình thì chắc chắn sẽ toàn bộ tan tác.
Không cần phải trực tiếp đối mặt với Hiên Viên Bình, Kim Phi Dao cảm thấy phi thường tốt, nếu không thì không biết cái mặt nạ này có bị phá không. Cứ như vậy, mọi người tản ra tự động đi tìm động quật để ở, có mấy người còn định tới gần nhìn ngắm nữ thần mĩ mạo, đài cao kia không có thang lầu đi lên lại không ảnh hưởng đến việc bọn họ bay tới xem.
Nhưng bọn họ vừa bay qua thì Lam Tinh ngồi bên cạnh liền giơ tay lên đánh tới, giống như đánh ruồi bọ vậy, làm bọ họ sợ tới mức vội vàng chạy ra xa, đứng từ xa mắng Lam Tinh.
Lam Tinh thì trừng mắt, quát lên: “Không cho các ngươi tới gần nơi này, cút xa một chút!” đây là ân nhân cứu mạng của nàng, tuy không thể thả các nàng chạy nhưng cũng phải bảo vệ các nàng, không để các nàng bị người khác quấy rầy.
Lúc trước Lam Tinh vẫn ngồi im, giờ nàng hoạt động mọi người mới phát hiện chiếc vòng cổ trên người nàng kỳ thực được cột vào người thần nữ. Đây rốt cục là thần nữ kiềm chế người khổng lồ hay là người khổng lồ trói chặt thần nữ không cho nàng chạy trốn?
Thật sự là ngu ngốc! Kim Phi Dao cảm thấy bản thân đã quá xem trong Hiên Viên Bình. Hắn buộc Hoa Uyển Ti và Lam Tinh vào nhau, mặc kệ cái vòng kia có thể mở ra hay không, chỉ cần nàng đến thì Lam Tinh không muốn thả người cũng phải thả.
Đương nhiên, đó là do Hiên Viên Bình không biết mối quan hệ của các nàng, nếu không thì dù có choáng váng cũng không thể làm ra loại chuyện này, hắn chỉ cho rằng kiếm người ở Khoa Phụ tộc là có thể có được một hộ vệ tốt.
Kim Phi Dao tạm thời không muốn để Lam Tinh phát hiện ra thân phận của mình, người này quá đơn thuần, không chừng sẽ lập tức làm nàng bại lộ thân phận. Nàng muốn Bố Tự Du tìm người đến giết Hiên Viên Bình.
Vì thế, nàng liền truyền âm cho Hoa Uyển Ti và Mập Mạp, nói: “Hai người các ngươi sống thật tốt, có ăn có ở, Mập Mạp được nuôi đến trắng trẻo rồi. Ta ở bên ngoài gió thổi mưa dầm, đi tìm các ngươi khắp nơi, vất vả vô cùng.”
Luyện Hư kỳ quả nhiên không bình thường, mạnh mẽ truyền âm cho cả Mập Mạp và Hoa Uyển Ti cùng một lúc. Hai người đồng thời nghe được lời nói của Kim Phi Dao. Hoa Uyển Ti cứng mặt, có chút không vui truyền âm lại: “Ngươi nói cái gì vậy? Chúng ta bị nhốt ở đây, bị hạn chế tự do, chờ ngươi đã rất lâu, ngươi không đến cứu thì thôi, hiện tại đã đến lại còn nói mát.”
Mập Mạp cũng nói thẳng: “Hoa tỷ, ngươi oan uổng lão đại rồi, nàng phải trải qua nhiều chuyện như vậy cho nên mới hiểu lầm là chúng ta sống tiêu diêu tự tại. Trước kia nàng cũng từng bị bắt nhưng lại làm thú trông cửa, sống thảm hơn chúng ta nhiều. Tuy nhiên, những ngày tháng đó nàng sống rất tiêu dao thoải mái cho nên lúc này mới cho rằng chúng ta cũng giống nàng, bị nhốt cũng vẫn vui vẻ, chỉ cần có ăn là được.”
“Thì ra là thế.” Hoa Uyển Ti trang mô tác dạng gật đầu, một bộ vừa mới biết được chuyện này.
“Mập Mạp chết bầm, ngươi đừng có nói với ta là ngươi ở trong này lại không cả ngày ăn ăn ngủ ngủ!” vậy mà bị phản pháo, Kim Phi Dao giận dữ mắng.
Mập Mạp ngoáy lỗ tai, đắc ý nói: “Có chứ, ta cả ngày bị người sành ăn hầu hạ, hơn nữa mỗi mười ngày lại bị thăm viếng một lần, ngày ngày đều rất thư thái. Tuy nhiên, lão đại à, hiện tại không phải là thời điểm truy cứu xem ai sống thoải mái hơn, cứu người mới là lẽ phải.”
“Các ngươi cứ chờ đi, đợi bốn, năm năm nữa sẽ có người tới cứu các ngươi, ta chỉ đến để kiếm pháp bảo tuyệt phẩm và tài liệu lôi tính thôi.” Kim Phi Dao hừ một tiếng, phi thường khó chịu nói.
“Lão đại, ngươi đang nổi tính trẻ con a.” Mập Mạp cũng không sợ, vẫn ha ha cười nói như trước.